Liên Minh Của Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 18: Chuơng 18



Trời dần tối, màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh, chiếu lên mặt Lâm Miên.

Cậu một tay chống cằm, một tay lăn chuột, mắt không rời khỏi trang web màu xanh lá trên màn hình——

【"Anh đây chính là thích em": Chương 10: Phá băng】

Đây không phải cuốn sách mà cậu mơ thấy, tên và cốt truyện đều không trùng khớp, nhưng mà...

Thật sự rất hay!

Cuốn sách này cũng kể về câu chuyện hai học sinh trung học cố gắng học tập.

Nhân vật chính số một gia cảnh nghèo khó, bố mẹ mất sớm, được bà nội nhặt ve chai nuôi lớn, từng có ý định từ bỏ việc học, vào Nam làm công nhân.

Nhân vật chính số hai có gia đình hạnh phúc, lớn lên trong tình yêu thương, là một cậu bé ấm áp, tốt bụng, đầu óc trống rỗng, không có phiền não.

Khi nhân vật chính số hai bị học sinh lớp trên bắt nạt, nhân vật chính số một tiện tay bảo vệ cậu ta, nhân vật chính số hai rất biết ơn anh ta, và đơn phương tuyên bố từ nay hai người là bạn tốt.

Mặc dù nhân vật chính số một luôn lạnh lùng, hung dữ, chỉ thích một mình, nhưng nhân vật chính số hai là một cậu bé ấm áp!

Cậu bé ấm áp giúp nhân vật chính số một học tập, giúp anh ta hòa nhập với các bạn cùng lớp, còn giúp bà anh ta nhặt chai lọ.

Cuối cùng, cậu bé ấm áp sẽ làm tan chảy tảng băng!

Mắt Lâm Miên sáng lấp lánh, vô cùng cảm động.

Cậu không thể không nhảy khỏi ghế máy tính, xoay hai vòng, dùng ngôn ngữ cơ thể để bày tỏ sự thích thú của mình.

Hay quá!

Cậu chưa bao giờ đọc được một cuốn tiểu thuyết nào hay đến thế!

Nhưng đây vẫn là nhà Chu Tự Viễn, Thẩm Hành Chu cũng đang ở bên cạnh, cậu nên bình tĩnh một chút.

Lâm Miên ôm mặt, nhấn vào【Chương tiếp theo】

Cậu nóng lòng muốn biết, cuối cùng hai nhân vật chính có thi đỗ đại học hay không!

Không biết từ lúc nào, Lâm Miên đã đọc hết chương này đến chương khác.

【...】

【Chương 15: Giúp đỡ】

【Chương 16: Bạn bè】

【Chương 17: Ôm】

Lâm Miên nghiêng đầu, không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, lặp lại việc thưởng thức đoạn văn "tảng băng" đứng ra bảo vệ "cậu bé ấm áp" khi cậu ta bị bắt nạt, thừa nhận cậu ta là bạn tốt của mình.

Thật tuyệt, hai nhân vật chính cuối cùng cũng trở thành bạn tốt, tiếp theo là học tập chăm chỉ phải không?

Chương tiếp theo!

【Chương 18…】

Lâm Miên vội vàng lướt qua hai dòng, nụ cười trên mặt dần đông cứng lại.

Cậu sững sờ tại chỗ, mắt mở to, thậm chí miệng cũng không tự chủ mà há hốc.

Không phải, sao miệng của hai nhân vật chính lại chạm vào nhau rồi?

Lâm Miên chỉ cảm thấy máu trong người chảy ngược, toàn bộ dồn lên mặt.

Cậu ngây người mất một phút, mới kịp phản ứng, che mặt lại, nắm lấy chuột, lặp lại việc kéo lên kéo xuống.

Có lẽ cậu đã nhấp nhầm rồi?

Hoặc là chuyển đến một trang web quảng cáo rác?

Lâm Miên xác nhận lại nhiều lần, mặt gần như dán vào màn hình.

Tên của hai nhân vật chính đúng, cốt truyện cũng tiếp nối, trang web cũng không sai, tên của chương thứ mười tám chính là "Nụ hôn đầu", nhưng mà...

Hai nhân vật chính đều là con trai!

Trước đây, khi đi chơi với Phó Tranh, cậu đã nhìn thấy trùm trường cấp ba bên cạnh ôm bạn gái hôn nhau trong ngõ, kết quả là cậu chưa kịp nhìn rõ, Phó Tranh đã che mắt cậu lại, kéo cậu đi.

Con trai và con gái... con trai và con trai...

Thật là phức tạp!

Lâm Miên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cậu sắp ngất đi rồi.

Cậu dùng sức véo má mình, lại vỗ mạnh hai cái, để bản thân tỉnh táo lại.

Lúc này, cậu cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện——

Đúng rồi, tiểu thuyết đam mỹ!

Cho đến bây giờ cậu vẫn không biết, đây rốt cuộc là thể loại tiểu thuyết gì.

Lâm Miên lập tức thoát ra, bắt đầu tìm kiếm bốn chữ này.

Trang web chuyển hướng, Lâm Miên đọc lướt qua, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào một dòng chữ——

【Tiểu thuyết đam mỹ: Đam chỉ đắm chìm, mỹ chỉ mọi thứ đẹp đẽ, ở đây đặc biệt chỉ thiếu niên đẹp. Tiểu thuyết đam mỹ, thường dùng để chỉ những tiểu thuyết miêu tả tình yêu giữa nam với nam…】

Khoan đã!

Nam... nam nam nam nam...

Lâm Miên bừng tỉnh đại ngộ.

Thảo nào!

Hóa ra đó không phải là tiểu thuyết học đường tươi đẹp đơn giản, là do chính cậu không xem kỹ.

Nói như vậy, "Làm sao có thể thích cậu?" và "Anh đây chính là thích em", nghe tên cũng khá giống nhau.

Lâm Miên gặm đầu ngón tay, không thể khống chế được suy nghĩ tuôn trào của mình.

