Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 460: Nối tơ hồng trên đá Nhân Duyên



Lục Cận Phong vẫn luôn duy trì cảnh giác, bảo vệ bên cạnh Tô Yên, ánh mắt không dám rời đi một chút nào.

Cách đó không xa, mọi người đều đang vây quanh một tảng đá lớn, đằng trước tảng đá giống như hình người, trên tảng đá có khắc ba chữ “đá Nhân Duyên”.

Vô số sợi tơ hồng được vắt trên tảng đá, truyền thuyết kể rằng, chỉ cần hai người chọn trúng cùng một sợi tơ hồng, như vậy đối phương chính là một nửa còn lại của mình. Duyên định sẵn ba đời, Nguyệt Lão thắt tơ hồng, buộc chặt hai người lại với nhau, vĩnh viễn không chia lìa.

Không ít cặp đôi đang thử, một nam một nữ đứng hai bên tảng đá, chọn lựa trong vạn sợi tơ hồng.

Gần như không đôi nào có thể chọn trúng cùng một sợi.

Cũng có nam nữ xa lạ không quen biết nhau lên chọn tơ hồng, ngụ ý là Nguyệt Lão làm mai, chưa biết chừng có thể trở thành một đoạn giai thoại.

Lâu Doanh cũng dắt Vạn Nhất đến, mấy người nhìn vài đôi nam nữ chọn tơ hồng nhưng đều không chọn trúng.

Lâu Doanh không nhịn được ném đá: “Đây mà là đá Nhân Duyên cái nỗi gì, đá chia đôi thì có.”

Bạch Phi Minh nói: “Những thứ này đều là giả, chỉ là thủ đoạn kinh doanh của khu du lịch mà thôi.”

Phàm là nam nữ muốn lên thử đều cần trả phí.

Giá cả không đắt, thế nên mới hấp dẫn không ít người muốn thử.

Vạn Nhất vỗ tay: “Chị ơi, em muốn chơi, em muốn cái sợi đỏ đỏ đó.”

Lâu Doanh không có hứng thú: “Không có gì vui cả, nếu anh thích thì em sẽ mua cho anh một đống tơ hồng, anh cứ từ từ mà chơi.”

Lục Cận Phong hỏi Tô Yên: “Em muốn thử không?”

Đúng là Tô Yên hơi động lòng: “Có.”

Lâu Doanh hỏi: “Không sợ bị Nguyệt Lão chia rẽ à?”

“Trừ khi Nguyệt Lão già đầu ngu ngốc.” Lục Cận Phong rất tự tin.

Hai người đi lên trả phí, sau đó Tô Yên và Lục Cận Phong chia nhau đứng ở hai bên của tảng đá Nhân Duyên. Nhiều sợi tơ hồng đan vào nhau như vậy, đúng là khó mà tách ra nổi.

Tô Yên nhìn đầu sợi, chần chừ một lúc, lại nhìn sang Lục Cận Phong đang nghiêm túc chọn lựa.

Hai người nhìn nhau, lúc này mới ra tay, mỗi người chọn một đầu, sau đó gỡ dần theo đầu sợi tơ…

Lâu Doanh bĩu môi: “Phi Minh, chúng ta đánh cược đi, hai người này chắc chắn không chọn trúng.”

Bạch Phi Minh cũng rất thẳng thắn: “Cược bao nhiêu tiền?”

“Một trăm nghìn thôi, gần đây mình nghèo lắm.”

Bạch Phi Minh liếc xéo Lâu Doanh: “Hai trăm.”

Lâu Doanh cắn răng: “Chốt.”

Trong lúc hai người cò kè chốt cược, Tô Yên và Lục Cận Phong ở bên này đã gỡ xong sợi tơ hồng rồi.

Mỗi người cầm một đầu sợi dây tơ hồng, kỳ tích chính là, hai người thật sự chọn trúng cùng một sợi.

Lâu Doanh khiếp sợ: “Mẹ nó, duyên phận gì đây, thế này mà cũng chọn trúng được, trúng số à.”

