Liên Minh Của Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 7



Ngày 30 tháng 8, lớp phổ thông 11 bắt đầu năm học mới.

Lâm Miên cố tình đến trường sớm.

Dãy nhà học hình chữ U, tầng một và tầng hai là lớp phổ thông, tầng ba là lớp thực nghiệm.

Lâm Miên đeo cặp, một tay kéo Phó Tranh, một tay xách túi giấy, lần đầu tiên đến tầng ba "thiêng liêng".

Cậu đi trên hành lang, vừa tìm lớp 11 (1) vừa lẩm bẩm: "Lớp thực nghiệm và lớp phổ thông cũng chẳng khác nhau là mấy. Tớ còn tưởng học sinh giỏi lớp thực nghiệm giờ ra chơi chỉ biết làm bài tập".

Những học sinh giỏi cũng giống như họ, giờ ra chơi thì chạy đến các lớp khác tán gẫu, cười đùa ầm ĩ.

Không lâu sau, Lâm Miên nhìn thấy biển hiệu lớp 11 (1) ở cuối hành lang: "Ở đây!"

Cậu kéo Phó Tranh, chạy nhanh đến.

Lâm Miên thò đầu ra ngoài cửa, liếc mắt đã nhìn thấy Thẩm Hành Chu.

Chỗ ngồi của Thẩm Hành Chu ở hàng thứ hai ngay dưới bục giảng. Vị trí học bài tuyệt vời, chắc chắn là dành cho học sinh đứng đầu khối.

Lúc này, Thẩm Hành Chu đang cúi đầu viết gì đó, vẻ mặt nghiêm túc, không hề bị thế giới bên ngoài làm phiền.

Thế giới bên ngoài, chủ yếu là chỉ——

Người bạn cùng bàn mới của y, Chu Tự Viễn, cuộn sách toán thành hình ống, hát vào tai y.

"Ba phần do trời định——Bảy phần nhờ nỗ lực——Có chí thì nên——Nên——"

Thẩm Hành Chu vẫn ngồi im như núi, giống như cao thủ võ lâm trong phim truyền hình, tự động giăng một kết giới xung quanh, đầu bút sột soạt, không ngừng nghỉ.

Lâm Miên thấy y viết bài nghiêm túc, không khỏi rụt tay lại.

Lúc này, Chu Tự Viễn nhìn thấy cậu, huých tay Thẩm Hành Chu: "Bạn cùng bàn, có người tìm cậu kìa".

Thẩm Hành Chu tưởng cậu ta nói bậy, hít một hơi thật sâu, vừa định nổi giận thì thấy Lâm Miên đang vẫy tay với mình.

Thẩm Hành Chu dịu giọng, lấy hai cuốn vở từ trong ngăn kéo, đi ra ngoài.

Lâm Miên giơ cao túi giấy trong tay: "Học sinh giỏi, trả áo khoác lại cho cậu, cảm ơn nhé".

"Không có gì". Thẩm Hành Chu nhận lấy túi giấy, đưa cho cậu hai cuốn vở trong tay, "Đây là quyển tôi đã hứa lần trước, vở ghi chép tiếng Anh hồi cấp hai của tôi, cậu cầm về xem, chỗ nào không hiểu thì có thể đến hỏi tôi".

"Hả?" Lâm Miên ngẩng đầu lên, mắt sáng lấp lánh, “Tôi quên mất chuyện này rồi, thật sự có thể cho tôi mượn sao?"

"Tất nhiên rồi". Thẩm Hành Chu nói, "Quyển vở này ghi chép rất chi tiết, rất thích hợp cho cậu xem... "

Y đột nhiên phát hiện mình nói sai, vội vàng sửa lại: "Ý tôi là, hồi tiểu học tôi không đi học thêm, lên cấp hai mới bắt đầu học tiếng Anh, lúc đầu cũng hơi khó khăn, nên ghi chép rất chi tiết".

“Tôi biết mà, không sao đâu". Lâm Miên ôm vở trong lòng, cười ngốc hỏi: "Học sinh giỏi này, hồi cấp hai tiếng Anh của cậu cũng không tốt sao?"

"Haiz..." Thẩm Hành Chu nặng nề thở dài, "Thi cấp ba không đạt điểm tuyệt đối".

"..."

Lúc này, có một giọng nói yếu ớt truyền đến: "Chậc chậc chậc, cậu nói thế là sao vậy?"

Lâm Miên nhăn mặt, lắc đầu: "Không phải".