Vậy thì...

Vì hai nhân vật nam chính trong tiểu thuyết thực ra là người yêu, có thể ôm nhau hôn môi.

Vậy Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn cũng sẽ...

Lâm Miên không thể tin nổi trợn tròn mắt.

Không thể nào? Học sinh giỏi được cậu kính trọng nhất và tên tóc đỏ rất bựa kia...

"Miên Miên, ăn cơm..."

"Á!" Lâm Miên bịt tai, hét lên.

Phó Tranh đứng ngoài cửa, bị cậu làm cho sợ hết hồn, bước nhanh tới: "Sao vậy?"

Lâm Miên luống cuống đóng trang duyệt web, nhảy khỏi ghế, cả người treo trên người Phó Tranh, vẻ mặt hoảng sợ: "Phó Tranh, nó nó nó..."

Phó Tranh đỡ lấy cậu, vỗ nhẹ lưng cậu: "Cái gì?"

Thẩm Hành Chu cũng vội vàng tiến lên, quan tâm hỏi: "Tiểu Miên, sao vậy?"

"Tôi..." Lâm Miên nhìn thấy y, nước mắt sắp trào ra, "Học sinh giỏi, cậu… cậu nhất định phải học hành chăm chỉ!"

"Hả?" Thẩm Hành Chu sững sờ.

"Tôi cầu xin cậu, cậu nhất định phải học hành chăm chỉ."

Trong ánh mắt mong chờ của Lâm Miên, Thẩm Hành Chu gật đầu: "Tôi sẽ học hành chăm chỉ."

Lâm Miên hít mũi, còn chưa kịp nói gì, Chu Tự Viễn đã dẫn theo những người khác đến.

"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?"

Lâm Miên theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy Chu Tự Viễn.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phó Tranh cũng theo ánh mắt của cậu, quay đầu nhìn lại.

Chu Tự Viễn bị hai người nhìn chằm chằm đến phát hoảng, đành tiến lên một bước, đúng lý hợp tình nói: "Hai người bị ngốc hả? Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi không chọc giận hai người đâu."

Hai người không nói gì, Chu Tự Viễn lại hỏi Phó Tranh: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nói đi."

Phó Tranh mím môi: "Tôi không biết."

"Cậu không biết còn nhìn tôi như vậy?"

"Vì Miên Miên đang nhìn cậu.”

"Cậu bị điên à!" Chu Tự Viễn đưa tay ra, túm lấy cổ áo Lâm Miên, xách cậu ra khỏi người Phó Tranh như xé miếng dán, "Cậu nói đi, có chuyện gì? Cậu hú hét cái gì?"

Phó Tranh dùng sức bẻ tay Chu Tự Viễn ra, cứu Lâm Miên: "Buông tay."

Lâm Miên quay lại nhìn máy tính: "Cậu..."

Cậu có nói cũng chẳng ai tin cậu.

Hơn nữa, Thẩm Hành Chu cũng ở đây, nếu cậu nói thẳng ra, sau này Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn sẽ thành một đôi, nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt cho cả hai người.

Hai người họ còn chưa ở bên nhau.

Chu Tự Viễn mất kiên nhẫn, thúc giục: "Mau nói đi."

"Tôi..." Lâm Miên nghĩ một lúc, "Nhìn thấy một số thứ không hay, bị dọa sợ."

Chu Tự Viễn truy hỏi: "Thứ gì?"

"Thì là..." Lâm Miên ậm ừ.

"Là gì?"

"Ảnh ma ảnh ma, được chưa?" Lâm Miên tăng âm lượng, "Không biết ai đăng ảnh ma lên trang cá nhân, lúc đầu là một hành lang, sau đó có một cánh cửa, có một cô bé đang nhảy ở đó, rồi thì--"

Lâm Miên đột nhiên lao tới: "Một khuôn mặt ma tóc tai rũ rượi đột nhiên lao ra, hét lên một tiếng--"

"Á!"

Cậu đột nhiên lao tới, mọi người hét lên một tiếng, chạy loạn khắp nơi.

Lâm Miên cuối cùng nhìn Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn.

Thẩm Hành Chu đứng yên tại chỗ, sắc mặt không đổi.

Chu Tự Viễn không ngừng phát ra tiếng kêu kỳ quái, chạy loạn khắp phòng, giống như con khỉ trên núi: "Á! Cứu tôi với! Nhà tôi vừa hay có hành lang, con ma đó sẽ không từ hành lang nhà tôi chui ra chứ? Các cậu tối nay ở lại ngủ với tôi đi!"

Lâm Miên bĩu môi, có chút khinh thường, câu nói đó thế nào nhỉ?

Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đúng rồi, đống phân trâu này còn là phân trâu đỏ nhập từ nơi khác về.

Lâm Miên có chút buồn, lại có chút tức giận, ngẩng đầu lên, lại phát hiện Phó Tranh đang nhìn cậu chăm chú.

"Miên Miên."

"Gì thế?"

Vẻ mặt Phó Tranh chắc chắn, nhỏ giọng nói: "Không phải vì ảnh ma."

Phó Tranh hiểu cậu quá, liếc mắt đã nhận ra cậu đang nói dối.

Nhưng mà...

Lâm Miên ra hiệu cho hắn, hạ giọng: "Không được nói ra, không có lợi cho cậu đâu."

Phó Tranh nói: "Vậy cậu nói cho tớ biết, cậu nhìn thấy cái gì?"

"Không có gì, sau này tớ sẽ nói cho cậu biết."

"Về nhà thì nói cho tớ biết."

"Sau này, đợi khi tớ muốn nói cho cậu biết."

"Miên Miên, giữa chúng ta không có bí mật."

"Bây giờ thì có rồi." Lâm Miên nở một nụ cười gian xảo như con cáo nhỏ với hắn.

Vừa lúc này, dì Vương đi tới gọi họ: "Các bạn học sinh, cơm tối xong rồi, ra ăn cơm trước đi nào."