Bạch Phi Minh chìa tay: “Hai trăm nghìn, chuyển cho mình.”

Lâu Doanh: “…”

Cô muốn quỵt nợ ghê.

Tô Yên và Lục Cận Phong là cặp đôi duy nhất chọn trúng cùng một sợi tơ hồng trong tối ngày hôm nay, những người vây xem cũng hết sức kinh ngạc.

Chuyện này còn khó hơn cả trúng xổ số, không ngờ lại có người chọn trúng thật.

Tô Yên và Lục Cận Phong nhìn nhau cười một tiếng, tơ hồng quấn trên đầu ngón tay. Đột nhiên, sợi tơ hồng đứt lìa, hai người đều rất kinh ngạc, trong lòng cũng giống như có cái gì đó đã đứt đoạn.

Một ông già đứng bên cạnh đá Nhân Duyên lắc đầu thở dài: “Vốn là duyên ba đời, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Lục Cận Phong nhíu mày, tháo sợi tơ hồng xuống: “Chất lượng quá kém.”

Tô Yên nhìn sợi dây đứt đôi, trái tim giống như bị cái gì đó đâm một cái.

“Yên Yên.” Lục Cận Phong gọi cô một tiếng, bước tới cầm tay cô, “Trò chơi mà thôi, đừng cho là thật.”

Tô Yên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Ừm.”

Thấy tơ hồng của Lục Cận Phong và Tô Yên đứt đoạn, Lâu Doanh không tin tà ma, nói; “Phi Minh, chúng ta cũng lên chơi thử đi.”

“Không, cậu với Vạn Nhất đi là được, đừng kéo mình theo.” Bạch Phi Minh từ chối thẳng thừng.

Cô là một người độc thân, chơi cái gì mà chơi?

Lâu Doanh dùng phép khích tướng: “Mình thấy cậu không dám chơi thì có, cậu sợ mình chọn trúng cùng một sợi với một gã đàn ông vừa già vừa xấu chứ gì.”

“Khích tướng cũng vô dụng.” Bạch Phi Minh lạnh lùng nói.

“Phải chơi.”

Lâu Doanh mặc kệ Bạch Phi Minh đồng ý hay không, nhất quyết kéo Bạch Phi Minh đi.

Bên cạnh đá Nhân Duyên có rất nhiều người trẻ tuổi độc thân muốn thử, chưa biết chừng thật sự có thể dắt một cô bạn gái về đó.

Biển người chen chúc, Lâu Doanh trả tiền của ba người, kéo Vạn Nhất và Bạch Phi Minh cùng đi.

Trong lòng Lâu Doanh không tin cái này, chẳng qua cô thấy Lục Cận Phong và Tô Yên đều chọn trúng, làm cô cũng tò mò muốn chơi thử.

Lâu Doanh nói quy tắc cho Vạn Nhất, Vạn Nhất gật đầu, cái hiểu cái không: “Chị, em biết rồi.”

Lâu Doanh tưởng là anh biết thật, hai người bắt đầu chọn tơ hồng.

Lâu Doanh không đắn đo nhiều, chọn cái ở gần mình nhất, cô gỡ dây dần dần, nhẹ nhàng kéo ra, kéo đi kéo lại vẫn không nhúc nhích, chứng tỏ một đầu còn lại của sợi tơ hồng đã bị người ta túm lấy.

Lâu Doanh thầm vui trong lòng, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong tay Vạn Nhất có một nắm tơ hồng, mà sợi tơ hồng trong tay Lâu Doanh chính là một trong số đó.

Vạn Nhất giơ nắm tơ hồng lên, cười ngốc nghếch: “Chị xem này, màu đỏ đẹp quá.”

Lâu Doanh giận đến mức đi lên véo tai Vạn Nhất, ra vẻ hung dữ: “Anh chọn tận một nắm, thế nào, muốn hậu cung có ba nghìn mỹ nhân à?”

“Chị, đau, đau!” Vạn Nhất tủi thân vô cùng.