Ngay sau đó, cậu phản ứng lại, ngẩng đầu lên, thấy một mái tóc đỏ đang bay phấp phới sau lưng Thẩm Hành Chu.

Lại là Chu Tự Viễn.

Chu Tự Viễn thò đầu từ sau lưng Thẩm Hành Chu ra, nở nụ cười với họ, tám chiếc răng trắng toát, trắng đến mức chói mắt.

"Cuối cùng thì các cậu cũng nhập học rồi, lớp thực nghiệm buồn chán lắm, chỉ có mấy người, cả ngày ngoài học ra thì chỉ làm bài tập, chẳng có ai trốn học cùng tôi".

Lúc đầu Phó Tranh vẫn luôn đi theo Lâm Miên, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Miên và Thẩm Hành Chu nói chuyện.

Nhưng bây giờ, Chu Tự Viễn đột nhiên xuất hiện, Phó Tranh không hiểu sao lại cảm thấy một luồng đe dọa mạnh mẽ, bước lên một bước, muốn đứng trước mặt Lâm Miên.

Lâm Miên vội vàng ôm lấy cánh tay Phó Tranh, vừa kéo hắn lùi lại, vừa nói với Chu Tự Viễn: "Cậu đi tìm người khác đi, chúng tôi không quen cậu".

Chu Tự Viễn không hề cảm thấy xấu hổ, cười nói: "Mấy ngày trước các cậu còn lén nhìn tôi, sao lại không quen? Các cậu là những người bạn học đầu tiên tôi gặp sau khi chuyển trường đến đây, bây giờ đã chín phần quen rồi, cố gắng thêm chút nữa là mười phần quen".

Lâm Miên bĩu môi, cậu thấy người này không nên gọi là "Chu Tự Viễn", mà nên gọi là "Chu Tự Gần" hoặc "Chu Tự Quen".

Lâm Miên lấy hết can đảm, một lần nữa từ chối cậu ta: "Chúng tôi không có thời gian, chúng tôi phải nghiêm túc học hành".

Cậu nói với Thẩm Hành Chu một tiếng "Tạm biệt", rồi kéo Phó Tranh chạy đi, không ngoảnh lại.

Khi rẽ qua góc cua, Phó Tranh ngoảnh đầu nhìn lại.

Chu Tự Viễn vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, vẫy tay với họ, giọng điệu thoải mái: “Bái bai!"

Thẩm Hành Chu liếc cậu ta một cái: "Nếu cậu muốn trốn học, tốt nhất nên nhuộm tóc đen trước".

Chu Tự Viễn vuốt mái tóc đỏ của mình: "Đây là bẩm sinh, nhà tôi có dòng máu quỷ tóc đỏ, quỷ tóc đỏ chính là..."

Thẩm Hành Chu không để ý đến cậu ta nữa, quay lại chỗ ngồi, tiếp tục học bài.

*

Lâm Miên kéo Phó Tranh, chạy qua hành lang lớp thực nghiệm, chạy xuống cầu thang.

Lâm Miên dừng lại ở chân cầu thang, ngoảnh đầu nhìn lại, xác nhận Chu Tự Viễn đã không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đồng thời lên tiếng——

"Phó Tranh, cậu phải tránh xa Chu Tự Viễn".

"Miên Miên, tránh xa tên tóc đỏ đó ra".

Lâm Miên ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Phó Tranh.

Trong giấc mơ của cậu, Phó Tranh và Chu Tự Viễn vẫn luôn không ưa nhau.

Phó Tranh vốn là "đại ca" nổi tiếng trong trường, hô mưa gọi gió.

Nhưng sau khi Chu Tự Viễn chuyển trường đến, mọi chuyện đã thay đổi.

Chu Tự Viễn giàu có hơn Phó Tranh, tính cách tốt hơn Phó Tranh, quan trọng nhất là xe mô tô của Chu Tự Viễn còn ngầu hơn của Phó Tranh.

Chu Tự Viễn dần thay thế Phó Tranh, trở thành đại ca mới của trường.

Họ chơi game, chơi bi-a, thậm chí còn trốn học đua xe đánh nhau, chỉ để tranh giành vị trí số một.

Bây giờ, Lâm Miên không muốn Phó Tranh lãng phí thời gian vào những chuyện nguy hiểm này, nên mới bảo hắn tránh xa Chu Tự Viễn.

Nhưng tại sao Phó Tranh cũng bảo cậu tránh xa Chu Tự Viễn?