"Vâng, tới đây." Mọi người đáp lời, chuẩn bị ra ăn cơm.

Lâm Miên ra ngoài cùng họ, lặng lẽ chậm chân lại, lẻn vào phòng sách, xóa lịch sử duyệt web trên máy tính.

Không thể để Chu Tự Viễn nhìn thấy.

Lâm Miên không thành thạo mở trang web, sờ soạng một lúc, mới xóa sạch được.

Làm xong hết mọi chuyện, Lâm Miên mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu buông chuột, vừa chuẩn bị đứng dậy, thì đụng phải một người.

Lâm Miên ngã ngồi trên ghế máy tính, không thể tin được ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Tranh đứng bên cạnh cậu, khoanh tay, cúi người, nhìn màn hình máy tính, không biết đã nhìn bao lâu.

Lâm Miên nhìn xung quanh, xác nhận xung quanh không có người khác, mới vòng tay qua vai Phó Tranh, nhỏ giọng hỏi hắn: "Cậu nhìn thấy gì rồi?"

Phó Tranh thu hồi tầm mắt, từng chữ từng chữ nói: "Anh đây chính là thích em, Văn học Lục Lục, tiểu thuyết đam mỹ. Miên Miên, cậu lén lút đọc tiểu thuyết tình cảm...."

"Câm miệng!" Lâm Miên trực tiếp ra tay, che miệng hắn, "Không được nói ra!"

"Ừ." Phó Tranh đáp một tiếng, tiện thể vòng tay qua vai cậu, dẫn cậu ra ngoài ăn cơm.

Lúc này, bên ngoài một đám người còn chen chúc ở vòi nước trong bếp rửa tay, cười nói vui vẻ.

Hai người lặng lẽ nhập vào, cũng không có ai phát hiện.

Lâm Miên nghiêm túc rửa tay, Phó Tranh đứng một bên, vừa dùng khăn giấy lau tay, vừa đợi cậu.

Thảo nào.

Như vậy thì hợp lý rồi.

Miên Miên lén lút đọc tiểu thuyết, nếu bị những người khác phát hiện, chắc chắn sẽ bị họ cười nhạo, cho nên cậu ấy không muốn để người khác phát hiện.

Phó Tranh đụng vào eo cậu: "Miên Miên, cậu yên tâm, tớ sẽ không nói ra đâu."

Lâm Miên tức giận ngẩng đầu lên, nhỏ giọng đe dọa: "Nếu cậu dám nói ra, cậu chết chắc."

Đột nhiên, những người khác giục họ.

"Anh Phó, Tiểu Miên, hai người thì thầm to nhỏ chuyện gì vậy? Không thể nói ở đây à?"

"Mau lại đây đi, tôi đói chết mất rồi."

Bàn ăn nhà Chu Tự Viễn rất lớn, có thể so sánh với bàn tiệc cưới trong nhà hàng, thậm chí còn có loại bàn ăn bằng kính có thể xoay được.

Những người khác đã ngồi vào bàn ăn, còn chừa chỗ cho họ.

Lâm Miên ngồi xuống chỗ trống, đột nhiên có chút tức giận.

Chết tiệt, cậu quên giành chỗ sớm hơn rồi, học sinh giỏi và tóc đỏ ngồi cạnh nhau mất!

Tức chết cậu rồi!

Chu Tự Viễn cau mày, vẻ mặt khó hiểu: "Lâm Miên, hôm nay tôi không trêu cậu chứ? Sao cậu cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đó vậy?"

Lâm Miên thu hồi tầm mắt, cười với cậu ta: "Không có gì, cậu nhìn nhầm rồi."

"Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi." Chu Tự Viễn vung nắm đấm về phía cậu, "Nếu không tôi sẽ thật sự đánh cậu đấy."

Phó Tranh ngẩng đầu lên: "Cậu muốn đánh ai?"

Chu Tự Viễn bất lực: "Tôi xin cậu, cậu có thể đừng lúc nào cũng vô điều kiện thiên vị bạn thân của cậu được không?"

"Không thể."

"Cút đi."

Cuối cùng Lâm Miên cười xin lỗi Chu Tự Viễn, nói với cậu ta: "Thật sự không có gì đâu, cậu đừng để bụng, tôi không cố ý."

Chu Tự Viễn cũng không hỏi thêm nữa: "Ăn cơm."

Thực ra... Lâm Miên chọc chọc cơm trắng trong bát.

Chu Tự Viễn là người khá tốt, ngoại hình cũng ổn, tính cách cũng rất cởi mở, chơi cùng cũng rất vui.

Chủ yếu là...

Lâm Miên luôn cảm thấy cậu ta và Thẩm Hành Chu không hợp nhau lắm, hơn nữa bây giờ họ đều là học sinh trung học!

Học sinh trung học không được yêu sớm, yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học, nếu Thẩm Hành Chu sa sút thì phải làm sao?

Lâm Miên vừa nhai cơm trong miệng vừa suy nghĩ, kiên định lắc đầu.

Không được yêu sớm! Tuyệt đối không được!

*

Ăn tối xong, cả đám giúp dì Vương dọn dẹp bàn ăn, còn giúp rửa bát đũa, dì Vương vui không khép được miệng, cứ khen họ là học sinh ngoan, mấy ngày nữa còn tặng trường một lá cờ.

Cả đám vây quanh máy tính tiếp tục chơi, dì Vương cắt trái cây cho họ, còn tỉ mỉ xếp thành hình con công, giống hệt như ở nhà hàng.

Chơi thêm nửa tiếng nữa, cả đám chuẩn bị về nhà.

"Không được không được." Tóc vàng buông chuột, "Thật sự không thể chơi nữa, nếu không về mẹ tôi sẽ treo tôi lên đánh mất."

"Tôi cũng vậy, phải về rồi."

Chu Tự Viễn không nỡ để họ đi: "Ở lại ngủ đi, nhà tôi nhiều phòng lắm, chúng ta có thể trải chiếu ngủ chung."

