Lên Thuyền Đỏ Làm Tân Nương Của Thủy Thần

Chương 11: Thủy thần, người là yêu ma, là ma thần



Tự Anh hất cằm ra khỏi tay hắn, nở nụ cười khinh bỉ, ngữ khí thêm phần kiên định, cay nghiệt mắng không ngừng.

" Nực cười! Đường đương là thủy thần một phương lại có cách hành xử như yêu ma

Ngươi mà là thần tiên sao?

Rõ ràng là yêu ma, là ma thần sống hơn 1000 năm thôi! "

" Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao? Tốt hơn hết thì ngươi giết ta đi, ngày nào ta còn sống nhất định ngày đó còn vạch trần bộ mặt yêu ma của ngươi! " nàng nói chữ nào nhấn mạnh chữ đó, nghiến răng nghiến lợi căm hận kẻ đã hại chết muội muội nàng, hại chết hàng ngàn người vô tội.

Trước những lời xấc xược của Tự Anh, thủy thần Lương Mặc nghe không chút tức giận, vờ như đã quen, phất tay quay lưng độc đoán với nàng, ở bên kia còn cười lên nụ cười tà mị, vứt sang cho Tự Anh một thông báo.

" Tiểu tân nương, nàng không đủ sức đâu!

Nếu nàng đã thích chơi với ta như vậy...ta sẽ tiếp nàng! "

Dứt lời, Tự Anh chưa kịp tiếp thu, một làn khói đen vây lấy người, làm nàng ngất đi lần nữa.

Sáng hôm sau, những ánh nắng chói chang, từ khung cửa sổ đánh thức Tự Anh mở mắt, như những lần trước nàng giật mình trong cơn mơ, phát hiện bản thân lại quay về nhà bình yên, thương tích trên người đều chẳng còn.

Nhưng, lần này Tự Anh đã ghi nhớ rõ một điều, hôm qua Lương Mặc ở nhờ nhà nàng, có ra ngoài tìm kiếm nàng trong đêm, còn chính tay nàng cứu hắn, nếu xác nhận được điều nàng nhớ là thật, chứng tỏ những gì nàng trải qua không phải là mơ.

Nghĩ là làm, Tự Anh rời khỏi giường tìm ngay Lương Mặc.

Hắn cùng mẫu thân nàng, đang trò chuyện ngoài vườn rau, nam nhân nho nhã ấy còn phụ giúp mẫu thân nàng nhặt cỏ, Tự Anh gấp gáp đến đó, không chào hỏi, thất lễ trước mẫu thân tra hỏi Lương Mặc.

" Lương công tử! Hôm qua huynh bị yêu quái bắt có làm sao không? "

" Lý...cô nương... " Lương Mặc ấp úng, ở bên dưới đưa mặt ngơ ngác nhìn nàng như trời trồng.

Sắc mặt hắn khó coi vô cùng, đảo mắt liên tục, ánh mắt của người không hiểu chuyện, khuôn miệng méo mó, mấp máy.

" Lý cô nương đang nói gì vậy? Ta từ hôm qua đến giờ đâu có ra ngoài...sao lại gặp yêu ma? "

" Thôn Giai Đồng...có yêu quái sao? " hắn mấp máy, gương mặt kinh ngạc lập tức đổi sang sợ hãi, như câu nói của Tự Anh làm hắn chuyển từ bất ngờ sang kinh sợ.

Cái miệng nhỏ Tự Anh đang há, mẫu thân nàng tận mắt thấy nhi nữ nói nhảm lần hai, sợ Tự Anh lại nói lung tung, vội đứng bật dậy cướp lấy lời nàng.

" Tự Anh, con lại nằm mơ nữa sao? " Tĩnh Yên nắm chặt tay Tự Anh, lắc đầu ra hiệu cho nàng im lặng, để người lớn như bà nói chuyện.

Tự Anh nhận ánh mắt đe dọa, không dám không nghe, vảnh tai để mẫu thân khiển trách.

" Lương công tử, xin thứ lỗi cho tiểu nữ nhà ta

Dạo gần đây nó vì chuyện muội muội đã mất nên thần trí có chút không ổn!

Thất lễ rồi! " Tĩnh Yên cười gượng gạo.

Lương Mặc thu lại vẻ hoang mang kia, nho nhã đứng lên, có lòng hỏi thăm trước mặt Tự Anh.

" Lý cô nương không khỏe chỗ nào sao? "

" Không, mẫu thân! Hôm qua rõ ràng con đã ra ngoài!

