Liệp Hung Kí

Chương 24: Nhổ Răng Trong Miệng Thi Thể



Sáng này thứ hai, Phương Khả Kì vui mừng chạy đến báo với Long Nghị, đã tìm thấy người tình nghi trong đoạn clip, hắn tên Giang Đông Hoa, năm nay 47 tuổi, là phó viện trưởng nhà tang lễ thành phố Nam Châu. "Phó viện trưởng nhà tang lễ?" Âu Dương Nhược nghe xong, bỗng chốc trở nên hưng phấn "Đây chẳng phải đúng lúc liên kết với manh mối trinh sát phía trước của chúng ta rồi sao?"

Cao Minh vì thay răng cho bệnh nhân, cần lượng lớn răng của người chết. Nhưng từ lúc thực hiện chính sách hỏa tán toàn diện đến nay, trừ số ít những người ở quê vắng vẻ qua đời không bằng lòng hỏa tán, mà đem thi thể người thân bỏ vào trong quan tài lén lúc chôn cất ra, đại đa số thi thể đều bị kéo vào nhà tang lễ. Cho nên chỉ dựa vào mấy tên trộm xuống dưới quê lén lúc trộm răng của người chết trong quan tài, chắc chắn không thể thỏa mãn nhu cầu của nha khoa Cao Minh, vậy thì Cao Minh hợp tác với nhân viên nào đó của nhà tang lễ, đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.

Âu Dương Nhược nói: "Thật ra chúng ta sớm nên nghĩ đến điểm này. Trừ nhà tang lễ ra, còn nơi nào có thể không ngừng cung cấp răng người chết cho nha khoa Cao Minh nữa chứ? Chắc chắn là Giang Đông Hoa này chuyên trộm răng của người chết khỏe mạnh ở trong nhà tang lễ, sau đó bán cho Cao Minh, Cao Minh lại lắp cho bệnh nhân sử dụng. Đội trưởng Long, mau bắt người đi!"

Long Nghị rất bình tĩnh, hỏi Phương Khả Kì: "Cậu khẳng định tội phạm tình nghi trong clip chính là Giang Đông Hoa?" Phương Khả Kì gật đầu nói: "Có thể khẳng định. Chúng ta đã đối chiếu qua ảnh của Giang Đông Hoa, vả lại bảo nhân viên trong nhà tang lễ xem qua ảnh chụp clip của chúng ta, có thể khẳng định người chúng ta muốn tìm chính là phó viện trưởng." "'Phó viện trưởng nhà tang lễ, Giang Đông Hoa?" Long Nghị nhíu mày, đi qua lại trong văn phòng, nói "Sao tôi cảm thấy cái tên này quen như vậy?" Âu Dương Nhược hỏi: "Anh quen hắn?" Long Nghị lắc đầu: "Không quen, nhưng.."

Anh đột nhiên vỗ đầu: "Tôi nhớ ra rồi, khoảng thời gian trước cục trưởng Lỗ gọi tôi qua, giao cho tôi một lá thư, đó là thư tố cáo do nhiều người nhà của người chết liên danh viết, phản ứng nhân viên trong nhà tang lễ ăn trộm nội tạng cơ thể người chết bán cho công ty cáy ghép nội tạng phi pháp lấy lời. Tôi nhớ trong thư đối tượng bị tố cáo chính là phó viện trưởng Giang Đông Hoa này. Lúc đó bởi vì trong tay tôi còn vụ án khác, cho nên khóa lá thư này trong tủ, còn chưa kịp triển khai điều tra."

Âu Dương Nhược ngây ra một lát nói: "Nội tạng của người chết trong nhà tang lễ cũng có thể bán được tiền sao?" Long Nghị gật đầu nói: "Nghe nói là được. Tôi từng thấy trong thời sự nói, nước ngoài có tổ chức hoặc nhân viên nhà tang lễ trộm nội tạng trên cơ thể thi thể đem bán, chủ yếu dùng để tu sửa gối, phẫu thuật xương sống và các phẫu thuật điều trị khác." Anh mở tủ ra, lấy lá thư tố cáo đó ra, xem kĩ lần nữa.

