Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 146: Lấy được báo cáo giám định



Vừa nghe thấy có trò hay để xem An Hinh xắn tay áo lên.

“Tô Yên, hay là tiết lộ trước cho mình chút đi, rốt cuộc là có trò gì vui?”

“Nói trước thì còn gì vui nữa.” Tô Yên mỉm cười: “Sao cậu đến muộn thế?”

“Nhận được điện thoại của cậu xong mình lập tức đi tìm mấy anh em, như này là nhanh lắm rồi đấy.” An Hinh nghe thấy có tiếng la hét trong phòng: “Này, giọng nói này sao thấy quen quen nhỉ? Sao thấy hơi giống giọng của Sở Hướng Nam?”

Tô Yên nhếch môi cười nói: “Cậu nói đúng rồi đấy, người trong đó chính là Sở Hướng Nam.”

“Hả?” An Hinh ngạc nhiên rồi tức giận nói: “Sở Hướng Nam vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”

“Anh ta đã ly hôn với Tô Vân rồi nên ý nghĩ đen tối lại trỗi dậy.”

“Anh ta thực sự nghĩ rằng đàn ông trên thế giới này đều chết hết chỉ còn lại mình anh ta sao?”

“Đi thôi.”

Lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà họ Lục được tổ chức ở khách sạn Thủy Dạng, bao trọn cả tầng ba, hàng nghìn khách mời tụ tập tại đây.

Champagne, bữa tiệc linh đình.

Người đẹp như trăm hoa đua nở, đàn ông lịch lãm lễ độ.

Lễ mừng thọ ông cụ Lục còn lớn hơn cả tiệc gặp mặt gia đình ngày trước, khách mời đến tham dự đều là những máu mặt thuộc đủ mọi tầng lớp trong xã hội.

Lúc Tô Yên và An Hinh đến thì Hồ Thanh đã đến rồi.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc không có trong đại sảnh, Tô Yên hỏi Vạn Nhất: “Hạ Phi và Tiểu Vũ đâu rồi?”

“Hạ Phi không thích mấy nơi ồn ào như này nên cả hai đã đến sân sau chơi rồi.” Vạn Nhất nói: “Cô yên tâm, lễ mừng thọ của ông cụ, chẳng ai không biết điều lại đến đây gây rối, bác gái đang ở cạnh hai đứa nhỏ, Lưu Tuyết Lam cũng ở đó.”

Tô Yên yên lòng, cô hỏi: “Sao Lục Cận Phong vẫn chưa tới?”

Lúc nãy cô thấy cha con Lục Thừa Mẫn đã đến rồi.

“Đại ca đi giải quyết chút chuyện, sẽ đến muộn một chút.” Vạn Nhất mỉm cười lịch thiệp nói một câu: “Tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng.”

Tô Yên hiểu rõ.

“Hinh Hinh.”

Lý Văn bó bột đi đến, anh ta nhiệt tình vẫy tay với An Hinh từ xa, mỉm cười và gọi một cách thân mật, còn thân thiết hơn cả khi nhìn thấy cha mình.

“Hinh Hinh.” Lý Vân mỉm cười đi đến, trong mắt anh ta chỉ có An Hinh: “Hinh Hinh, hôm nay em thực sự rất xinh đẹp, bộ váy màu vàng lông ngỗng này thực sự rất hợp với em. Đẹp tới mức hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành.”

“Anh dừng lại đi.” An Hinh liếc mắt nhìn anh ta: “Sao, ý anh là váy đẹp, còn tôi thì không đẹp chứ gì?”

“Anh không có ý đó, em đẹp hơn, váy chỉ là thứ làm nền thôi.” Lý Văn rất dẻo miệng: “Hinh Hinh, chúng ta đi bên đó uống một ly nhé rồi cùng nhau tâm sự, ở đây ồn ào quá.”

“Không đi, tôi với anh thì có gì để nói chứ.” An Hinh đứng phía sau Tô Yên: “Anh đừng có ý đồ gì với tôi, anh không phải gu của tôi.”

