Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 117



“Mục Cảnh Thiên, cả hai chúng ta đều đã ly hôn, đây là sự thật, việc anh làm hiện tại chính là cưỡng bức!” Hạ Tử Hy nhìn thẳng vào đôi mắt Mục Cảnh Thiên, nhắn mạnh từng chữ nhắc nhở hắn.

Mục Cảnh Thiên là người thông minh, làm sao lại không biết lợi hại trong đó.

Nhưng Mục Cảnh Thiên của hiện tại không còn chút lý trí nào, hắn hận không thể hung hăng trừng phạt người con gái dưới thân này.

Hung hăng mà muốn cô!

“Vậy để bọn họ đến đây bắt tôi là được!” vừa dứt lời, Mục Cảnh Thiên cúi người tiếp tục hôn, Mục Cảnh Thiên một khi đã muốn cô thì làm sao có thể dễ dàng cho cô trốn thoát, sau đó đầu lưỡi của hắn nhanh chóng tiến vào khoang miệng cô, một mùi máu tanh tràn ngập dâng lên, hung hăng cuốn lấy đầu lưỡi cô, khiến cho Hạ Tử Hy không cách nào cắn được hắn.

Hai tay cũng bị khóa chặt, Hạ Tử Hy không cách nào phản kháng.

Không lẽ cô phải chấp nhận kết cục như thế này sao?

Không bao giờ!

Hai năm trước đây, không dễ dàng gì cô mới trốn thoát được, lúc này trong đầu cô chỉ muốn nhanh chóng nghĩ ra bất kỳ phương pháp nào để thoát thân, nhưng Mục Cảnh Thiên không ngừng đụng chạm trên cơ thể quấy nhiễu suy nghĩ của cô, Hạ Tử Hy như muốn điên lên!

“Mục Cảnh Thiên, anh buông tôi ra; có phải anh lên cơn điên rồi hay không?” cơ thể Hạ Tử Hy cố gắng chuyển động, chống cự; nhưng trong mắt Mục Cảnh Thiên từng câu nói từng hành động của cô lúc này không có chút tác động gì đến hắn.

“Đúng, tôi điên rồi! Tất cả cũng đều do cô bức điên tôi!”

Hạ Tử Hy cũng muốn phát điên lên.

“Mục Cảnh Thiên, hỗn đản! Buông tôi ra!” Hạ Tử Hy vừa la hét vừa mắng nhiếc, nhưng Mục Cảnh Thiên như không nghe lọt tai bát kỳ chữ nào.

Ngược lại, cô càng mắng, hắn càng cảm thấy hưng phần.

Sau đó, Mục Cảnh Thiên từ từ kéo dây kéo trên lễ phục, bản tay như có như không ngao du trên lưng Hạ Tử Hy, lúc này cô cảm thấy bản thân như bị sét đánh.

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Buông bỏ chống cự, cũng không tiếp tục la hét, nằm im bắt động, không nói bất kỳ câu nào.

Mục Cảnh Thiên lúc này vô cùng hưng phấn, cảm giác Hạ Tử Hy đột nhiên không động đậy, liền hiếu kỳ ngước mắt lên nhìn cô.

Lúc này, Hạ Tử Hy nằm im trên giường, nhíu chặt đôi chân mày.

“Thế nào? Không chống cự nữa sao?” Mục Cảnh Thiên mỏ lời, sau đó tiếp tục cúi người hôn lên thân thể cô.

Nhưng cảm giác có chút không ồn.

Hạ Tử Hy nằm trên giường, thân thể có chút run rẩy.

Mục Cảnh Thiên nhíu mày, nhấc người lên nhìn cô: “Cô làm sao vậy?”

Hạ Tử Hy nằm im, tay ôm chặt lấy bụng, nhíu chặt đôi chân mày, nhìn dáng vẻ vô cùng đau đớn: “Đau…”

Đau?

Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy nhíu mày hỏi: “Đau ở đâu?”

“Bụng! Mục Cảnh Thiên, bụng tôi rất đau!” Hạ Tử Hy thì thào nói.