Chẳng lẽ...

Mắt Lâm Miên sáng lên: "Phó Tranh, cậu cũng mơ thấy à? Cái đó… khụ khụ..."

Tiếp theo, Lâm Miên ám chỉ nhìn hắn, mong hắn nói tiếp.

Nhưng Phó Tranh lại tỏ vẻ nghi hoặc: "Mơ thấy gì?"

"Là cái đó..." Lâm Miên cố gắng ra hiệu.

"Trông cậu ta không giống học sinh ngoan, tránh xa cậu ta là tốt nhất".

"Ừm..." Lâm Miên ngập ngừng, "Cậu cũng không giống học sinh ngoan mà?"

Phó Tranh nghiêm mặt nói: "Tớ khác".

"Biết rồi". Lâm Miên nở nụ cười, "Cậu xem này, tên của tớ và cậu đều có hai chữ, tên của Chu Tự Viễn có ba chữ, nhìn là biết không hợp nhau rồi, chúng ta chắc chắn chơi không được với nhau".

"Ừ". Phó Tranh gật đầu, "Đúng vậy".

"Đi thôi, hình như thầy giáo đã đến rồi".

Hai người sóng vai đi đến lớp mới.

Lâm Miên quay đầu nhìn hắn, còn muốn dặn dò: "Cái đó... Phó Tranh, chúng ta sắp lên lớp 11 rồi, bây giờ cậu không thể trốn học nữa, càng không thể đua xe đánh nhau, nhất định phải học hành nghiêm túc, biết chưa?"

Phó Tranh gật đầu: "Biết rồi, nhưng nếu học không vào thì sao?"

Lâm Miên vỗ vỗ người mình: "Yên tâm đi, tớ sẽ dạy cậu".

Phó Tranh hỏi lại: "Nếu cậu cũng không biết thì sao?"

Lâm Miên không chút do dự: "Thì tớ đi hỏi Thẩm Hành Chu".

Phó Tranh sa sầm mặt: "Không được hỏi cậu ta, tớ sẽ học nghiêm túc".

"Được". Lâm Miên hài lòng gật đầu, lại hỏi hắn, "Cậu nghĩ xem, từ nhỏ đến lớn, từ mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, chúng ta đều học cùng nhau, chẳng lẽ cậu không muốn thi đỗ cùng trường đại học với tớ sao? Chẳng lẽ cậu muốn xa tớ hả?"

Phó Tranh suy nghĩ một lúc: "Miên Miên, vấn đề này cậu không cần lo lắng, cậu cứ cố gắng thi đại học đi".

Lâm Miên đầy mong đợi nhìn hắn, oa, đại ca cuối cùng cũng thông suốt rồi!

Giây tiếp theo, chỉ nghe Phó Tranh hùng hồn nói: "Nếu tớ không thi đỗ, tớ có thể mở tiệm sửa xe ở cổng trường đại học của cậu, hoặc bán bánh tráng cũng được, tớ sẽ cho cậu rất nhiều trứng, thịt gà và đùi gà, 'cả nhà gà' đều cho cậu".

Lâm Miên vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt: "Ai cần 'cả nhà gà'? Tớ muốn cậu thi đỗ cùng một trường đại học với tớ!"

Phiền chết đi được!

Cậu ấy chẳng hiểu gì cả!

Lâm Miên quay đầu, tức giận đi trên hành lang, tăng tốc, bỏ xa đại ca ở phía sau.

Phó Tranh ở phía sau đuổi theo: "Miên Miên, giận rồi à? Sao lại giận? Tớ sẽ học hành tử tế, đừng giận nữa. Tớ đảm bảo sẽ học hành tử tế, nhưng tớ không đảm bảo sẽ thi đỗ cùng trường đại học với cậu".

Lâm Miên không để ý đến hắn, cũng không nói gì.

Hai người một trước một sau, cứ như vậy đi đến cửa lớp 11 mới.

Lâm Miên nhìn thấy cảnh tượng trên hành lang, nhíu mày, có chút nghi ngờ: "Tóc vàng? Mập Mập? Mắt Kính? Các cậu làm gì vậy? Sao không vào?"

Ba người này xếp thành một hàng, đứng tấn bên tường, hai tay giơ cao cặp sách, giơ cao quá đầu.

Ba người đều không nói gì, chỉ liên tục ra hiệu với họ.

Lâm Miên nhìn theo ánh mắt của họ, giật mình hét lên: "Á!"