Đây là một lá thư tố cáo có tên, phía sau còn kèm theo tên thật, số chứng minh và điện thoại liên lạc của người tố cáo. Long Nghị để lá thư trên bàn, suy nghĩ nói: "Vụ án này không thể quá vội, chờ tôi thương lượng với cục Lỗ, chúng ta mới định kế hoạch tiếp theo." Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì nhìn nhau, có chút không can lòng lui ra ngoài. Buổi chiều, hai người vừa đến đơn vị, đã nhận được thông báo của Long Nghị: "Hai người dẫn theo mấy người nữa, cùng tôi đến nhà tang lễ một chuyến, cục Lỗ đã đồng ý cho bắt Giang Đông Hoa."

Hai người bỗng chốc đầy hứng khởi, dẫn theo mấy cảnh sát hình sự trẻ, cùng Long Nghị nhảy lên xe cảnh sát. Nhà tang lễ tọa lạc ở ngoại ô thành phố, lúc xe cảnh sát lái vào, phòng tưởng niệm đang tổ chức lễ tang, tiếng nhạc buồn thê lương, tiếng khóc bi thảm, khiến người vừa vào cửa lớn, trong lòng bất giác thít chặt. Long Nghị đi thẳng đến trước tòa nhà làm việc của nhà tang lễ, một bảo vệ ngăn anh lại, anh đưa thẻ cảnh sát ra hỏi: "Văn phòng của phó viện trưởng Giang Đông Hoa của các cậu là phòng nào?" Bảo vệ ngây ra một lát nói: "Lãnh đạo đều đang họp ở phòng hội nghi lầu 3."

Long Nghị dẫn bọn người Âu Dương Nhược đi thẳng lên lầu ba, xông vào phòng họp, quả nhiền thấy mười mấy người đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn hợp. Mắt thấy mấy người mặc đồng phục cảnh sát đột nhiên xông vào, mọi người đều ngạc nhiên. Phương Khả Kì lấy thẻ công tác ra nói: "Chúng tôi là đội hình sự cục công an thành phố, ai là Giang Đông Hoa?" Tuy không ai nói chuyện, nhưng ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía người đàn ông mắt nhỏ ở trước cửa sổ.

Người đó sắc mặt trắng bệch, từ từ đứng lên nói: "Tôi.. là tôi.." Long Nghị nhìn anh, rất hiển nhiên, chính là người tình nghi chụp lại trong đoạn clip. Anh ta đi qua, đưa giấy cho phép bắt giữ cho đối phương xem nói: "Chúng tôi nghi ngờ ông liên quan đến một vụ án mạng mà cảnh sát đang điều tra, bây giờ chính thức bắt giữ ông, ông có thể không nói chuyện, nhưng những gì ông nói sẽ là bằng chứng trước tòa." Hai cảnh sát hình sự phía sau đi lên, mau chóng còng tay của Giang Đông Hoa, dẫn hắn ra khỏi phòng họp.

Về đến cục thành phố, Phương Khả Kì hỏi: "Đội trưởng, bước tiếp theo nên làm sao?" Long Nghị trả lời: "Lập tức triển khai thẩm vấn, đừng cho hắn thời gian suy nghĩ đối sách." Âu Dương Nhược mặt đầy khó xử: "Nhưng tuy chúng ta suy đoán ra hắn là tội phạm tình nghi, nhưng trong tay không có bằng chứng xác thật, nếu hắn cắn ngược lại, thì chúng ta phiền phức rồi."

Long Nghị nhìn hai người họ, bất giác cười: "Buổi chiều đòi bắt người chẳng phải hai người sao? Sao bây giờ lại do dự rồi? Hai người yên tâm, nếu tôi đã bắt hắn về, thì có cách khiến hắn nhận tội." Giang Đông Hoa rất nhanh đã bị đẩy vào phòng thẩm vấn. "Các người dựa vào đâu mà bắt tôi?" Sau khi trải qua sự hoảng loạn ban đầu, hắn đã dần trấn tĩnh lại, ở trong phòng thẩm vấn lớn tiếng nói: "Tôi rốt cuộc phạm tội gì? Sao các người có thể tùy tiện bắt người?"

Hai mắt Long Nghị như kiếm, nhìn hắn lạnh giọng nói: "Giang Đông Hoa, tại sao chúng tôi bắt ông, chẳng lẽ ông không biết sao?" Giang Đông Hoa cứng cổ nói: "Các người bắt người bừa bãi, làm sao tôi biết nguyên nhân? Tôi nói anh biết, tôi và thư kí Lưu bên chính pháp các người là bạn tốt, nếu anh không mau thả tôi ra, tôi nhất định tố cáo với anh ta các người lạm dụng chức quyền, tùy tiện bắt người."

