Liệp Hung Kí

Chương 29: Kế Hoạch Thất Bại



4 ngày sau, Trần Mao Thịnh lại đến bệnh viện nhân dân Giang Hải, lúc vào phòng làm việc ở lầu 8 của Châu Quảng Minh, phó viện trưởng Châu này đang ngồi phía sau bàn làm việc gọi điện thoại, hai chân gác trên bàn lắc lư, trông rất nhàn nhã, thấy Trần Mao Thịnh đi vào, ông ta nâng mắt nhìn, trong điện thoại vui vẻ cười đùa, hoàn toàn không có ý cúp điện thoại.

Trần Mao Thịnh đứng bên cạnh, nhẫn nại chờ gần 5 phút, thấy ông ta còn chưa nói xong điện thoại, không nhịn được nữa, gõ bàn hỏi: "Châu Quảng Minh, thứ tôi cần ông chuẩn bị xong chưa?"

Châu Quảng Minh lúc này như mới ý thức được sự tồn tại của anh ta, nói tạm biệt với người ở đầu dây bên kia, từ từ cúp máy, người dựa vào ghế lớn, nhìn anh ta nói: "Vội gì chứ? Thứ cậu cần, tôi sớm đã chuẩn bị xong rồi." Ông đưa tay trừ trong tủ lấy ra một phong thư, ném lên bàn.

Trần Mao Thịnh nhìn, cái bao thư đó lớn nhỏ bằng một quyển sách, nhìn dẹp dẹp, tuyệt đối không giống đựng 50 vạn tiền mặt: "Ông lại muốn chơi trò gì? Tôi sớm đã nói qua, tôi không muốn thẻ ngân hàng, cũng không muốn sổ tiết kiệm, lão tử muốn tiền mặt." Châu Quảng Minh đẩy phong thư về phía anh ta nói: "Có phải thứ cậu muốn hay không, cậu mở ra xem là biết."

Trần Mao Thịnh ngây ra, nghi ngờ nhìn ông, lấy phong thư trên bàn lên, mở ra xem, trong đó không phải thẻ ngân hàng, cũng không phải sổ tiết kiệm, mà là một cuốn sổ nhựa màu đỏ, lớn hơn sổ tiết kiệm. Anh ta lật quyển sổ lại, phát hiện trên bìa da ghi 3 chữ "Giấy hôn thú".

Anh ta cảm thấy lạ, lật lại xem, trong đó dán hình chụp của Châu Quảng Minh và Anny, bên dưới còn đóng giấu của cục dân chính huyện Giang Hải. Trong đầu của anh ta nhất thời không phản ứng lại hỏi: "Ông đưa cái này cho tôi xem là ý gì?"

Châu Quảng Bình cười haha nói: "IQ này của cậu, còn muốn tống tiền người khác? Tôi nói cậu biết, tôi và Anny là vợ chồng hợp pháp, cậu quay mấy đoạn clip này đối với tôi vốn không có tác dụng uy hiếp thực tế. Nếu cậu dám tung lên mạng, thì tôi kiện cậu xâm phạm quyền riêng tư cá nhân, cảnh sát lập tức có thể bắt cậu ngồi tù."

"Anny là vợ ông? Không thể nào!" Trần Mao Thịnh nhìn ngày đăng kí trên hôn thú, là hôm qua. Anh đột nhiên hiểu ra, từ lúc bắt đầu, Châu Quảng Minh đã không tính cho anh tiền. Sở dĩ cầu xin anh khoan nhượng mấy ngày, chẳng qua là muốn nhân chút thời gian này tranh thủ cùng Anny đến cục dân chính đăng kí kết hôn. Chỉ cần có giấy chứng nhận kết hôn này, thì ông ta và người đàn bà đó là vợ chồng hợp pháp, mấy đoạn clip trong tay mình, gần như không còn uy hiếp gì với ông ta nữa. Cho dù mình công khai clip lên mạng, cuối cùng người chịu trách nhiệm pháp luật, chỉ có thể là Trần Mao Thịnh. Châu Quảng Minh này, thật là một tên hồ li gian xảo!