"Không được, chúng tôi có thể ngủ qua đêm ở nhà anh Phó, nhưng không thể ngủ qua đêm ở nhà cậu được."

"Tại sao? Không tin tôi à?"

"Không phải, bố mẹ chúng tôi đều biết anh Phó, cũng biết bố anh ấy, nhưng họ không biết cậu, cũng không biết bố mẹ cậu."

"Được rồi." Chu Tự Viễn bất lực, "Đi thôi, tôi sang phòng bên gọi bạn cùng bàn của tôi."

Thẩm Hành Chu đang làm bài tập trong phòng sách, đã làm xong hai tờ rồi.

Cả đám hùng hùng hổ hổ chuẩn bị rời đi, trước khi đi, Mập Mập nhắc nhở họ: "Ăn hết trái cây đi."

"Đúng rồi, quên mất.”

Dì Vương cắt trái cây, họ chỉ mải chơi game, chẳng mấy ai ăn, như vậy thật là bất lịch sự.

Vài người nhanh chóng chia nhau đĩa trái cây.

Dì Vương đứng ở cửa, tiễn họ ra về, nói với họ "Tạm biệt".

"Các bạn học sinh rảnh thì lại đến chơi nhé, lâu lắm rồi dì mới thấy thiếu gia cười như vậy."

Chu Tự Viễn nghẹn họng, mọi người cúi đầu chào, cố tình kéo dài giọng: "Được ạ, chúng cháu rảnh sẽ đến chơi với thiếu gia."

"Đừng nói nữa! Đi thôi!" Chu Tự Viễn một tay kéo Tóc vàng, một tay kéo Mắt Kính, lôi họ đi.

Cả đám đi thang máy xuống dưới, tìm xe máy đỗ dưới tầng.

Có người hỏi: "Học sinh giỏi về thế nào đây?"

Thẩm Hành Chu nói: “Tôi có thể đi xe buýt về, giờ vừa kịp chuyến cuối."

"Sao có thể để cậu đi xe buýt về được?" Chu Tự Viễn vung chìa khóa xe máy trong tay, "Tôi sẽ đích thân đưa cậu về."

Lâm Miên vừa định trèo lên ghế sau nghe thấy lời này, vội quay đầu lại, giơ cao tay: "Không..."

Không được!

Ghế trước và sau của xe máy gần nhau như vậy, học sinh giỏi chắc chắn phải ôm Chu Tự Viễn, trước kia thì không sao, Lâm Miên cứ nghĩ họ là bạn tốt, nhưng bây giờ, lỡ như... lỡ như...

Chu Tự Viễn quay đầu nhìn cậu: "Cậu lại muốn nói gì? Hay là để cậu xuống, để bạn thân cậu đưa cậu ấy về, còn cậu đi xe buýt?"

"Ừm..." Lâm Miên hơi do dự.

Cũng không phải không được, nhưng...

Phó Tranh hắng giọng: "Không được, tôi không chở người khác."

"Lâm Miên, hôm nay cậu sao thế?" Chu Tự Viễn khó hiểu, "Cậu bị ma dọa ngáo rồi à?"

Lâm Miên rầu rĩ trả lời: "Ừm."

Không còn cách nào khác, Lâm Miên chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Hành Chu trèo lên ghế sau xe máy của Chu Tự Viễn, hai tay nắm chặt vạt áo cậu ta.

Ngay sau đó, Chu Tự Viễn nắm lấy hai tay của Thẩm Hành Chu, để Thẩm Hành Chu vòng tay ôm eo mình, cậu ta còn quay đầu lại, đắc ý nhướng mày với Thẩm Hành Chu.

Ve vãn đánh yêu! Không được!

Lâm Miên nằm sấp trên lưng Phó Tranh, thò đầu ra, hung dữ nhìn Chu Tự Viễn, nắm chặt tay, đấm mạnh hai cái.

“Á ——" Phó Tranh cau mày, nắm lấy nắm đấm của cậu, "Miên Miên, tớ có nói gì đâu, sao lại đánh tớ?"

"Tức chết tớ mất!" Lâm Miên nghiến răng nghiến lợi, tức đến nỗi muốn cắn người, "Tớ muốn ám sát tất cả học sinh yêu sớm trên thế giới này, không chừa một ai... chỉ chừa lại người có thành tích tốt."

Phó Tranh quay đầu lại: "Bao gồm cả cậu?"

"Bao gồm cả tớ..." Hình như có chỗ nào không đúng, Lâm Miên ngẩng đầu lên, "Tớ yêu sớm hồi nào? Nếu tớ yêu sớm, tớ cũng bóp chết chính mình."

"Miên Miên..."

Phó Tranh còn chưa kịp nói hết, Lâm Miên đã vội vỗ vai hắn: "Nhanh lên, họ đi rồi, đuổi theo."

Phó Tranh vặn tay ga, đuổi theo những người bạn đồng hành.

Thẩm Hành Chu xuống xe ở cổng trường, tạm biệt họ.

Lâm Miên dùng sức vẫy tay với y: "Tạm biệt cậu nha, học hành cho tốt, về nhà làm thêm hai tờ đề."

Thẩm Hành Chu cười với cậu: "Ừm, tạm biệt, cậu cũng vậy."

Lâm Miên nhìn Thẩm Hành Chu vào trường, Chu Tự Viễn lái xe máy đi từ hướng ngược lại, cậu mới yên tâm, vỗ vai Phó Tranh: "Đi thôi."

Cả đám tiếp tục đi về phía trước.

Năm phút sau, Tóc vàng rẽ vào ngõ: "Đi đây, tạm biệt."

Lại năm phút sau, Mắt Kính và Mập Mập cũng đi: "Anh Phó, Tiểu Miên, mai gặp."

Cuối cùng chỉ còn lại Lâm Miên và Phó Tranh.

Gió đêm hơi se lạnh, thổi nhẹ qua.

Lâm Miên rũ mắt, dựa vào lưng Phó Tranh.

Đột nhiên cậu cảm thấy hơi choáng váng.