Long Nghị mặt lạnh nhìn hắn, thấy hắn tuy giả vờ bình tĩnh, nhưng ánh mắt loáng thoáng, hai ngón tay bên tay trái không thành tiết tấu gõ tay cầm sắt của chiếc ghế thẩm vấn, biết hắn chỉ phô trương thanh thế, trong lòng đã rõ. Anh bưng ly trà trên bàn lên uống hai miệng, sau đó buông ly trà xuống, dựa người vào ghế, trên mặt bày ra thần thái ung dung, nói: "Thôi được, nếu ông quên mất chuyện mình từng làm, vậy thì tôi chỉ có thể hồi tưởng giúp ông, mong ông có thể mau chóng nhớ ra."

Anh cố ý dừng hai ba phút, vừa quan sát biến hóa biểu cảm trên mặt đối tượng thẩm vấn, vừa nói: "Vào 0 giờ ngày 12 tháng trước, 2 người dân khu thành tây thành phố Nam Châu chúng ta bị cắn trọng thương, có tin đồn, nói là cương thi ăn người, cũng có người nói là quái vật cắn mặt xuất hiện, nhưng cuối cùng cảnh sát chúng tôi đã phá vụ án này, hung thủ cắn người, là một bệnh nhân mắc bệnh dại, mà lúc tìm thấy hung thủ, hắn đã chết do bệnh dại phát tác. Tiếp đó trong thời gian khoảng hơn nửa tháng, khu thành tây lại liên tiếp có hai người chết do bệnh dại. Cuối cùng cảnh sát điều tra ra, ba người này đều vì cùng lúc thay răng ở nha khoa Cao Minh, bị nhiễm virus bệnh dại. Ông chủ kiêm bác sĩ điều trị chính của nha khoa Cao Minh vì lợi ích cá nhân, thu mua răng của người chết, xưng đó là răng giả phỏng thật chất lượng cao lắp cho bệnh nhân sử dụng. Răng lắp trong miệng ba người này, đến từ thi thể của một người trên người có mầm virus bệnh dại ẩn, cuối cùng khiến 3 người cùng lúc mắc bệnh dại, tạo nên một kết cuộc bi thảm."

Giang Đông Hoa liếm môi hỏi: "Cái này.. cái này có liên quan gì đến tôi?" Long Nghị nói: "Đương nhiên có liên quan. Chúng tôi đã điều tra ra được, có nhân viên của nhà tang lễ lợi dụng chức vụ, trộm răng trên người thi thể, bán cho Cao Minh. Mà người trộm răng người chết này, chính là phó viện trưởng ông." Giang Đông Hoa nghe xong, đột nghiên ngẩn đầu cười to. Phương Khả Kì gõ bàn nói: "Ông cười cái gì?"

Giang Đông Hoa nói: "Tôi cười cảnh sát các anh làm việc quá trẻ con rồi. Tôi nghe nói nha khoa Cao Minh bởi vì lắp răng giả chất lượng tốt giá rẻ cho bệnh nhân mà được bệnh nhân hoan nghênh, ở đó thay một cây răng tốt, cũng chỉ 1-2000 đồng, như vậy tính ra, vốn họ mua một cây răng, cũng chỉ mấy trăm đồng. Tôi thân là một phó viện trưởng, ở đơn vị đãi ngộ về các mặt đều không tệ, các người nói tôi sẽ vì mấy trăm đồng một cây răng mà thử thách luật pháp, mạo hiểm sao?"

"Quả thật là vậy, 1 cây răng, chỉ bán mấy trăm đồng, chút tiền này, ông vốn không xem ra gì, cho nên chuyện bán răng người chết này, chỉ là nghề tay trái của ông, mà nghề chính của ông, làm lớn hơn, kiếm nhiều hơn cũng là mua bán lớn khiến người ta sợ hãi, đó chính là bán nội tạng có tác dụng trên người thi thể, bán cho công ty cáy gép nội tạng ngầm với giá cao, từ trong lấy lời. Hành động trộm răng này, thật ra chỉ là ông tiện tay, trong lúc tình cờ làm thôi."

