Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 470: Chỉ thích trai đẹp



Tất cả đều là một vở kịch của Lâu Doanh và Xa Thành Nghị, mục đích chỉ là để kích thích Vạn Nhất, có lẽ nó thực sự có thể kích thích một cách bình thường.

Về phần Bạch Phi Minh và Tô Yên, Xa Thành Nghị thật sự không ngờ bọn họ sẽ quay lại nhanh như vậy.

Vở kịch được nửa chừng, cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng, mà càng không có thời gian để giải thích, vì vậy bọn họ chỉ đành tiếp tục diễn.

Hú hồn một phen, Bạch Phi Minh và Tô Yên cảm thấy như đang đi xe qua sườn núi, nhịp tim cứ lên xuống thất thường.

Vạn Nhất hôn mê bất tỉnh, không nguy hiểm đến tính mạng, tạm thời anh ta được đưa vào nằm trong phòng, việc kích thích có thành công hay không chỉ sau khi tỉnh lại mới biết được.

Xa Thành Nghị đưa cho Lâu Doanh loại thuốc mà Bạch Phi Minh mang về, đồng thời lấy ra một ít thành phần dược liệu để pha chế thuốc.

Cả Tô Yên và Lâu Doanh đều phải sau mười hai tiếng mới được tiêm lại.

Lúc này, Tô Yên cũng phản ứng lại, cô liếc nhìn Lục Cận Phong: "Ngay từ đầu anh đã biết bọn họ diễn trò à?"

Khi Lục Cận Phong nghe tin Lâu Doanh qua đời, anh không phản ứng gì.

"Nhìn ra rồi đó."

Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị quen nhau bao nhiêu năm rồi?

Nhưng anh còn chưa kịp nói cho Tô Yên biết thì cô đã đi thẳng đến nhà xác, cho nên cũng không trách anh được.

Sau khi Tô Yên tiêm liều thuốc đầu tiên, cô có chút buồn ngủ, Lâu Doanh được cứu, phần còn lại giao cho Xa Thành Nghị, cô không có gì phải lo lắng, bèn cùng Lục Cận Phong trở về khách sạn.

Lục Cận Phong mua một ít đồ ăn thanh đạm, nói: "Yên Yên, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, em đừng tự coi nhẹ tính mạng của mình."

Tô Yên biết Lục Cận Phong đang tức giận, nếu là cô thì cô cũng sẽ tức giận.

“Chồng à, em hứa với anh, đây nhất định là lần cuối cùng.” Tô Yên đổi chủ đề, nở nụ cười tươi rói: “Chồng à, anh thật sự đã gài bom trên bến tàu rồi sao?’’

"Lừa bọn họ thôi.’’

Lục Cận Phong lộ vẻ mặt ủ rũ, giả bộ tức giận: "Em đừng có đánh trống lảng, em nhất định phải nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc này."

“Đừng giận mà.” Tô Yên vòng tay qua cổ Lục Cận Phong lấy lòng, nói: “Chồng à, em cũng là do hết cách, em có cách lấy được thuốc nhưng không thể trơ mắt nhìn Lâu Doanh chết như vậy. Nếu cô ấy chết thì cả đời này em sẽ cảm thấy không yên.’’

“Em ấy mà...” Lục Cận Phong nói với Tô Yên bằng giọng lãnh đạm, đây là Tô Yên mà anh biết, nếu Tô Yên thật sự thờ ờ vô cảm thì đó mới không phải Tô Yên của anh.

"Đám Tần Nhã Hân đã về thành cổ, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày rồi trở về Đế Đô thôi."

Lục Cận Phong không sợ Tần Nhã Phi, anh chỉ ngại cô ta sẽ làm gì đó gây tổn thương đến Tô Yên.

Thủ đoạn của người phụ nữ này rất khó lường.

