Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 456: Ăn ý



Lúc Tô Yên tỉnh lại thì phát hiện An Hinh đã đi rồi, điện thoại cũng tắt máy.

Tô Yên lo lắng đến mức bỏ cả bữa sáng để lái xe đến nhà họ An.

An Chí Thanh - cha của An Hinh đang định đi ra ngoài thì Tô Yên tới: "Chú An."

An Chí Thanh quay đầu lại, tỏ ra vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Yên.

Lúc trước Tô Yên chưa gả vào nhà họ Lục, nhưng An Hinh đã nhiều lần đưa Tô Yên về nhà. Đối với một Tô Yên có thân phận và xuất thân không bằng nhà họ An, An Chí Thanh tỏ thái độ rất thờ ơ với cô.

Dựa vào địa vị xã hội của nhà họ An, luôn có rất nhiều người muốn xu nịnh An Chí Thanh, An Chí Thanh cũng chỉ coi Tô Yên là một trong số đám người này, muốn thu lợi từ An Hinh chứ chẳng hề có thứ gọi là tình cảm bạn bè chân thành trong cái giới này.

Nhưng bây giờ Tô Yên đã là vợ của Lục Cận Phong, cũng là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, đây lại là một câu chuyện khác.

An Chí Thanh cười nói: "Tô Yên, cháu đến tìm Hinh Hinh hả? Đứa nhỏ này cả đêm không về, cũng không biết đã đi đâu. Con cái mà, càng lớn tính tình càng táo bạo, rất khó quản lý, cháu là bạn thân nhất của Hinh Hinh, bình thường nhớ phải khuyên nhủ dạy bảo con bé nhiều hơn."

Giọng điệu của An Chí Thanh khiến người ta có cảm giác đang cố lôi kéo làm thân.

Ông ta muốn kéo gần quan hệ với cô thông qua An Hinh.

Đương nhiên, người mà An Chí Thanh muốn thân cận không phải là Tô Yên, mà là Lục Cận Phong và Lý Mộc Sinh phía sau Tô Yên.

Đây gọi là mạng lưới quan hệ.

Tô Yên cũng không phải kẻ ngốc, lúc trước khi cô đến nhà họ An, thái độ của An Chí Thanh như thế nào, thái độ ông ta bây giờ lại ra sao, so sánh một chút là hiểu ra ngay, tâm tư lộ liễu quá mức.

Nhưng bây giờ Tô Yên đang bận lo cho An Hinh nên cũng lười đoái hoài tới.

"Chú An, đúng là cháu đến tìm Hinh Hinh. Tối hôm qua cậu ấy ở chỗ cháu, nhưng sáng nay cháu vừa dậy đã chẳng thấy cậu ấy đâu nữa. Cháu lo cậu ấy sẽ gặp chuyện gì đó không may."

An Chí Thanh hờ hững nói: "Hinh Hinh lớn như vậy rồi còn có thể xảy ra chuyện gì chứ. Chắc con bé đến nhà người bạn nào đó chơi thôi, để chú kêu người hỏi xem."

Tô Yên đổi một cách hỏi khác: "Chú An, An Minh có ở nhà không?"

An Chí Thanh suy nghĩ một chút: "Hình như cũng hai ngày rồi chú chưa có gặp đứa nhỏ kia."

Anh ta thường đi xã giao đến tận hơn nửa đêm mới về nhà, cũng chẳng biết có về hay không.

An Chí Thanh hỏi quản gia bên cạnh: "An Minh về chưa?"

Quản gia lắc đầu: "Đại thiếu gia ra ngoài từ sáng hôm qua tới giờ vẫn chưa về, tôi gọi điện thoại hỏi cậu ấy nhé?"

"Chú gọi điện hỏi xem." An Chí Thanh kêu quản gia gọi điện thoại.

Tô Yên cau mày cố ý hỏi: "Chú An, chắc chú cũng biết chuyện Lý Văn đang theo đuổi An Hinh nhỉ? Chú An nghĩ sao về chuyện này?"

Tô Yên hỏi vậy khiến trong lòng An Chí Thanh có chút bồn chồn, ông ta nghiền ngẫm ý của Tô Yên, rốt cuộc đây là ý của nhà họ Lý, hay chỉ là câu Tô Yên thuận miệng hỏi mà thôi?

An Chí Thanh cười nói: "Hinh Hinh vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, vấn đề cưới gả không cần gấp gáp. Hinh Hinh là đứa ham chơi, để con bé chơi thêm vài năm nữa rồi tính chuyện đó cũng không muộn."

Không hổ là người lăn lộn trong giới kinh doanh, ăn nói không chê vào đâu được.

Tô Yên hiểu ý An Chí Thanh, nói vậy nghĩa là không đồng ý.

Địa vị xã hội của nhà họ Lý vẫn còn đó, Lý Văn lại là con một, An Chí Thanh không có lý do gì để khước từ một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối như vậy.

Trừ khi như cô đã đoán từ trước, An Chí Thanh có sắp xếp khác cho chuyện hôn nhân của An Hinh.

Quản gia gọi xong bèn đi ra, nói: "Thưa ngài, không có ai nghe máy."

Không liên lạc được với cả An Hinh và An Minh, lúc này Tô Yên càng lo hơn.

"Chú An, chú nhất định phải tìm được Hinh Hinh và An Minh, nếu không, cháu e là chú sẽ phải hối hận đấy." Lời nói của Tô Yên mang hàm ý khác.