"Nói bừa, anh đừng ở đây ngậm máu phun người." Giang Đông Hoa bỗng dậm chân, nhảy lên, quát lớn nói: "Anh nói tôi làm qua chuyện như vậy, có bằng chứng không?" "Nếu chúng tôi mời ông đến đây, đương nhiên là đã nắm được bằng chứng rồi." Long Nghị bỗng xoay đầu lại, hỏi Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì "Sáng nay các cậu vội bắt người, tôi nói chờ một lát, các cậu biết tôi đi làm gì không?" Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì đều lắc đầu nói không biết.

Long Nghị nói: "Tôi đi tìm người nhà của mấy người chết đã viết thư tố cáo vị phó viện trưởng Giang này để tìm hiểu tình hình, cậu đừng nói, thật sự có thu hoạch lớn. Mấy người viết thư này, nội tạng của thi thể người thân đều từng bị Giang Đông Hoa trộm qua, nhưng khổ nổi họ không tìm được bằng chứng xác thực, không thể để pháp luật chế tài vị phó viện trưởng Giang mất hết nhân tính này, cho nên họ bỏ tiền ra, mua chuộc một nhân viên làm việc ở nhà xác, lắp một cái camera giám sát mini trong phòng chứa xác của nhà tang lễ, qua một khoảng thời gian nổ lực cố gắng, cuối cùng quay được video chứng minh vị phó viện trưởng giang này cùng đồng bọn của hắn trộm nội tạng trên thi thể người chết ở nhà tang lễ. Chúng ta thật sự phải cảm ơn mấy người nhà của người chết đó, họ đã làm chuyện mà cảnh sát chúng ta nên làm."

Anh lấy một cái đĩa CD ra, để Phương Khả Kì bỏ vào trong máy tính, chiếu cái clip trong đó cho Giang Đông Hoa xem. Ánh sáng trong clip hơi tối, nhưng hình ảnh vẫn xem như rõ ràng. Trong Phòng chứa xác âm u, có hai dãy tủ đông lạnh dựa tường để đựng xác. Giang Đông Hoa dẫn một thanh niên đi vào, hai người không biết nói gì với nhau, sau đó từ trong tủ đông lấy một cái xác ra, thanh niên đeo găng tay vào, mở thùng công cụ, lấy một cây dao phẫu thuật sáng bóng ra, thành thạo vạch một đường trên cơ thể nạn nhân, không biết từ trên thi thể lấy một nội tạng gì, Giang Đông Hoa lập tức dùng một cái thùng đông nhỏ đựng vào.

Sau khi vá thi thể lại, hồi phục nguyên trạng, Giang Đông Hoa lại nói: "Răng của người này cũng không tệ, lấy mấy cây răng xuống, bán cho tên khốn Cao Minh đó, kiếm chút tiền mạc chược." Chiếc camera nhỏ quay lén đó có kèm theo chức năng ghi âm, câu cuối cùng của Giang Đông Hoa, bị ghi âm lại rõ ràng.

Cho dù là Âu Dương Nhược từng gặp qua không ít hiện trường chảy máu, nhưng ở trong clip thấy cảnh máu me quỷ dị mà ghê tởm như vậy, cô vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, xém chút ói ra tại chỗ. Long Nghị Nhìn Giang Đông Hoa nói: "Trợ thủ này của ông là thuộc hạ của ông đúng không? Hắn là một sinh viên tốt nghiệp đại họa y khoa, do chính ông mời hắn đến đơn vị của các người. Ông tuyển hắn, mục đích là để hắn trở thành trợ thủ trộm nội tạng giúp ông, đúng không? Hiện tại người này đã bị bên cảnh sát khống chế, còn chưa bắt đầu thẩm vấn, hắn đã nói hết toàn bộ mọi chuyện, hắn nói ông mới là chủ mưu, hắn đều nghe lời của ông.."

Giang Đông Hoa nhìn màn hình máy tính, mặt trắng bệnh, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, cắn răng mắng: "Cái.. cái tên khốn nào quay lén? Tôi.. tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn." Long Nghị nói: "Ông không những bán nội tạng người chết, còn liên quan đến việc giết hại nha sĩ Cao Minh, chắc đời này ông cũng không có cơ hội trả thù đám người tố cáo ông nữa rồi."

