Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 486: Cuộc trò chuyện lúng túng giữa Lãnh Phùng và Bạch Phi Minh



Khám sơ qua thì hầu như Lục Cận Phong chỉ có các vết thương ngoài da, hai bên xương sườn bị gãy, còn tình hình cụ thể hơn nữa thì cần phải làm kiểm tra sâu thêm mới rõ được.

Cơ thể của Tô Yên thì rất nan giải, có lúc thì lạnh có lúc lại nóng, Xa Thành Nghị khó mà có thể trực tiếp phán đoán được bệnh tình, thế nên tiếp theo chỉ có thể tiêm thêm mũi thứ hai vào người Tô Yên, về phần có hiệu quả hay không, việc đó cũng không rõ...

Cả nhóm người di chuyển từ trên núi xuống bệnh viện trong thành phố, sau đó lại đi máy bay trực thăng chuyển đến bệnh viện lớn nhất ở Đế Đô, đến nơi thì trời đã sáng rồi.

Thể lực của Lâu Doanh cũng hồi phục một chút, Bạch Phi Minh đi theo Lâu Doanh, Vạn Nhất thì đi lấy đồ ăn cho Lâu Doanh, còn những người khác đều ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Tô Yên và Lục Cận Phong đều đang ở phòng chăm sóc đặc biệt này.

Chuyện xảy ra lớn như thế, Lệ Uyển và Tần Chấn Lâm, còn có cả vợ chồng nhà Lý Mộc Sinh đều bị sốc, bọn họ vội vã chạy đến bệnh viện chờ đợi từ lúc nửa đêm.

Lưu Tuyết Lam không ngừng lau nước mắt: “Tiểu Yên sao lại gặp nhiều tai họa như vậy chứ?”

Lệ Uyển là mẹ cô, bà nghe vậy đôi mắt cũng đỏ hoe, con gái mình vẫn chưa rõ sống chết thế nào, trái tim của bà vẫn luôn thắt lại.

Tần Chấn Lâm cùng Lãnh Phùng đi ra ngoài, ông ta hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Con gái của tôi đang yên ổn, sao tự nhiên lại rơi xuống vách núi?”

Lãnh Phùng thuật lại những chuyện đã xảy ra, anh ta cũng nói luôn cả chuyện của Tần Nhã Hân. Tần Chấn Lâm là cha của Tần Nhã Hân và Tô Yên, chuyện này hẳn là nên được biết.

Khi Tần Chấn Lâm biết được chính Tần Nhã Hân đã dùng cách tự sát để đẩy Tô Yên và Lục Cận Phong xuống vách núi thì không còn từ ngữ nào có thể diễn tả cảm giác trong lòng ông ta nữa.

Đôi chân Tần Chấn Lâm mềm nhũn, loạng choạng hai bước, lập tức chảy nước mắt đầy mặt, ông ta hối hận rồi, ông ta không nên giao Địa Sát cho Tần Nhã Hân.

Nếu ông ta làm như thế ngay từ đầu thì có lẽ thảm kịch sẽ không xảy ra.

Lãnh Phùng nói tiếp: “Thi thể của Tần Nhã Hân đang trên đường đưa về, khi vụ án kết thúc, ông Tần có thể đến nhận thi thể bất cứ lúc nào.”

“Không, các cậu có thể tùy ý xử lý thi thể của nó, tôi không có đứa con gái nào như vậy, nó không xứng đáng làm con gái của tôi.” Tần Chấn Lâm vô cùng thất vọng, ông ta vừa buồn vừa tức giận đến mức thi thể cũng không muốn nhận.

Cái loại vong ân bội nghĩa này, ông ta không muốn nhận.

Lãnh Phùng biết Tần Chấn Lâm đang đau khổ, cũng không nói nhiều.

Hiện tại Lục Cận Phong và Tô Yên vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch, vụ án này vẫn cần phải có kết thúc, anh ta cần phải đi xử lý hậu sự. Lãnh Phùng nán lại bệnh viện thêm một lúc rồi rời đi.

Vừa ra đến cửa bệnh viện thì gặp Vạn Nhất, anh ta đột nhiên hỏi: “Vạn Nhất, cậu có sẵn sàng từ bỏ tính mạng của mình chỉ để cứu một người phụ nữ không?”