Trần Mao Thịnh nhìn cuốn hôn thú đó là thật, nửa ngày nói không ra lời. Mãi đến lúc này, Châu Quảng Minh mới để hai cái chân đang lắc lư trên bàn làm việc xuống, đi đến trước mặt hắn, cười lạnh nói: "Nói ra thì tôi còn phải cảm ơn cậu!" "Cảm ơn tôi?"

"Tôi sớm đã muốn li hôn với con đàn bà ở nhà rồi, chẳng qua vì con cái, mãi không hạ được quyết tâm. Mà bên Anny, cũng rất có tình cảm với tôi, cứ hối thúc tôi cưới cô ấy, cho cô ấy một thân phận, tôi mãi không làm được, trong lòng cảm thấy có lỗi với cô ấy. Bây giờ được rồi, bị người ép như vậy, tôi phải mau chóng dứt khoát, hỏa tốc li hôn với vợ cũ, đồng thời ngày thứ 2 sau khi li hôn, lại lập tức kết hôn với Anny. Bây giờ tôi và cô ấy đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận, sau này tôi đến chỗ cô ấy, cũng không cần lén lút nữa, cậu nói đúng không?"

Không ngờ 50 vạn sắp đến tay, cứ như vậy bay đi rồi. Trần Mao Thịnh vừa giận vừa gấp, nghĩ đến sắc mặt khó coi của bà chủ nhà, nghĩ đến tiền thuê 3 tháng còn chưa thấy đâu, anh ta trừng Châu Quảng Minh, bỗng sinh ra ác ý, xông lên, bóp lấy cổ của ông ta, cắn răng nghiến lợi nói: "Cái tên khốn không giữ chữ tín này, mau đưa tiền cho lão tử, nếu không lão tử bóp chết mày!"

Châu Quảng Minh giật mình, vùng vẫy lui đến bên bàn làm việc, trở tay nhấn nút trên bàn làm việc, hành lang ngoài kia đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo, rất nhanh đã có hai bảo vệ lực lưỡng xông vào. Trong tay hai người cầm gậy cao su, đánh túi bụi lên người Trần Mao Thịnh. Trần Mao Thịnh phát ra tiếng kêu thảm, lập tức thả Châu Quảng Minh ra, ôm đầu ngồi xỏm xuống đất.

Hai tên bảo vệ như lão ưng bắt gà con, kẹp hắn lên ném ra ngoài cửa. Lúc đi đến cửa, Châu Quảng Minh đuổi theo, nhét vào trong túi của Trần Mao Thịnh một tấm thiệp mời, đắc ý nói: "Tuy tôi kết hôn lần thứ hai, nhưng Anny là lần đầu, cô ấy muốn tổ chức một hôn lễ ở thành phố Nam Châu, thời gian, địa điểm đều đã định xong rồi, vào tối thứ 7 này, địa điểm là nhà hàng Nam Châu. Hoan nghênh cậu đến uống ly rượu mừng! Hahaha!"

Ông ta mỗi nói một cậu, đều vỗ một cái tát lên mặt Trần Mao Thịnh. Nói xong mấy câu, mặt của Trần Mao Thịnh đã bị ông ta tát sưng lên. Hai tay của Trần Mao Thịnh bị 2 bảo vệ kẹp chặt, không cử động được, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn ông ta, xém chút giận ngất đi. Anh tống tiền không thành, ngược lại một bụng lửa giận, đồng thời còn bị bảo vệ đánh, về đến thành phố Nam Châu, chỉ thấy cả người bị thương, đau đớn khó nhịn, lại không có tiền đi khám bác sĩ, nằm một ngày trên giường như người chết, mới dần tỉnh táo lại.

Nghĩ đến thời hạn đóng tiền chủ nhà cho mình sắp đến. Mình vẫn chưa gom được tiền, anh ta không nằm nổi nửa, trở người xuống giường, từ trong tủ tìm ra một chiếc vòng ngọc được gói bằng khăn. Cái vòng ngọc này, là mẹ trước khi chết giao cho anh ta, nói sau này anh ta cưới vợ, thì đeo cái vòng này lên cho vợ. Bây giờ đừng nói cưới vợ, ngay cả sống tiếp cũng khó khăn. Nếu không trả nổi tiềng thuê nhà, cửa hàng nhỏ này sẽ bị thu lại, vậy thì anh ta thật sự chỉ có thể lưu lạc ngoài đường làm ăn mày rồi.