Thần thái của Giang Đông Hoa thay đổi, nhìn anh nói: "Tôi.. sao tôi lại trở thành tội phạm giết người rồi? Tôi không có giết người, Cao Minh không phải tôi giết. Trên báo đã nói rồi, hắn là vì sợ tội tự sát, lúc hắn tự sát, trong phòng chỉ có mình hắn, có một lao công làm chứng, không ai vào qua phòng của hắn.. chuyện này sao lại đổ lên đầu tôi rồi?"

Long Nghị nói: "Không, Cao Minh vốn không phải tự sát, mà chết do bị giết, hung thủ không phải người khác, chính là ông Giang Đông Hoa. Chiều ngày 2/6, Cao Minh phát hiện cảnh sát đang âm thầm điều tra hắn, trong lòng sợ hãi, nên gọi điện bàn đối sách với ông. Ông biết cảnh sát men theo đường dây của hắn, sớm muộn sẽ điều tra đến chỗ ông. Để không tiết lộ bản thận, ông đã có ý định giết Cao Minh.

" Vào khoảng 6 giờ chiều ngày 2/6, lúc này phòng khám nha khoa Cao Minh đã đóng cửa, trong phòng khám chỉ có một mình Cao Minh. Ông đến phòng khám, giả vờ như tìm Cao Minh thương lượng đối sách, lại nhân lúc hắn không chú ý, dùng loại thuốc như thuốc mê khiến hắn ngất đi, sau đó lấy dây nilong đã chuẩn bị từ trước ra, treo hắn trên đỉnh đèn. Lúc ông làm những chuyện này, đã đeo găng tay, cho nên hiện trường không hề để lại dấu vân tay của ông. Do ông thường xuyên đến phòng khám này vào giờ tan làm, cho nên hiểu rất rõ tình hình ở đây. Ông biết 6: 30 sẽ có lao công thời vụ đến dọn vệ sinh, cho nên sau khi ông giết Cao Minh, đã cải trang thành một bệnh nhân, chờ dưới lầu. Ông phải để lao công này chứng minh thời gian tử vong của Cao Minh, trong phòng chỉ có mình hắn, phải để bà ta chứng minh Cao Minh chết do tự sát, chứ không phải bị giết. "

Giang Đông Hoa nói:" Anh nói bừa, tôi từng xem báo thời sự, Cao Minh vốn chính là chết do tự sát, lao công đó chứng minh khoảng 6: 30 chiều lúc bà ta đi làm, Cao Minh còn sống, mà lúc hắn tự sát, trong phòng quả thật chỉ có mình hắn. "

Long Nghị nói:" Đúng vậy, sở dĩ cảnh sát cho rằng Cao Minh chết do tự sát, căn cứ chủ yếu, chính là chứng từ của cô lao công đó, mà cô ấy không hề nói dối, lời cô ấy nói toàn bộ là sự thật mà cô ấy đã nhìn thấy. Sở dĩ cô ấy khẳng định lúc cô ấy đi làm Cao Minh còn sống, đồng thời lúc xảy ra vụ án trong phòng khám mà Cao Minh ở chỉ có mình hắn, có 3 căn cứ quan trọng nhất: Thứ nhất là lúc chiều tối, Cao Minh ở trong phòng mở đèn, thứ 2, cô ấy nghe thấy âm thanh đá ghế lúc hắn treo cổ tự sát, thứ ba, sau đó, mãi không có người xuống lầu." "Chẳng lẽ sự thật không phải như vậy sao?" Người hỏi câu này, không phải Giang Đông Hoa, mà là Âu Dương Nhược.

Long Nghị nói: "Đương nhiên không phải vậy. Trước khi cô lao công làm việc, Giang Đông Hoa đã treo chết Cao Minh, sau đó hắn ngụy tạo một hiện trường tự sát.

" Trước tiên, Giang Đông Hoa dùng thuốc mê khiến Cao Minh ngất đi, bởi vì đó là một phòng khám, cho nên cho dù cảnh sát đến hiện trường ngửi thấy mùi thuốc mê, cũng sẽ không nghi ngờ. Sau đó hắn xuống dưới cầu thang lầu một, kéo công tắc phòng khám xuống, lại lên lầu mở công tắc đèn của phòng khám lên, dùng một sợi dây nilong xuyên qua dưới chân ghế, quấn lấy chân còn lại của cái ghế, lại ném hai đầu của sợi dây xuống cửa sổ lầu 2, mãi đến trước cửa sổ lầu một bên dưới, mới khóa cửa lại, treo bảng "miễn làm phiền", đội nón lên ngụy trang thành bệnh nhân, chờ ở phòng chờ lầu một bên dưới.

