Lên Giường Với Tôi, Em Không Thiệt

Chương 3: Ánh sáng nhỏ



Bạch Nam đã nhốt bản thân trong nhà được 1 tuần rồi, cậu cảm thấy thế giới ngoài kia quả thực rất đáng sợ và u ám. Cả ngày của cậu chỉ quanh quẩn trong nhà và phòng ngủ, cậu luôn phải uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được và mỗi lần thức dậy thì lại cảm thấy rất mệt mỏi.

Ding..dong…

Là tiếng chuông cửa nhà cậu, cậu lết bộ dạng mệt mỏi của mình bước ra ngoài mở cửa.

Một tiếng quát tháo vang lên ngay sau khi cánh cửa vừa được mở ra.

“Này Vương Bạch Nam, cậu vẫn còn sống đấy à!”

Đây là Tiểu Linh, cô ấy là bạn thân nhất của Bạch Nam, cô ấy vừa về nhà liền đến thẳng nhà cậu vì lo lắng cậu gặp phải chuyện gì.

“Có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không, tại sao suốt một tuần qua tớ nhắn tin gọi điện cậu đều không trả lời vậy hả?”

“Tớ xin lỗi..chỉ là vài ngày gần đây cảm thấy hơi mệt.”

“Dù có mệt cỡ nào thì cậu cũng nên trả lời tớ một tiếng chứ, cậu làm tớ lo gần chết, tớ vừa công tác xong là vội vàng chạy đến đây đấy.”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tiểu Linh, cậu cảm thấy rất có lỗi liền ôm lấy cô vào lòng.

“Có..có chuyện gì vậy?”

“Không có.”

Thế nhưng linh tính của một người bạn thân lâu năm không thể giấu nổi cô, cô biết chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra với cậu liền nhẹ nhàng an ủi mong rằng cậu có thể chia sẻ với cô.

Bạch Nam khóc nấc lên, cậu vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện với cô. Vừa nghe xong Tiểu Linh như muốn chạy ngay đến tìm gã đó tính sổ nhưng đã bị cậu vội vàng giữ lại.

“Dù sao người ta cũng là hết yêu thì buông tay thôi, làm sao phải tìm anh ấy làm gì nữa, bây giờ bọn tớ đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.”

Nhìn thấy cậu bạn thân nhất của mình bị phản bội tình cảm, một người bạn như cô làm sao có thể đứng yên nhìn được chứ, dù vậy nhưng cô cũng chỉ biết an ủi cậu.

“Tiểu Nam, cậu yên tâm, chỉ là chia tay một gã không yêu mình thôi mà, trên đời còn nhiều đàn ông tốt cho cậu lựa chọn, rồi cậu sẽ tìm thấy nửa kia của cậu thôi.”

“Ừm..cảm ơn cậu.”

Thấy tâm trạng của cậu đã tốt hơn chút, Tiểu Linh ngỏ ý muốn mời cậu đến tiệc sinh nhật của cô ấy, cô ấy muốn cậu có thể vui lên nên mới tổ chức bữa tiệc đó.

“Chẳng phải cậu bảo sinh nhật cậu sẽ không bao giờ tổ chức sao?”

“Thôi mà, lần này tớ muốn mời thật nhiều người đến tham dự, tớ sẽ làm một bữa thật hoành tráng mới được.”

“Cậu sẽ đến đúng chứ?”

Cô nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức mong chờ, nhìn ánh mắt mong chờ của cô cậu cảm thấy hơi bối rối nhưng dù sao người bạn thân nhất của cậu tổ chức sinh nhật cậu có thể không đến sao.

Cái gật đầu của cậu khiến cho cô vui đến nhảy cẫng lên, cô liền ôm lấy cậu, thể hiện rõ sự háo hức của mình.

Tối hôm đó, Tiểu Linh đã ngủ lại một đêm với cậu, hai người đã trò chuyện với nhau rất nhiều, cậu cảm thấy tâm trạng đã bớt tệ hơn.

“Thật may mắn làm sao.”

Cậu thầm nghĩ, thật may mắn làm sao khi vẫn còn một người quan tâm để ý đến cậu, hoá ra cả thế giới to lớn này vẫn có một người để ý đến sự tồn tại của cậu, điều này khiến cậu cảm thấy vui hơn một chút.

Trong bóng đen mù mịt của cuộc đời bỗng nhiên le lói một thứ ánh sáng nhẹ, thứ ánh sáng ấy cứ ngỡ như có đã mất đi tựa bao giờ thì đến bây giờ cậu đã nhận ra rằng nó vẫn thật sự tồn tại.