Chỉ thấy chủ nhiệm lớp của họ kê một cái bàn, chặn ngay ở cửa.

Thấy cuối cùng cậu cũng phát hiện ra mình, chủ nhiệm lớp gõ gõ mặt bàn: "Lâm Miên, đừng 'á' nữa, lấy bài tập hè ra xem nào, cậu cũng là một đứa lười, xem xem cậu đã làm chưa".

Thì ra là vậy.

Lâm Miên hiểu rồi.

Chủ nhiệm lớp chặn ở cửa, kiểm tra bài tập của họ, làm xong thì được vào, Tóc vàng và những người khác không làm thì bị phạt đứng.

Lâm Miên đột nhiên vô cùng may mắn, mấy ngày nay cậu đã đột kích hoàn thành bài tập.

Cậu tự tin nộp bài tập cho chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp tùy tiện lật lật, liên tục gật đầu: "Tốt lắm, tốt lắm, xem ra kỳ nghỉ hè đã chăm chỉ, học kỳ mới phải tiếp tục cố gắng, vào đi".

"Vâng, cảm ơn thầy".

Lúc này, chủ nhiệm lớp nhìn thấy Phó Tranh đi theo sau Lâm Miên.

Tóc vàng và những người khác nhìn thấy Phó Tranh, còn tưởng nhìn thấy đồng đội, vội vàng chào hỏi hắn, nháy mắt: "Anh Phó, đến đứng cùng nào".

Chủ nhiệm lớp nhìn thấy Phó Tranh thì đau đầu, thở dài: "Phó Tranh, chắc chắn cậu không làm rồi? Không cần xem nữa, cậu đứng cùng với bọn họ..."

Lâm Miên vội vàng nói: "Thầy ơi, Phó Tranh làm rồi, em làm cùng cậu ấy".

"Thật sao?" Chủ nhiệm lớp có chút kinh ngạc, đưa tay về phía Phó Tranh, "Lấy ra xem nào".

Phó Tranh ném cặp đeo chéo lên bàn, lấy một xấp bài tập ra: "Ừ, Lâm Miên giám sát em làm".

Chủ nhiệm lớp lật lật, vẻ mặt mừng rỡ: "Tốt lắm, tốt lắm, làm hết rồi, còn rất nghiêm túc. Xin lỗi, thầy phải xin lỗi em, vừa rồi đã định kiến trước, hiểu lầm em rồi, học kỳ mới phải tiếp tục duy trì".

"Cảm ơn thầy". Phó Tranh nhét bài tập vào cặp đeo chéo, ném cặp ra sau, đi theo Lâm Miên, ung dung đi vào lớp.

Tóc vàng và những người khác không thể tin được, nhìn Phó Tranh rời đi, tròng mắt sắp rơi ra ngoài.

Không phải chứ, có người như cậu ta sao?

Họ cảm thấy bị phản bội nồng đậm!

Vài người giơ cặp sách, giả vờ trong tay đang cầm thuốc nổ, ném về phía Phó Tranh.

"Nổ chết" cậu ta!

Chủ nhiệm lớp ho một tiếng, liếc mắt nhìn, họ vội vàng trở lại bình thường.

Ngay cả các bạn trong lớp cũng nhìn Phó Tranh đi đến chỗ ngồi phía sau bằng ánh mắt kinh ngạc “Cậu thực sự làm bài tập à?", "Cậu thực sự không bị phạt đứng à?".

Phó Tranh ném cặp sách lên bàn, thoải mái ngồi trên ghế, gác chân lên như một tên côn đồ: "Miên Miên, tớ đột nhiên cảm thấy làm bài tập cũng khá thú vị, đặc biệt là khi mọi người đều nghĩ rằng tớ sẽ không làm".

Lâm Miên lấy vở bài tập từ trong cặp ra, đưa đến trước mặt hắn: "Bài tập cậu mua lần trước vẫn chưa làm, bây giờ muốn thử cảm giác thú vị không?"

Con vịt vàng trên bìa vở bài tập đã được Phó Tranh tô lại bằng bút đen, hắn còn dùng bút chì cơ khí viết hai chữ mờ nhạt lên đầu con vịt -

Miên Miên.

Có nghĩa là đây là chú vịt Miên Miên.

Còn về bài tập bên trong, hắn thậm chí còn chưa động vào.

Phó Tranh lập tức trở lại bình thường, ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, hắng giọng: "Miên Miên, hay là thôi đi?"