Về chuyện từ chối người khác thì tính cách của An Hinh và Tô Yên giống nhau không bao giờ dài dòng.

Lý Văn ôm ngực, vẻ mặt đau khổ: “Hinh Hinh, em đúng là giỏi làm tổn thương người khác, em không thích điểm nào ở anh, anh sửa đổi không được sao?”

Lý Văn chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù An Hinh nói gì anh ta cũng sẽ thay đổi.

Không ngờ An Hinh nói: “Tôi không thích anh sống.”

Lý Văn chết lặng.

Đây là lý do quái quỷ gì vậy.

Nhưng ta cũng đâu thể đi chết.

“Hinh Hinh, chúng ta không thể đùa như vậy, rất dễ đùa chết đấy.” Lý Văn nói một cách nghiêm túc: “Hay là em nghiêm túc tìm hiểu về anh, lựa chọn anh chính là quyết định chính xác nhất của cuộc đời em.”

Lý Văn đấm tay vào ngực, trông rất ra dáng đàn ông.

An Hinh nhún vai: “Thế thì không cần phải đùa nữa, Tô Yên, chúng ta đi bên đó đi.”

“Chị, chị yêu dấu của em, bà cô của em ơi.” Lý Văn khoác tay Tô Yên, vừa khóc lóc vừa gào lên: “Giúp đi mà, nói vài lời tốt đẹp, chuyện trọng đại của đời em đều nhờ vào chị đấy.”

Tô Yên: “…”

An Hinh: “…”

Như này là trước mặt người ta đi cửa sau sao.

Người không màng đến hình tượng của bản thân chắc chỉ có duy nhất mình Lý Văn.

“Anh đừng có lấy lý do đạo đức để ép buộc chị em của tôi.” An Hinh nói: “Là tôi không thích anh, dù ai có nói tốt đi chăng nữa cũng vô dụng.”

Tô Yên bất lực nhún vai nói: “Anh thấy đấy, tôi cũng không nói gì được.”

Lý Văn thất vọng.

An Hinh đưa Tô Yên đến chỗ những quý cô nổi tiếng đang tụ tập, nhỏ giọng nói: “Tô Yên, muốn hóng hớt thì phải tụ tập với bọn họ, vả lại cũng tránh người khác tám chuyện về cậu.”

“Đúng là phục cái sở thích hóng chuyện của cậu.” Tô Yên dở khóc dở cười nói: “Rõ ràng là cậu muốn hóng chuyện của người ta, đừng có lôi theo mình.”

An Hinh mỉm cười: “Hôm nay cậu là người xinh đẹp nhất ở đây, cậu không sợ người khác tám chuyện về cậu sao?”

“Không cần nghe mình cũng biết bọn họ đang nói cái gì, chẳng qua lại là chuyện về mình và Lục Cận Phong.”

Tô Yên hiểu rõ bản thân, thân phận của cô gây ra rất nhiều tranh cãi.

Vừa là con nuôi của Lý Mộc Sinh vừa là nữ chủ nhân của nhà họ Lục được Lục Cận Phong thừa nhận, vốn dĩ cô đã trở thành một chủ đề bàn tán sôi nổi.

Tô Yên và An Hinh đi vào chỗ của những quý cô nổi tiếng, những người khác cũng dần dần vây quanh.

Mọi người ngoài mặt vẫn cười nói, tỏ vẻ như rất thân quen vậy.

Khôn khéo là bài học mà bất cứ quý cô nổi tiếng nào cũng phải học.

Tô Yên gia nhập vào nhóm các quý cô nổi tiếng, hầu hết các quý cô nổi tiếng trong lễ mừng thọ đều đi qua đó, trăm hoa đua nở và Tô Yên rõ ràng chính là bông hoa xinh đẹp nhất, trong số rất nhiều cô gái xinh đẹp như vậy nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tìm ra cô.