Người và Lương công tử cũng đi tìm con mà! " Tự Anh bỗng mất kiểm soát, để lí trí giữ nguyên chính kiến, nhất thời không giữ được cảm xúc, bóp chặt lấy tay Tĩnh Yên.

Gương mặt thành khẩn của nàng chẳng đổi được sự thấu hiểu của mẫu thân, cho nàng thật sự thần trí không bình thường, gắt gỏng với nàng.

" Tự Anh!

Con đừng có như vậy nữa được không?

Hôm qua tất cả chúng ta điều ở trong nhà mà! Con còn đích thân chải tóc cho mẫu thân xong rồi mới về phòng ngủ...

Mới đó mà con lại quên sạch, còn nói năng lung tung chẳng ai hiểu được là sao? "

Để làm lời nói của Tĩnh Yên thêm phần chắc chắn, Lương Mặc còn cố ý xen vào, ủng hộ lời nói của Tĩnh Yên, hoàn toàn lật trắng những sự việc Tự Anh đã trải qua.

" Phải đấy Lý cô nương, đêm qua chúng ta đều ở trong nhà mà! "

Từng câu từng chữ của Tĩnh Yên như sét đánh ngang tai Tự Anh, mỗi một việc mà bà kể không có việc nào nàng có kí ức. Đã thế, Lương Mặc kia còn bồi thêm câu nói chắc như đinh đóng cột, Tự Anh không bằng không chứng, không thể phản bác.

" Nhi nữ đã biết sai! Xin mẫu thân bớt giận! " Tự Anh cúi người, nhượng bộ, bằng mặt nhưng không bằng lòng, tạm thời cam chịu bản thân bị mẫu thân hiểu lầm thần trí không bình thường.

Rồi, nàng quay sang Lương Mặc, cũng cúi người, nhận lỗi.

" Lương công tử, tiểu nữ dạo này tâm trí không ổn, nói năng lung tung xin huynh đừng để ý! " nàng nói, chất giọng đạm mạc, chẳng buồn nhìn hắn, gương mặt lạnh tanh như đang giận dỗi hắn.

Nàng kéo ngay mẫu thân quay vào trong nhà, hoàn toàn bỏ mặc ánh mắt đăm chiêu của Lương Mặc sau lưng nàng.

Cả ngày hôm đó, Tự Anh rất ít khi ra ngoài, ngoài ngồi ở trong phòng thì nàng sẽ ra sau nhà cho chiến mã ăn, thì thầm to nhỏ với một con ngựa. Lương Mặc lúc nào cũng để mắt nàng, không ngừng ngờ vực từng hành tung của nàng.

Đến tối, bên ngoài bỗng có tiếng kèn, kiệu hỉ đi qua, Tự Anh tò mò, đứng ở cửa chính nhìn ra đó, thắc mắc không thôi, tại sao ngày hỉ lại tổ chức vào buổi đêm, còn chọn ngày rằm trăng tròn.

Tự Anh nhìn kĩ mới phát giác, đó là minh hôn, trên chóp kiệu treo vải trắng, từng phong bì đỏ rải khắp nơi, tiếng kèn vang vui tai nhưng người lại u sầu, mỗi một người theo đưa tân nương, ai nấy cũng có gương mặt u ám, đáng sợ.

Tập tục minh hôn nơi nào cũng có, không riêng gì thôn Giai Đồng của Tự Anh, với những chuyện này nàng vốn thấy đã quen, chỉ không biết cô nương nào xấu số bị chọn làm tân nương.

" Lý cô nương! "

Tiếng gọi của Lương Mặc phá tan đi suy nghĩ của Tự Anh, nhanh chóng quay đầu, trả lời hắn.

" Lương công tử, tìm ta có việc gì sao? "

" À không, thấy cô nương nhìn vào đoàn người đưa tân nương đó nên ta ra xem cùng thôi! " Lương Mặc nho nhã từ tốn đáp câu hỏi, hướng mắt nhìn theo đoàn người, tiếng kèn dần nhỏ, phía sau đuôi truyền đến tiếng khóc thê lương của những người ở cuối hàng.

" Chẳng có gì vui để xem đâu! Là minh hôn đấy! " Tự Anh thở dài, chuyện này nàng không thể xen vào, quay người vào trong, bỏ lại nỗi sầu.

Tự Anh như một bà cụ non, ngồi lên ghế rót tách trà nóng nhâm nhi.

Lương Mặc tự nhiên, cũng ngồi xuống đối diện với Tự Anh, bắt chuyện với nàng, thăm dò kĩ càng các thông tin, nắm bắt được rất nhiều điểm của Tự Anh.