Thật ra khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng Lục Cận Phong liều mạng cố gắng cứu Tô Yên, Lãnh Phùng quá đỗi kinh ngạc.

Khoảnh khắc Tô Yên và Lục Cận Phong cùng rơi xuống, Lục Cận Phong không do dự chút nào nhảy qua tóm lấy Tô Yên.

Lục Cận Phong rõ ràng có cơ hội chạy thoát, nhưng anh lại giữ chặt Tô Yên không buông, nếu không thì Tần Nhã Hân cũng sẽ không có cơ hội mà đẩy hai người vào chỗ chết.

Theo quan điểm của Lãnh Phùng, cách làm của Lục Cận Phong quá mất trí và không hợp lý chút nào.

Nghe Lãnh Phùng hỏi, Vạn Nhất không chút do dự nói: “Nếu người đó là Lâu Doanh, vậy thì tôi mang cả cái mạng này ra thì có làm sao đâu.”

Lãnh Phùng nghe xong, trong lòng anh ta có một loại cảm giác không thể giải thích được, trước đây anh ta cũng ngưỡng mộ Lâu Doanh, cũng từng tỏ tình hai lần nhưng đều thất bại, có thể nói việc đánh đổi cả tính mạng, đứng trên quan điểm cá nhân của anh ta, anh ta không dám chắc, nhưng nếu đứng dưới góc nhìn của một cảnh sát nhân dân, anh ta có thể sẽ không thèm để ý tới.

Việc bảo vệ tài sản và tính mạng của người dân là nhiệm vụ và tín ngưỡng của anh ta.

“Cậu đi vào đi, tôi đi xử lý hậu sự đây.”

Lãnh Phùng vỗ vỗ vai Vạn Nhất, anh ta đi về phía xe của mình, ngồi vào trong xe, châm lên một điếu thuốc.

Anh ta đã phá nhiều vụ án tương tự như vậy rồi, nhưng người cố chấp như Tần Nhã Hân, Lục Cận Phong hay Tô Yên, đều là những người có tính cách không dễ lay chuyển, thì quả thật đây là lần đầu tiên anh ta bắt gặp.

Điếu thuốc trong tay anh ta đã cháy hết từ lúc nào không hay.

Lãnh Phùng khởi động xe định rời đi thì thấy Bạch Phi Minh từ trong đó đi ra.

Anh ta ấn cửa kính xe xuống hỏi: “Đi đâu thế, tôi chở cô đi nhờ một đoạn nhé?”

Bạch Phi Minh sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm Lãnh Phùng vài giây, cô ta đi tới, mở cửa xe ra ngồi vào: “Số 88 đường Thúy Vi, trở về lấy quần áo cho Lâu Doanh thay.”

Thực ra có một điều quan trọng hơn, do có Vạn Nhất ở đây, hai vợ chồng nhà người ta chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện để nói, cô ta nên rời đi để tránh bị nghi ngờ.

Lãnh Phùng khởi động xe, lái đến đường Thúy Vi, cả hai đều là những người kiệm lời ít nói, vậy nên cả dọc đường không ai nói một câu nào.

Xe dừng chờ trước đèn giao thông, Lãnh Phùng cảm thấy bầu không khí có chút quá ngột ngạt, chủ động phá vỡ sự im lặng: “Có muốn nghe chút nhạc không?”

Bạch Phi Minh tích chữ như vàng: “Sao cũng được.”

Lãnh Phùng cũng biết tính cách của Bạch Phi Minh, cũng không so đo nhiều, chỉ chọn bừa một bài.

Anh ta nhìn bộ đồ đàn ông trên người Bạch Phi Minh, ánh mắt dừng lại thêm vài giây.

Bạch Phi Minh nhíu mày: “Đội trưởng Lãnh, anh dùng ánh mắt như nhìn tội phạm để nhìn tôi, khiến cho tôi không thoải mái chút nào.”

Lãnh Phùng:"..."

“Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp.” Lãnh Phùng có chút xấu hổ nói: “Bộ đồ này của cô... Không tồi, rất đẹp trai.”

Anh ta thật sự là không tìm được lời gì để nói, chỉ có thể vụng về bắt chuyện.