Hồ Thanh nhìn thấy cảnh này trong lòng vô cùng ghen tị, đúng lúc này có một người phục vụ đi tới: “Cô Hồ, có người nhờ tôi đưa cái này cho cô.”

“Cảm ơn.” Hồ Thanh liếc mắt nhìn, đó là kết quả giám định mà trung tâm giám định gửi cho cô ta.

Hồ Thanh nóng lòng mở túi ra xem kết quả, khi nhìn thấy kết quả Hạ Phi chính là con ruột của Tô Yên, Hồ Thanh kích động tới mức suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Hồ Thanh phấn khích cười nói: “Đúng là quá tốt rồi.”

Được rồi, Tô Yên, tôi đã nắm được thóp của cô rồi, lát nữa tôi chống mắt lên xem cô còn ngụy biện thế nào.

Nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lục chưa kết hôn mà đã có con, bằng chứng không thể chối cãi, cô ta muốn xem thử nhà họ Lục có còn muốn một người phụ nữ có đời sống cá nhân hỗn loạn như thế này không.

Hồ Thanh mang giấy giám định quan hệ mẹ con, đong đưa đi về phía Tô Yên.

“Cô Tô hôm nay đúng là rất xinh đẹp, bao nhiêu cô gái xinh đẹp như thế này nhưng khi ở trước mặt cô Tô đều trở nên lu mờ.”

Mỗi một câu của Hồ Thanh đều đang đẩy Tô Yên đứng mũi chịu sào.

Giữa những người phụ nữ luôn có lòng ghen tị với nhau, nhìn thấy người đẹp hơn mình trong lòng chắc chắn không dễ chịu gì.

Mọi người đều biết Tô Yên vô cùng xinh đẹp, trước mặt Tô Yên bọn họ chỉ là người làm nền, ai cũng biết rõ nhưng khi nói ra thì trong lòng ai cũng đều không vui.

Bụng của Hồ Thanh rất to, khi mặc quần áo bó sát sẽ lộ bụng bầu, người ta nhìn một cái là biết cô ta đang mang thai.

An Hinh thầm ngạc nhiên, cô Hồ Thanh này đúng là không phải người bình thường, đúng là ăn nói giỏi.

Trên khuôn mặt Tô Yên nở một nụ cười, tay thời ơ chạm vào hoa tai, lộ ra vẻ không mấy phấn chấn.

Người đẹp giống như hoa bốn mùa, hoa mỗi mùa đều không giống nhau, nhưng dù là hoa của mùa nào đi nữa thì đều tô đẹp cho mùa đó, có người thích sự sang trọng của hoa mẫu đơn, nhưng có người lại thích cuồng nhiệt nồng cháy của hoa hồng.”

Tô Yên nhìn Hồ Thanh cười nói: “Dáng người cô Hồ thướt tha giống như một bông hoa sen trắng, chúng ta đều không thể sánh được với vẻ trong sáng thuần khiết của cô Hồ, sao cô lại tự ti về bản thân như vậy.”

Lời nói của Tô Yên đã khéo léo khen ngợi những cô gái khác đang có mặt ở đó, hóa giải sự không vui trong lòng mọi người, đồng thời còn ám chỉ Hồ Thanh là bạch liên hoa, trông có vẻ trong sáng đơn thuần nhưng thực ra lại là một người thích gây chuyện.

Các quý cô nổi tiếng không phải kẻ ngốc, hiểu được ý trong lời nói của Tô Yên, trong lòng họ thầm ngưỡng mộ sự thông minh nhanh trí của Tô Yên, họ không nhịn được bật cười: “Đúng thế, cô Hồ, cô đừng khiêm tốn, à phải rồi, cô Hồ mang thai mà sao lại còn đi giày cao gót, bụng đã to như vậy rồi cẩn thận kẻo ngã.”

Hồ Thanh nghe thấy mấy lời châm chọc, không giữ được nét mặt bình tĩnh nữa, lòng ghen ghét đố kị với Tô Yên lại càng lớn hơn.