"Khoảng 6 giờ, lao công đúng giờ đến. Giang Đông Hoa biết lao công thấy trên cửa phòng khám treo bảng, nhất định không dám vào làm phiền Cao Minh. Vào lúc lao công lau nhà ngoài phòng khám, hắn ở lầu một mở công tắc điện lên, lúc này đèn của phòng khám đột nhiên sáng lên. Qua một hồi, hắn lại đến trước cửa sổ lầu một kéo dây nilong, sớm đã quấn dưới chân ghế dưới thi thể của Cao Minh lật ngã, phát ra một tiếng" bốp "." Có chi tiết mở đèn này và tiếng đá ghế, lao công bên ngoài đương nhiên sẽ nhận định, lúc này Cao Minh vẫn còn sống, cộng thêm bà quả thật không thấy ai từ trong phòng khám đi ra, cho nên đương nhiên sẽ có được kết luận "lúc xảy ra vụ án chỉ có một mình Cao Minh ở hiện trường."

"Sau khi Giang Đông Hoa kéo ghế ngã xuống, buông lỏng một đầu của sợi dây, kéo đầu còn lại. Dây không phải cột trên ghế, chỉ là xuyên qua dưới ghế với hình chữ U, cho nên chỉ cần kéo nhẹ, dây sẽ từ dưới ghế trượt ra, sau đó từ cửa sổ lầu 2 trượt xuống, rơi thẳng vào tay hắn. Đây cũng là nguyên nhân lúc Cao Minh chết, cửa sổ lầu hai mở một cái khe nhỏ. Hắn làm xong tất cả những chuyện này, chờ lao công từ lầu hai xuống, thì giả vờ như chờ không kịp, vội vã che mặt bỏ đi."

Long Nghị nhìn Giang Đông Hoa, tiếp tục nói với Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì: "Dây nilong hắn dùng để gây án, có lẽ dài khoảng mười mấy mét, không thể nào tùy tiện ném ở hiện trường, trong túi lại không thể đựng được, để người khác không nghi ngờ, hắn cũng không mang túi, cho nên chỉ có thể giống như lúc đến, quấn dây ở eo, dùng áo che lại. Chính vì nguyên nhân này, cho nên tôi nhìn hình bóng hắn bỏ đi, tỉ lệ vòng eo rõ ràng hơi lệch, tư thế đi cũng hơi cứng nhắc. Có đặc trưng này, cộng thêm phía sau mông của hắn không cẩn thận dính trúng sơn tường màu trắng ở phòng khám, tôi mới ở trong clip camera ngã tư đầy người và xe nhận ra hình bóng của hắn."

"Không.. không thể nào, không thể nào." Giang Đông Hoa mặt kinh hãi, ngay cả giọng nói cũng rung lên "Sao anh biết rõ như vậy?" "Tất cả những thứ này đều là tôi dựa trên cơ sở manh mối bên cảnh sát nắm được, đưa ra suy luận. Đương nhiên, bây giờ trong tay cảnh sát còn một chứng thật quan trọng, chúng tôi phát hiện một sợi tóc ở giữa ngón tay của Cao Minh, qua đối chiếu DNA, chứng thực là của ông. Tôi nghĩ chắc là lúc ông làm mê hắn, trong lúc vùng vẫy nắm được từ trên người ông."

"Tôi vốn tưởng mình làm rất hoàn hảo, không ngờ trong mắt anh, lại có nhiều sơ hở như vậy.." Giang Đông Hoa cuối cùng cũng ngã ngồi trên ghế thẩm vấn, chảy nước mắt "Thật ra tôi.. tôi thật sự không muốn giết người.. hắn biết cảnh sát đang điều tra hắn, nên gọi cho tôi, nói hắn muốn đi đầu thú, nếu hắn đi đầu thú, vậy thì tôi cũng tiêu rồi, cho nên tôi mới bất đắc dĩ giết hắn, tôi cũng là bị ép.."

Phương Khả Kì hơi mơ màng, nhỏ giọng hỏi Âu Dương Nhược: "Chúng ta phát hiện tóc hung thủ để lại trên thi thể Cao Minh khi nào?" Âu Dương Nhược ý vị sâu xa cười nói: "Ai mà biết? Đội trưởng nói có thì có!"