Nàng ngây thơ không biết, hắn hỏi gì cũng trả lời thành thật, còn gặp cái miệng dẻo của hắn, người nóng nảy như Tự Anh bị lời đường mật của hắn rót vào tai, cũng phải đỗ gục. Nói chuyện một chút nàng liền sinh lòng hảo cảm với Lương Mặc, thuận theo tra hỏi lại hắn, muốn tìm hiểu nam nhân ôn nhu này.

Cái miệng mỏng của hắn rất cuốn hút, thêm nét mặt thanh tú của hắn, đốn hàng tá trái tim thiếu nữ phải mê mẩn, Tự Anh không ngoại lệ, là nữ nhi mới lớn, ít gần gũi với nam nhân, khó tránh khỏi động tâm với hắn.

Cũng may, Tự Anh lúc này đặt chuyện vạch mặt thủy thần lên hàng đầu nên không bị Lương Mặc dụ hoặc hoàn toàn. Nàng vẫn giữ chút lí trí, chống lại thứ tình cảm vừa chớm nở kia, nói với hắn một lúc lâu cũng quay về phòng.

Cửa vừa chốt, Tự Anh liền niệm chú, thi triển pháp lực lên chiếc gương soi cạnh bàn, vẽ lên đó những hình thù kì lạ. Tự Anh dùng bùa chú lưu lại từng sự việc diễn ra trong gương, phòng hờ thủy thần kia hay yêu ma đột nhập, chiếc gương sẽ giúp nàng cất giữ bằng chứng, chứng minh những gì nàng trải qua không phải một giấc mơ.

Xong việc, Tự Anh cởi hài, leo lên giường rơi vào giấc mộng say, nàng ngủ ngon đến nửa đêm, khói trắng từ đâu ồ ạt kéo vào phòng nàng. Mũi của Tự Anh rất thính, ngửi ra yêu khí liền bừng tỉnh tức thì, đôi mắt to tròn của nàng nhìn chòng chọc lên trần.

Một bóng đen vút từ trên cao xuống ngay cạnh nàng, bóng dáng quá quen thuộc để nàng nhận ra đó là thủy thần.

" Yêu ma! " nàng mắng ngay.

Cơ thể mảnh mai không nhúc nhích được, cả đầu cũng không xoay được, lúc này Tự Anh mới nhận ra mình lại bị thủy thần đó trói thân. Bóng lưng của hắn không di chuyển, cứ thế phất tay một cái, một mảnh vải bịt lên mắt của Tự Anh, cả giọng nói cũng mất luôn.

Lần nào hắn cũng dùng cách hèn hạ này khống chế Tự Anh, khiến nàng càng lúc càng căm ghét hắn.

" Tân nương của ta!

Nàng không còn từ nào khác để gọi phu quân nàng à? " thủy thần xoay người, hỏi một câu thừa thải.

Hắn khóa miệng nàng, dù có muốn trả lời Tự Anh cũng chẳng thể thốt ra.

Cùng với bộ dạng lãnh đạm, đầy khí chất bất phàm, hắn khiễng chân đến chỗ Tự Anh, trước mắt hắn một cô nương nằm sải người, như một khúc gỗ tùy ý hắn xử trí.

Cái mông dơ bẩn của hắn đặt lên giường Tự Anh, tiếng bịt âm nhẹ để nàng biết hắn ở rất gần, còn đang ở cạnh, Tự Anh bị khống chế, bứt rứt vô cùng, cảm giác bức bối khiến nàng tuông nước mắt.

Từng dòng chảy dài qua lớp vải mỏng, thấm đẫm chân tóc của nàng, ngón tay thon dài của hắn đặt lên môi mọng, tức khắc truyền đến cảm giác đau đớn, ớn lạnh lúc trước trong tâm trí của Tự Anh. Khi ấy nàng bị hắn móc miệng, cơn đau xé ruột xé gan, khắc cốt ghi tâm đến nỗi bây giờ chỉ cần hắn vừa chạm vào môi nhỏ, cơ thể Tự Anh không rét mà run.

Tâm nàng chỉ thầm cầu, hoặc là hắn giết chết nàng ngay, hoặc để cho nàng có khả năng phá giải pháp lực của hắn, không phải chịu sự dày vò kinh hoàng của hắn.

Phần móng tay dần mọc dài, chạm mạnh, môi của Tự Anh cảm nhận được cơn đau đớn chân thật, mặc dù thủy thần chưa làm gì nàng.

" Thủy thần, người là yêu ma, là ma thần! " nàng mắng hắn trong tâm, nước mắt phẫn uất tuông nhiều.