Đột nhiên nhận được tin tức chấn động như vậy, đầu óc cậu quá tải rồi.

Phó Tranh cũng không nói gì, hai người lặng lẽ đi.

Không biết qua bao lâu, xe máy dừng lại, Phó Tranh vỗ vào chân Lâm Miên: "Miên Miên, đến rồi."

"Hả?" Lâm Miên mơ màng ngẩng đầu lên, trèo xuống xe.

Hai người về đến nhà.

Nhà Phó Tranh đóng cửa, nhưng nhà Lâm Miên lại mở toang, bố mẹ đang ngồi trên ghế sofa xem tivi.

Lâm Miên vỗ nhẹ vào cánh tay Phó Tranh, trao đổi ánh mắt với hắn, sau đó bước vào: "Bố mẹ, con về rồi."

"Biết về rồi à? Mấy giờ rồi? Đi chơi ở nhà bạn nào đấy?"

"Là bạn mới chuyển đến, con đã nói với bố mẹ lần trước rồi."

"Cái cậu tên Tiểu Chu đấy à? Nhưng cũng không thể chơi đến muộn thế này được."

"Con đi cùng Phó Tranh." Lâm Miên giả vờ vô tình nhắc đến, "Hơn nữa còn có cả học sinh giỏi nhất khối nữa!"

"Học sinh giỏi nhất khối! Thật không? Vậy thì được!"

Bố mẹ vẫn luôn như vậy.

Họ hắng giọng, cố duy trì nguyên tắc đang lung lay: "Nhưng cũng không thể chơi đến muộn như vậy."

"Biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa." Lâm Miên thay dép, chạy vào phòng, lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.

Mười phút sau, Lâm Miên toàn thân đầy hơi nước, từ trong phòng tắm đi ra, nhẹ nhàng chạy đến cửa lớn.

Bố mẹ như thể có mắt ở sau gáy, chẳng thèm quay đầu lại, khi cậu sắp đẩy cửa ra ngoài thì gọi cậu lại: "Con lại định đến nhà Tiểu Tranh ngủ à?"

"Vâng." Lâm Miên gật đầu, “Chú Phó đi chạy xe đường dài, Phó Tranh ở nhà một mình sẽ sợ, con đến ở cùng cậu ấy."

"Nó còn sợ à? Bố thấy nhà mình như nhà tắm công cộng, tối nào con cũng về tắm rồi đi luôn, chẳng ở nhà ăn cơm hay ngủ nghỉ gì cả.”

"Ngày mai con nhất định sẽ ngủ ở nhà, bố mẹ ngủ ngon."

Lâm Miên chuồn ra khỏi nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó thành thạo đẩy cửa nhà đối diện ra, xông vào: "Phó Tranh, tớ đến..."

Cậu khựng lại, không tin nổi mà dụi dụi mắt: "Phó Tranh, cậu đang làm gì vậy?"

“Làm bài tập." Phó Tranh quay lưng về phía cậu, ngồi trước bàn học, tay cầm bút, đang nghiêm túc tính toán.

"Cậu bị kích thích gì vậy?" Lâm Miên tiến lên.

"Miên Miên, cậu nói đúng, tớ phải bắt đầu học hành nghiêm túc rồi."

"Tại sao?"

"Sau này kiếm tiền mua máy tính cho cậu."

Mắt Lâm Miên sáng lên: "Được, vậy cậu cố lên."

Phó Tranh nắm chặt cây bút trong tay.

Hắn còn phải mua nhà to, mua xe máy, thuê giúp việc nấu cơm.

Hắn không nuốt trôi cục tức này, hắn nhất định phải dìm Chu Tự Viễn xuống!

Chu Tự Viễn có thể cho Thẩm Hành Chu cái gì, hắn cũng phải cho Miên Miên cái đó!

Một ý chí chiến thắng vô cớ bùng cháy trong lòng Phó Tranh.

Lâm Miên ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người cùng nhau làm bài tập một lúc trước khi đi ngủ.

Làm đến hơn mười giờ, Lâm Miên thực sự không chịu nổi nữa, ngáp một cái, buông bút chuẩn bị đi ngủ, Phó Tranh vẫn đang miệt mài đèn sách.

Lâm Miên kéo chăn, trèo lên giường: "Vậy tớ ngủ trước, cậu cũng ngủ sớm đi."

"Được." Phó Tranh hăng hái viết.

Lâm Miên nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng Phó Tranh viết chữ, có chút không ngủ được.

Cậu ngủ nướng, nhưng bạn tốt thì đang học bài, cậu luôn cảm thấy trong lòng không yên.

Lỡ như Phó Tranh thừa lúc cậu không chú ý, thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh thì sao?

Lâm Miên đột nhiên mở to mắt: "Phó Tranh, cậu nghỉ một lát đi, đừng có thi đỗ thật đấy."

Phó Tranh không ngẩng đầu lên: "Miên Miên, cậu quá tự tin vào tớ rồi."

Mười hai giờ đêm, màn đêm sâu thẳm, ngoài cửa sổ không có một tiếng động.

Phó Tranh tắt đèn bàn, đi đến bên giường.

Lâm Miên nằm ngửa trên giường, kéo một góc chăn, chỉ đắp đến rốn, không biết mơ thấy gì, lắc đầu nói: "Không được... không được hôn môi..."

Phó Tranh nhíu chặt mày, đưa tay ra, véo miệng cậu.

Cậu hôn môi với ai đấy? Dừng lại! Không được hôn!

Lâm Miên bị hắn véo tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngồi dậy, thấy là Phó Tranh, lập tức lại ngã xuống: "Phó Tranh cũng không được... phải lớn rồi mới được..."

Phó Tranh khựng lại, đẩy cậu vào sâu trong giường, sau đó lên giường.

Hai người nằm song song, Phó Tranh không kìm được mà giơ tay lên, chạm vào khóe môi mình.

Không phải Miên Miên mơ thấy hắn đấy chứ?

Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng mà...

Phó Tranh quay đầu nhìn lại, Lâm Miên đã ngủ say như cũ, không còn nói mớ nữa.

Cũng không phải không được.

Mơ thấy hắn thì tốt hơn là mơ thấy người khác phải không?

Miên Miên mơ thấy bất kỳ ai khác, Phó Tranh đều không yên tâm!

Phó Tranh hắng giọng, quay đầu, nhắm mắt lại, trong lòng ôn lại công thức toán học, từ từ chìm vào giấc ngủ.

*

Sáng hôm sau, sáu giờ sáng.

Tít tít tít——

Chiếc đồng hồ điện tử đặt trên đầu giường của Phó Tranh đúng giờ kêu lên, hắn bật người ngồi dậy, tắt chuông báo thức.

Hình như Lâm Miên bị đánh thức, cậu khó chịu ngâm nga hai tiếng, còn lật người, nhưng vừa tắt chuông báo thức, cậu lại lập tức ngáy nhỏ.

Phó Tranh xuống giường, ra ngoài rửa mặt đánh răng.

Khoảng hai tiếng sau, Lâm Miên mới mơ màng tỉnh dậy.

Cậu sờ bên cạnh, nhưng không sờ thấy Phó Tranh: "Phó Tranh, sáng nay chúng ta ăn gì? Ừm? Cậu ở đâu? Cậu dậy rồi à?"

Cậu vừa hỏi, vừa bò dậy khỏi giường.

Ngay sau đó, Lâm Miên sợ hãi hét lên một tiếng, ôm chăn, liên tục lùi về phía sau.

"Cậu cậu cậu... cậu là ai?"

Chỉ thấy Phó Tranh ngồi trước bàn học, quay lưng về phía cậu, đang nghiêm túc làm bài kiểm tra.

Lâm Miên xông tới, liếc nhìn.

Cậu ấy còn đang làm bài kiểm tra tiếng Anh!

Những từ tiếng Anh mà Phó Tranh không hiểu, hắn còn tra từ điển từng từ một, đánh dấu cẩn thận!

Lâm Miên kinh ngạc đến mức mắt muốn rơi ra ngoài, lay Phó Tranh hai cái: "Cậu không phải Phó Tranh, bạn thân của tớ đâu? Trả bạn thân của tớ lại cho tớ mau!"

Phó Tranh giữ vững cơ thể: "Miên Miên, là tớ, bạn thân nhất của cậu đây."

"Cậu..." Lâm Miên ngã ngồi xuống bên cạnh hắn, "Phó Tranh, cậu dậy từ lúc nào vậy?"

Phó Tranh nhàn nhạt nói: "Sáu giờ."

Lâm Miên chất vấn: "Cho nên là cậu muốn bỏ rơi tớ, một mình tới Đại học Bắc Kinh à?"

"Tớ muốn học cùng trường với cậu, còn phải kiếm tiền mua máy tính cho cậu."

"Tớ còn tưởng..."

Cậu còn tưởng tối qua Phó Tranh chỉ nói bừa, không ngờ cậu ấy thực sự để trong lòng.

"Vậy thì cậu cố lên, tớ tin cậu!" Lâm Miên cổ vũ hắn, "Cậu đợi tớ một lát, tớ đi ăn sáng, rồi về học cùng cậu."

"Được." Phó Tranh gật đầu, "Tớ mua bánh bao hấp, để trên bàn rồi."

Lâm Miên rửa mặt đánh răng đơn giản, cầm bánh bao, quay lại phòng, học cùng Phó Tranh.

Sự chăm chỉ và nghiêm túc chưa từng có!

*

Hai ngày cuối tuần, các thầy cô giáo làm thêm giờ để chấm bài kiểm tra.

Đến tối chủ nhật, điểm số đã được thống kê xong.

Trường trung học ở trấn nhỏ có phong tục treo bảng danh dự. Mỗi lần kiểm tra, một trăm học sinh đứng đầu mỗi khối và những học sinh có sự tiến bộ đặc biệt, các thầy cô sẽ chép tên các em lên một tờ giấy đỏ lớn, dán trên bảng thông báo đối diện cổng trường.

Cả một tuần cuối tuần, Lâm Miên đều mong ngóng đến lúc công bố bảng xếp hạng, sáng thứ Hai, ngay cả giấc ngủ nướng cũng không ngủ, kéo Phó Tranh đến trường.

Cậu nóng lòng muốn biết điểm số của mình.

Khi họ đến nơi, trước bảng thông báo đã có một đám học sinh vây quanh.

"Nhất khối chắc chắn lại là Thẩm Hành Chu của lớp thực nghiệm nhỉ?"

"Chứ còn ai vào đây nữa? Lần này cậu ấy bỏ xa top 2 hơn bảy mươi điểm, cảm giác như cậu ấy được thi nhiều hơn người khác một môn vậy."

Lâm Miên cũng kinh ngạc.

Quá lợi hại rồi đấy!

Hôm thi, bố đẻ của Thẩm Hành Chu còn đến trường gây chuyện, kết quả...

Đây chính là tố chất tâm lý của học sinh giỏi sao?

Gặp mạnh càng mạnh, kiên cường không khuất phục.

Lâm Miên vừa cảm thán, vừa chen đến trước bảng danh dự, tìm tên mình trên đó.

Cậu không kỳ vọng quá nhiều vào bản thân, vào được top một trăm là tốt lắm rồi.

Nhưng mà...

Lâm Miên lướt lên lướt xuống mấy lần, đều không thấy tên mình.

Cậu không vào được top một trăm sao? Nhưng cậu đã cố gắng nhiều như vậy, từ hai trăm năm mươi lên top một trăm, cũng không phải quá khó chứ?

Lâm Miên bĩu môi, có chút chán nản.

Đột nhiên, Phó Tranh bên cạnh chạm vào cánh tay cậu: "Miên Miên, cậu ở đây này."