“Đồ ngốc này, em bảo anh chọn một cái, anh lại chọn tận một nắm.”

Chẳng ai ngờ Vạn Nhất sẽ trực tiếp cầm một nắm tơ hồng.

Tô Yên cười bảo: “Đừng nói chứ, tuy không ra bài theo lẽ thường, nhưng một chiêu này cũng có tác dụng mà. Nhìn xem, không phải hai người đã chọn trúng cùng một sợi tơ hồng rồi sao? Điều này chứng tỏ hai người thật sự có duyên. Tuy Vạn Nhất cầm một nắm, nhưng chỉ có sợi của em là ở trong tay của anh ta, đây không phải duyên phận thì là gì?”

Lâu Doanh trợn mắt lườm Vạn Nhất một cái, Vạn Nhất cúi đầu không dám nói năng gì, điển hình của kiểu bị vợ quản nghiêm.

“Em đi mua bình nước hạ hỏa.” Lâu Doanh kéo Vạn Nhất ra khỏi đám đông.

Lục Cận Phong nhìn ra Tô Yên không vui lắm vì chuyện dây tơ hồng bị đứt, anh siết chặt bàn tay đang nắm tay cô, nói: “Không phải vừa nãy em nói là chưa ăn no sao, chúng ta đi mua chút đồ ăn.”

“Ừm.”

Bốn người cứ vậy đi hết, chỉ còn lại Bạch Phi Minh ở đó.

Về phần Bạch Phi Minh, cô chọn đại một sợi, chỉ định chơi cho vui mà thôi.

Bạch Phi Minh kéo sợi tơ hồng, bỗng cảm thấy đầu còn lại có sức lực, cô lại dùng sức kéo một cái, đầu bên kia cũng có người kéo một cái.

Bạch Phi Minh ngẩng đầu, người đàn ông ở đầu bên kia sợi dây tơ hồng cũng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt ấy, dường như mọi thứ trên đời đều trở thành phông nền.

Người đàn ông trước mắt mặt mày như họa, ngũ quan anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt kia, sâu xa như biển, khiến người ta liếc mắt một cái là có thể sa vào.

Mà người đàn ông này chính là người trước đó đã theo dõi Tô Yên.

Bạch Phi Minh mặc trang phục đàn ông, trong mắt người ngoài, cô chính là đàn ông.

Hai người đàn ông chọn trúng cùng một sợi tơ hồng, quần chúng vây xem đồng loạt ồ lên.

Có một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi si mê nói: “Có ai phát hiện ra hai người họ thật xứng đôi hay không, đây là hai người đàn ông xứng đôi nhất mà tôi từng gặp đó.”

Người đàn ông cũng sững người, anh ta nhìn Bạch Phi Minh trước mắt. Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người đàn ông xinh đẹp như vậy.

Không đợi người đàn ông nọ mở miệng, Bạch Phi Minh đột nhiên giật đứt sợi dây tơ hồng, lạnh lùng quay đi.

Người đàn ông cầm đầu còn lại của sợi dây tơ hồng, đưa mắt nhìn bóng lưng Bạch Phi Minh rời đi, nhất thời quên cả phản ứng.

“Như Phúc, không ngờ duyên phận của cậu lại là đàn ông đấy, chẳng trách cậu lại độc thân nhiều năm như vậy, ha ha.” Bạn đồng hành Lương Nghi ôm bụng cười ngặt nghẽo, “Mà nói chứ, người đàn ông kia đẹp thật đấy, trắng trẻo sạch sẽ, còn đẹp hơn cả con gái nữa. Cậu còn không mau đuổi theo đi, đây chính là tơ hồng Nguyệt Lão buộc cho đấy.”

Từ Như Phúc lạnh lùng liếc Lương Nghi một cái: “Lắm điều.”

Bỏ lại câu này, Từ Như Phúc cũng quay đi.

Ông già đứng bên cạnh đá Nhân Duyên lại lắc đầu thở dài một lần nữa: “Nhân duyên tốt như vậy mà, đáng tiếc, đáng tiếc.”