Anh ta cắn răng, đem chiếc vòng ngọc này đến cửa hàng cầm đồ cầm. Vừa mang tiền về, đã thấy chủ nhà hai tay chống hông, đứng trước cửa hàng chờ anh. Tiền chiếc vòng ngọc đổi được, vừa đủ 3 tháng tiền thuê nhà của anh ta.

Sáng ngày thứ 2, Trần Mao Thịnh đang ngồi trong cửa hàng nhỏ của mình ngáp ngủ, bỗng nghe thấy tiếng pháo nhức tai bừng tỉnh, đứng lên, ló đầu ra xem, chỉ thấy đối diện cửa lớn Trung Cảnh Hào Đình có 10 mấy chiếc xe hoa, xung quanh là nhóm người xem náo nhiệt. Anh chạy ra, kéo một người quen hỏi: "Trận hình lớn như vậy là muốn làm gì vậy?"

Người đó nói: "Cậu không biết à? Cô gái đẹp Anny ở Trung Cảnh Hào Đình sắp kết hôn rồi, tối nay bày tiệc rượu ở nhà hàng Nam Châu. Nghe nói bên đàn trai có lai lịch lớn, cậu xem xe hoa đến rước, xếp hàng dài trên đường, khí thế thật đó!" Người quen này là một bà dì trung niên, trong lời nói có chút ngưỡng mộ. Trần Mao Thịnh ngây ra, mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, là ngày kết hôn của Châu Quảng Minh và Anny.

Trong lòng anh ta mắng một tiếng khốn nạn đồ điếm, về ngủ tiếp. Từ sau khi kết hôn, nơi ở Trung Cảnh Hào Đình của Anny trở thành nhà của Châu Quảng Minh, trừ chủ nhật hắn sẽ ở nhà cùng vợ, thứ hai đến thứ 6 ngày làm việc, hắn cũng sẽ về một hai lần..

Ở khu cây xanh bên cạnh tiểu khu, thường thấy hình bóng tay trong tay đi dạo của hai người, Anny đem đầu dựa lên vai của Châu Quảng Minh, bộ dạng hai vợ chồng ân ái. Có lúc Anny cũng sẽ kéo Châu Quảng Minh cùng đến cửa hàng của Trần Mao Thịnh mua thức ăn vặt.

Lúc này Châu Quảng Minh mới biết thì ra Trần Mao Thịnh là chủ cửa hàng nhỏ này, nhưng bụng dạ của ông ta rất sâu, làm ra vẻ không quen, còn nhìn vết sẹo trên mặt anh ta nói: "Ai yo, mặt cậu sao thành như vậy? Là lúc nhỏ bị bỏng sao? Đến bệnh viện của chúng tôi đi, khoa hồi phục sẹo của bệnh viện chúng tôi rất nổi tiếng ở tỉnh, đặc biệt là hồi phục vết thương bị bỏng như loại của cậu, các vết sẹo bị bỏng nặng để lại. Sau khi sửa lại, giống y như da thường, hoàn toàn không nhìn ra được dấu tích."

Cái sẹo khó coi trên mặt này, mãi là tâm bệnh của Trần Mao Thịnh, người mai mối lúc giới thiệu đối tượng cho cậu, nhà gái vừa thấy mặt của cậu, ngay cả lời cũng không muốn nói với cậu nữa. Nếu không phải tự mình bị hủy dung, chỉ e sớm đã lấy vợ rồi. Nghe Châu Quảng Minh nói mấy lần, anh thật sự có hơi động lòng, nên hỏi ông ta: "Đến bệnh viện xóa sẹo, cần bao nhiêu tiền?"

Châu Quảng Minh cười haha nói: "Không mắc, rất rẻ, khoảng 5-6 vạn, là có thể giải quyết xong hết." Trần Mao Thịnh mới biết đối phương đang trêu đùa mình, lần sau dẫn Anny đến mua thức ăn vặt, anh ta hận không thể hạ độc lên thức ăn, tốt nhất là độc chết đôi cẩu nam nữ này.