"Đâu đâu?" Lâm Miên phấn chấn, vội ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng Phó Tranh chỉ——

Hai chữ "Lâm Miên" được thầy giáo viết bằng chữ Khải (*) ngay ngắn trên giấy đỏ.

(*): Khải thư (phồn thể: 楷書; giản thể: 楷书; bính âm: kǎishū) hay khảy thư, chữ khay còn gọi là chân thư (真書), chính khải (正楷), khải thể (楷體) và chính thư (正書), là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7),[1] do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn).

Mắt Lâm Miên sáng lên, nhìn lên trên nữa——

Tiến bộ vượt bậc!

"Oa!" Lâm Miên bùng nổ một tiếng reo mừng: "Tiến bộ vượt bậc! Tớ là học sinh tiến bộ vượt bậc đầu tiên!"

Cậu xác nhận đi xác nhận lại, liên tục "oa oa oa", suýt nữa là quay vòng tại chỗ, cất cao giọng hát một bài rồi.

Phó Tranh giữ cậu lại, nắm lấy hai tay cậu, kéo cậu đi.

Lâm Miên ngẩng đầu, nhìn Phó Tranh cười ngây ngô.

Quay lại lớp, Lâm Miên giơ cao tay, đắc ý đi ra phía sau, đứng trước mặt Tóc vàng và những người khác.

"Đoán xem tôi là ai?"

Mọi người nhíu mày: "Tiểu Miên, cậu ngốc à?"

Lâm Miên vẫn cứ muốn hỏi: "Đoán xem tôi là ai?!"

"Tiểu Miên? Lâm Miên? Bạn thân của anh Phó? Bạn tốt của chúng tôi?"

"Không không không." Lâm Miên lắc lắc ngón tay, cố làm ra vẻ bí ẩn, "Tôi là——"

"Học sinh tiến bộ vượt bậc." Phó Tranh vô tình vạch trần, đẩy cậu vào chỗ ngồi, rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Mọi người nhìn nhau, giọng dài: "Ồ, học sinh tiến bộ vượt bậc——"

"Oa, học sinh tiến bộ vượt bậc, Tiểu Miên, cậu lợi hại quá? Tôi ngưỡng mộ cậu ghê."

"Tiểu Miên của chúng ta là học sinh giỏi đó."

Lâm Miên ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tự tin đón nhận lời khen ngợi của mọi người.

Phó Tranh lấy sách tiếng Anh ra, bắt đầu học thuộc lòng từ vựng, thấy vẻ mặt vui vẻ của Lâm Miên, hắn cũng không nhịn được mà cong môi.

Một đám người cười nói ầm ĩ, không lâu sau, chủ nhiệm lớp đã đến.

Ông cầm trong tay bảng điểm bài kiểm tra tháng lần này, cuộn tờ giấy lại, gõ vào cửa sắt lớn của lớp: "Được rồi, bắt đầu tự học buổi sáng, đừng nói chuyện nữa."

Ông nhìn xung quanh, cuối cùng vẫy tay gọi Lâm Miên: "Lâm Miên, em ra đây một chút."

"Vâng ạ." Lâm Miên đặt sách vở xuống, đứng dậy.

Tóc vàng và những người khác ra hiệu với cậu: "Thầy Lý tìm cậu làm gì vậy? Cậu gây chuyện à?"

"Hình như không phải?" Lâm Miên lắc đầu, đi ra ngoài.

Cậu không nên gây chuyện chứ?

Đúng rồi! Lâm Miên đột nhiên nhớ ra, có phải là lần này cậu tiến bộ quá nhiều, thầy giáo tưởng cậu gian lận không?

Mấy ngày trước cậu đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết như vậy.

Vậy thì tiếp theo...

Không phải cậu sẽ làm một bộ đề kiểm tra hoàn toàn mới trong văn phòng để chứng minh mình không gian lận chứ?

Vạn nhất cậu vừa vặn không làm được thì phải làm sao đây? Như vậy chẳng phải là giải thích không rõ sao?

Lâm Miên thấp thỏm đi ra hành lang bên ngoài, gọi một tiếng: "Thầy ạ."

Chủ nhiệm lớp nghi hoặc: "Thầy có nói là sẽ mắng em đâu, sao em lại ủ rũ vậy? Lần này em là học sinh tiến bộ vượt bậc, tiến bộ hơn một trăm bậc."

Lâm Miên ngẩng đầu, chủ nhiệm lớp vỗ mạnh vào vai cậu: "Sau khi bắt đầu khai giảng lớp mười một, em luôn rất chăm chỉ, thầy và các thầy cô khác ở trong văn phòng cũng thường nói, nhìn vào sự chăm chỉ của em thì biết, lần kiểm tra tháng này em chắc chắn sẽ thi tốt."

Lâm Miên kinh ngạc: "Thật ạ?"

Chủ nhiệm lớp mở tờ bảng điểm trong tay ra, đưa cho cậu: "Được rồi, em xem điểm của mình lần này trước đã."

"Vâng ạ."

Trong lúc Lâm Miên xem điểm, chủ nhiệm lớp quay đầu, hét một tiếng về phía lớp: "Ồn ào cái gì thế? Tự học buổi sáng mau!"

Không lâu sau, Lâm Miên ngẩng đầu lên.

Lần kiểm tra này, cậu đứng thứ một trăm ba mươi lăm của khối, tiến bộ hơn một trăm bậc, chỉ thiếu một chút nữa là có thể lên bảng danh dự.

"Thầy ơi, em xem xong rồi ạ."

"Em xem điểm của Phó Tranh và mấy bạn học ở phía sau nữa."

"Vâng ạ." Lâm Miên cúi đầu, không nhịn được mà thốt lên: "Lần này Phó Tranh đứng thứ ba mươi lăm của lớp, thứ bốn trăm mười bảy của khối!"

Đối với Phó Tranh thường xuyên đứng bét, thi được năm trăm mấy điểm mà nói, đây quả thực là một sự tiến bộ rất lớn.