Nghe vậy, vẻ mặt của An Chí Thanh hơi thay đổi, nhưng chỉ là thoáng qua, ông ta cười nói: "Tô Yên, cháu đừng lo lắng, tuy rằng Hinh Hinh và An Minh không hợp nhau lắm, nhưng An Minh là người biết giữ chừng mực. Bây giờ chú phải tới công ty, hay là thế này nhé, nếu có tin tức của Hinh Hinh thì chú sẽ báo cho cháu biết."

"Vâng."

An Chí Thanh đã nói đến như vậy rồi thì Tô Yên còn nói gì được nữa.

An Chí Thanh lên xe cùng quản gia rời đi, xe càng ngày càng xa, An Chí Thanh nghiêm mặt dặn dò: "Kêu An Minh tới gặp tôi."

Ban nãy quản gia đã nói dối, ông ta có liên lạc được với An Minh.

"Vâng, thưa ngài."



Tô Yên đứng đó một hồi, lúc định rời đi thì tình cờ gặp Lý Văn.

Lý Văn tới tìm An Hinh.

“Chị à, sao chị lại ở đây, Hinh Hinh có nhà không? Em gọi cô ấy nhưng không ai nghe, gọi lại thì tắt máy luôn rồi."

Tô Yên lắc đầu: "Hinh Hinh không có ở nhà."

"Cô ấy đi đâu rồi nhỉ? Em mua hai vé định hôm nay đưa Hinh Hinh đến Disney chơi, mà xem ra lại không được rồi." Lý Văn không nản lòng, nhún vai cười: "Đành đợi lần sau vậy. Mà đúng rồi, chị à, chị cho em lời khuyên đi, Hinh Hinh thích đi đâu nhất, thích cái gì nhất?"

Lý Văn theo đuổi An Hinh được một thời gian dài nhưng cũng chỉ tiến bộ được có chút xíu như vậy.

Tô Yên nhớ tới chuyện đã xảy ra với An Hinh cùng lời nói của An Chí Thanh, e rằng Lý Văn nhiệt tình như vậy cũng chỉ phí công vô ích.

Tô Yên nói một cách uyển chuyển: "Lý Văn, thật ra chị nghĩ em nên đổi sang thích người khác đi. Con người ấy mà, đâu thể ở mãi trên một cái cây được."

"Chị à, chị không phải là người đầu tiên nói ra điều này, em biết mọi người đều coi thường em, cho rằng em không làm được gì nên hồn. Đại công tử nhà họ Lý như em muốn phụ nữ không phải chỉ cần vẫy tay là có ngay sao? Nhưng trên đời này chỉ có một Hinh Hinh thôi chị à."

Lý Văn nói với ánh mắt kiên quyết: "Lý Văn em có lẽ đời này chẳng có tiền đồ gì, cũng chẳng thể làm nên chuyện, nhưng bây giờ em chỉ muốn làm tốt một việc, đó là theo đuổi Hinh Hinh, làm cho Hinh Hinh hạnh phúc, cô ấy vui là em cũng vui rồi. Lý Văn em sống chỉ vì hai chữ An Hinh.”

Tô Yên sửng sốt, mọi người đều cho rằng Lý Văn chỉ muốn chơi đùa, chẳng qua là ham muốn chinh phục của đàn ông mà thôi, cho tới bây giờ cô mới thật sự biết được Lý Văn nghĩ gì.

Cả cuộc đời một người làm tốt được một việc, đó đã là điều rất đáng khâm phục rồi.

Tô Yên thở dài nói: "Chị sẽ hỗ trợ em trên tinh thần."

Nếu An Hinh cũng có ý này, cô quyết định sẽ ủng hộ bằng hành động đến cùng.

Lý Văn cười: "Cảm ơn chị, em đi tìm Hinh Hinh đây."

Tô Yên cũng đến gặp Lâu Doanh.

Lý Văn lái xe đi, Tô Yên cũng rời đi ngay sau đó.

Khi Tô Yên đến nơi ở của Lâu Doanh, từ phía xa cô đã nhìn thấy Vạn Nhất đang đi vòng quanh nhà, cứ ba bước lại dập đầu cúi lạy một lần với thái độ thành kính.

Tô Yên bước tới, đầu gối Vạn Nhất đã rách cả da, nhưng dường như anh ta hoàn toàn không cảm thấy đau.

"Vạn Nhất, anh đang làm gì vậy, mau đứng dậy."

Tô Yên cảm thấy kỳ lạ, sao Lâu Doanh và Bạch Phi Minh không ai quan tâm tới Vạn Nhất ngoài này vậy?

Vạn Nhất ngu ngơ lắc đầu: "Không dậy, tôi phải bái lạy, như vậy thần tiên tỷ tỷ sẽ không chết."

Tô Yên rất ngạc nhiên, làm sao Vạn Nhất lại biết chuyện sức khỏe Lâu Doanh có vấn đề?

Vừa nghĩ tới đây thì Bạch Phi Minh đã đi ra: "Tô Yên."

Tô Yên nhìn Vạn Nhất đang tiếp tục quỳ lạy, hỏi: "Chuyện gì đây?"

"Mới sáng sớm anh ta đã đi quanh nhà bái lạy mấy vòng, tôi cũng đâu làm gì được anh ta. Lâu Doanh ra ngoài đến giờ vẫn chưa về." Bạch Phi Minh nói: "Với tính tình của cô ấy thì chắc đã đi tìm Tô Duy rồi."

“Cô ấy biết chuyện rồi hả? Sao cô không ngăn cô ấy lại?"

"Tính cô ấy đã vậy rồi, muốn làm chuyện gì là chẳng ai ngăn lại nổi đâu."