"Em nghe lời anh, chỉ cần Lâu Doanh được cứu thì chuyến đi tới thành cổ này cũng coi như không uổng công." Tô Yên nói: “Chỉ có điều hiện tại trong lòng Tiểu Duy đầy rẫy hận thù, bất kể đó là nhân cách gì của nó cũng tràn đầy căm hận, em lo là nó sẽ gây ra chuyện gì đó.’’

"Cậu ấy không còn cơ hội nữa đâu."

Tô Yên khó hiểu: "Ý của anh là?"

"Nửa giờ trước, anh đã bảo Vệ Đông, Vệ Tây đưa cậu ấy vào bệnh viện tâm thần."

Tô Yên kinh ngạc, cô còn không biết Lục Cận Phong làm chuyện này.

Nửa giờ trước, Vệ Đông và Vệ Tây còn đang canh giữ vùng hạ lưu sông Mân Giang, bọn họ bắt gặp Tô Duy đang nhảy sông hòng trốn, sau đó đã đi cả đêm để đưa cậu ta vào bệnh viện tâm thần.

Nơi đó có hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất trong nước, một khi vào thì đừng nghĩ tới chuyện trở ra.

Chưa kể Lục Cận Phong còn đánh tiếng dặn dò bọn họ phải chăm sóc đặc biệt cho Tô Duy nữa.

Nghe nói Tô Duy bị đưa đến bệnh viện tâm thần, Tô Yên chỉ nhíu mày không nói gì.

Có lẽ đó là nơi phù hợp nhất với Tô Duy.

Chỉ cần nghĩ đến kết cục của cậu ta là trong lòng cô lại cảm thấy có chút khó chịu.

Trong lòng Tô Yên, Tô Duy vẫn luôn giống như một người em trai.

Trên đời này không có thánh nhân, cho dù là vì việc lớn mà hi sinh người thân thì trong lòng cũng không phải không có cảm giác gì.

Tô Yên ăn cái gì đó rồi chui vào trong chăn: "Chồng ơi, em buồn ngủ quá, muốn ngủ một lát."

Niềm vui lớn nhất của cô chính là anh luôn ở bên cạnh cô.

Trong bệnh viện.

Xa Thành Nghị rút kim châm trên vai ra, bôi thuốc lên, ngoại trừ hơi đau ra thì cũng không có cảm giác khó chịu nào khác.

Cơ sở vật chất trong bệnh viện ở đây có hạn nên anh ta chỉ có thể quay lại đảo để chế thuốc, thời gian không còn nhiều, anh ta phải rời đi ngay lập tức.

Bạch Phi Minh ân oán rõ ràng, cô ta vì quá tức giận mà cắm một cây kim châm lên vai Xa Thành Nghị, để bày tỏ thành ý, cô ta đã đích thân tới tiễn như một lời xin lỗi.

Xa Thành Nghị liếc nhìn Bạch Phi Minh, trông cô ta chẳng khác nào một tảng băng đang di chuyển, nói: "Cô không tiễn thì hơn, tôi chịu không nổi.”

Vừa dứt lời, anh ta đã thấy Bạch Phi Phi thật sự xoay người quay trở lại bệnh viện.

Xa Thành Nghị nhủ thầm: “Đúng là người phụ nữ lạnh lùng, ai lấy cô ta về làm vợ thì chắc mùa hè tiết kiệm được khối tiền điện điều hòa mất!’’

Sau khi Lâu Doanh được tiêm một mũi thuốc, cơn sốt cũng bắt đầu hạ xuống, do tác dụng của thuốc nên cô ta cảm thấy buồn ngủ.

Vạn Nhất không sao, Lâu Doanh cũng trở về nghỉ ngơi một lát.

Bạch Phi Minh mua cho Lâu Doanh chút đồ ăn: "Ăn một chút gì đó trước khi đi ngủ."

“Phi Minh, mình không còn sức đâu, cậu cho mình ăn đi.” Lâu Doanh cũng biết cách nũng nịu.