"Không chỉ có em ấy, mấy bạn học thường chơi cùng em ấy lần này cũng tiến bộ không ít, ít nhất là tất cả đều tham gia kiểm tra, đã làm bài thì sẽ có điểm."

Lâm Miên tìm tên của Tóc vàng và Mắt Kính.

Quả như chủ nhiệm lớp nói, lần này họ đều không phải là người đứng cuối.

"Thầy biết, lần này Phó Tranh và các bạn khác tiến bộ, em cũng có công rất lớn."

Lâm Miên tự tin ngẩng đầu.

"Cho nên thầy mới gọi em nói chuyện đầu tiên, là hy vọng em tiếp tục cố gắng, đừng lơ là."

"Thầy ơi, em sẽ cố gắng ạ." Lâm Miên thề thốt, vỗ ngực đảm bảo, "Thầy cứ yên tâm."

"Còn nữa..." Chủ nhiệm lớp ấp úng, "Bây giờ em đã đứng trong top một trăm, càng lên cao, muốn vượt qua những bạn học phía trước càng khó, em cũng phải nỗ lực gấp đôi."

Lâm Miên gật đầu thật mạnh: "Vâng ạ."

"Nếu em còn sức, muốn giám sát Phó Tranh và các bạn khác ở phía sau, thì đương nhiên là được. Nhưng nếu em không còn sức, không muốn quản họ nữa, thầy cũng có thể giúp em đổi chỗ ngồi..."

Lâm Miên nghe vậy, vội nói: "Thầy ơi, em không đổi chỗ! Em muốn ngồi cùng Phó Tranh!”

"Em có thể đảm bảo là em sẽ không bị ảnh hưởng bởi em ấy không?"

"Vâng vâng, em đảm bảo." Lâm Miên liên tục gật đầu, "Em sẽ không bị ảnh hưởng bởi cậu ấy đâu, em sẽ giám sát cậu ấy học tập nghiêm túc."

Giáo viên chủ nhiệm nở nụ cười đắc thắng: "Vậy thì thầy sẽ ghi nhớ lời đảm bảo của em, đừng kiêu ngạo tự mãn, phải tiếp tục cố gắng. Nếu điểm thi giữa kỳ giảm sút, thì thật sự phải đổi chỗ cho hai em."

Lâm Miên kiên định nói: “Thầy yên tâm, em chắc chắn sẽ không giảm sút đâu."

"Đúng rồi, còn một chuyện nữa."

"Hả?" Lâm Miên quay đầu lại.

"Bố của Thẩm Hành Chu ở lớp thực nghiệm, các giáo viên trong trường và cảnh sát ở đồn công sát đã đưa ông ta đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân, không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì. Nếu sau này ông ta đến nữa, bất kể là đòi tiền hay gây chuyện gì, các em đều không được tiếp xúc riêng với ông ta, phải báo ngay cho giáo viên."

“Thầy sẽ tìm cơ hội nói chuyện này với phụ huynh của các em, em cũng nói với những bạn học khác tham gia vào chuyện này một tiếng, tiện thể gọi Phó Tranh ra ngoài."

"Em biết rồi." Lâm Miên vui vẻ đi về lớp, vỗ nhẹ vào bàn học của Phó Tranh, "Phó Tranh, thầy giáo tìm cậu."

"Ừ." Phó Tranh khép vở tiếng Anh lại, đứng dậy, thay Lâm Miên ra hành lang.

Cũng là những lời như vậy.

Giáo viên chủ nhiệm cho hắn xem bảng điểm, nói lời thấm thía với hắn: "Phó Tranh, Lâm Miên đã ở đây 'kí quân lệnh' với thầy rồi."

Phó Tranh ngẩng đầu lên, nhíu mày: "Cái gì?"

"Lần này Lâm Miên thi được hạng mười hai trong lớp, ban đầu thầy định đổi chỗ cho em ấy, cho em ấy ngồi cùng bạn hạng mười ba, hai bạn có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ..."

Cái gì cơ?!

Phó Tranh mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng đã nắm chặt tay lại.

Một lớp học, một dải Ngân hà, hắn ở bên này, Miên Miên ở bên kia.

Hắn không muốn xa Miên Miên!

Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy hành động của hắn, không tự chủ được lùi lại nửa bước, nói thêm: "Tất nhiên, Lâm Miên rất coi trọng tình bạn giữa hai đứa, nói rằng hai đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chưa từng xa nhau."

Sắc mặt Phó Tranh dịu lại đôi chút.

"Lâm Miên vì được ngồi cùng em mà đã phải trả giá rất lớn. Em ấy đảm bảo với thầy, kỳ thi giữa kỳ tới, em ấy sẽ thi vào top một trăm toàn khối, còn giúp em thi vào top ba trăm lăm mươi, chứng minh rằng việc hai đứa ngồi cùng nhau có lợi cho việc học."

"Nếu không làm được, hai đứa chỉ còn cách ngồi riêng."

Phó Tranh nghiêm túc nói: "Được, em sẽ thi vào top ba trăm lăm mươi."

"Tốt, vậy chúng ta nói chắc rồi." Giáo viên chủ nhiệm lại một lần nữa đắc ý, cố gắng che giấu nụ cười, "Lâm Miên đối xử tốt với em như vậy, để không gây áp lực quá lớn cho em, em ấy còn đặc biệt dặn thầy không được nói chuyện cá cược này cho em biết, em cũng phải cố gắng hơn mới được."

Phó Tranh cũng kiên định nói: “Thầy yên tâm, em biết rồi."

Quay về lớp, Phó Tranh ngồi lại chỗ, nắm lấy tay Lâm Miên đang đặt trên bàn.

Hai người nắm chặt tay nhau, trao đổi một ánh mắt kiên định, sau đó bắt đầu đọc to, dọa cho đám tóc vàng đang ngủ gật ở hàng sau giật mình, suýt nữa ngã khỏi ghế.

Giáo viên chủ nhiệm khoanh tay đứng ở cửa, nở một nụ cười mãn nguyện.