Mong muốn sống sót của Lâu Doanh khá mạnh mẽ, dù sao thì vừa rồi cô ta đã nói dối Bạch Phi Minh, vì sợ Bạch Phi Minh sẽ nổi giận nên cô ta cứ giả vờ yếu đuối trước.

“Ngồi đi.” Bạch Phi Minh đút cho Lâu Doanh từng miếng cháo cô vừa mua ở ngoài.

Y tá dạo một phòng quanh phòng, trông thấy cảnh này, cô ta bật cười, đùa một câu: “Cô Lâu, bạn trai cô chu đáo thật đấy.”

Bạch Phi Minh ăn mặc như một người đàn ông, cho nên rất dễ bị hiểu lầm.

Lâu Doanh không giải thích, mà nắm lấy tay Bạch Phi Minh, cười nói: "Phi Minh nhà tôi là người đối xử với tôi tốt nhất!”

Bạch Phi Minh: "..."

Y tá tỏ vẻ ngưỡng mộ, sau khi kiểm tra xong thì cô ta rời khỏi phòng.

Bạch Phi Minh nói: "Mình ế một phần cũng là do cậu đấy.”

"Hay là cậu lấy mình đi, để mình được tận hưởng cảm giác lúc nào cũng được ôm ấp bao bọc.”

"Đừng vu hại mình, mình vẫn rất bình thường nha."

Cảnh Bạch Phi Minh và Lâu Doanh trong phòng tình cờ bị Từ Như Phúc nhìn thấy.

Anh ta đi theo Bạch Phi Minh đến bệnh viện.

Bạch Phi Minh, thậm chí còn không biết mình bị anh ta bám đuôi.

Khi nhìn thấy Bạch Phi Minh và Lâu Doanh "tán tỉnh" nhau trong phòng, quả thực trong lòng Từ Như Phúc cảm thấy có chút không được thoải mái.

Khi anh nhận ra điều này, anh ta cũng cảm thấy thật là khó tin, không phải anh ta thật sự thích đàn ông đấy chứ?

Từ Như Phúc nhìn trộm một lúc rồi rời đi, khi trở về chỗ ở của mình, người bạn tốt Lương Nghi còn đang mặc quần đùi của anh ta ngồi chơi game. Hình ảnh Bạch Phi Minh hiện lên trong tâm trí anh ta, để kiểm chứng rằng mình có phải đã thích đàn ông rồi hay không, anh ta bèn đi tới chỗ Lương Nghi, nắm lấy tay anh ta.

Lương Nghi sửng sốt một chút: "Từ Như Phúc, cậu làm gì đấy, hai thằng con trai với nhau mà lôi lôi kéo kéo.”

Từ Như Phúc nói: “Đừng nói gì cả, nhìn mình đi.”

"Gì cơ?"

Lương Nghi còn chưa kịp phản ứng, Từ Như Phúc đã nhìn anh ta bằng ánh mắt gợi tình, ngay lập tức anh ta nổi hết cả da gà, nói: "Xùy xùy, Từ Như Phúc cậu đừng có dùng ánh mắt đó nhìn mình, thấy ghê lắm."

Từ Như Phúc vẫn nhìn chằm chằm Lương Nghi, hoàn toàn không có cảm giác như khi nhìn Bạch Phi Minh, chẳng lẽ anh ta chỉ có cảm giác khi nhìn trai đẹp?

Lương Nghi có sợi râu mọc ở cằm, Từ Như Phúc nhìn thấy, chán ghét buông ra: "Đi cạo râu đi."

Lương Nghi phản ứng lại, lập tức tự vệ: "Từ Như Phúc, cậu đừng có mà lộn xộn, mình thích con gái, không thích ăn thịt “đồng loại”, cậu đừng có ra tay với mình, hai ta không có khả năng đó đâu…”

Từ Như Phúc: "..."