Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 9: Đi tìm an mạc ngôn



Chiếc túi bị Hiểu Tinh ném đi liền nằm gọn dưới bánh xe của một chiếc ô tô đậu gần đó.

Bên trong, là một con búp bê sơ bằng silicon nhìn giống y hệt như một đứa trẻ sơ sinh thật sự. Điều đáng sợ là nó không hề mặc quần áo, hai tay và miệng đều bị trói lại bằng băng dính đen, khắp người được nhuộm sơn đỏ, trông vô cùng ghê rợn.

Toàn thân Hiểu Tinh run lên không có cách nào khống chế được. Cùng lúc một vài hình ảnh chớp nhoáng xoẹt qua trong đầu cô, bên tai lại vang lên tiếng khóc trẻ con yếu ớt, khiến cô càng thêm phần hoảng sợ.

Cô cắn chặt cánh môi, vội vàng bò đến mở cửa xe, sau đó giống như ma đuổi mà điên cuồng phóng đi.

Vài ngày sau cô liên tiếp gặp ác mộng, ngay cả một chút tinh thần làm việc cũng không có. Đến nỗi cô còn có cảm giác mỗi đêm An Mạc Ngôn đều đứng bên cạnh giường của cô, nhìn chằm chằm vào cô, cho đến khi cô bừng tỉnh thì hắn mới toàn toàn biến mất.

Cô biết con búp bê ngày hôm đó chính là lời cảnh cáo của hắn dành cho cô. Như vậy là hắn đã biết rõ cô chính là người đã trông thấy hắn giết chết Bạch Thẩm Lâm.

Nhưng tại sao hắn không trực tiếp đe doạ cô, mà lại dùng những trò tra tấn tinh thần cô như vậy?

Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn cô, có gì đó rất quen thuộc lại cũng chứa đựng sự hận thù rất lớn, hay ngoài chuyện của Bạch Thẩm Lâm ra cô còn đắc tội gì với hắn mà cô không nhớ? Có khi nào cô và hắn cũng đã từng gặp nhau?

Nghĩ vậy, Hiểu Tinh quyết định đến nhà hàng tìm An Mạc Ngôn. Nếu như không tự mình xác nhận, chắc chắn cô sẽ bị ánh mắt giết người kia ám ảnh đến hoá điên mất.

Tuy nhiên, chuyện gặp An Mạc Ngôn lại không đơn giản như cô nghĩ, nhân viên ở đó đều không biết lịch trình làm việc của hắn, trong lúc cô định rời đi thì may mắn Tử Dịch xuất hiện.

Lần đầu trông thấy gương mặt Hiểu Tinh, Tử Dịch có chút bất ngờ. Trông cô rất giống với một người, mà có nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới.

Chính vì điều này hắn mới ngoại lệ viết cho cô một địa chỉ, đó là một quán bar, nơi mà An Mạc Ngôn thường xuyên lui đến.

21 giờ 10 phút. Quán Bar Dragon.

Hiểu Tinh đã đợi gần 2 giờ đồng hồ, từ lúc khách mới chỉ vài ba bàn cho đến khi sân khấu phía dưới đã sắp kín chỗ, mà vẫn không thấy An Mạc Ngôn xuất hiện.

Cô kiên trì nhìn khắp một vòng, rồi tiếp tục gọi thêm một ly Cocktail Margarita.

Thời điểm này sức nóng trong quán bar đã tăng mạnh, tiếng reo rò hoà cùng âm nhạc sôi động khiến bầu không khí trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.

Giữa lúc Hiểu Tinh còn đang chăm chú quan sát, thì từ xa, mấy gã đàn ông vừa bước vào, trông thấy một mình cô ngồi đó hai mắt bèn sáng như sao đêm.

Khỏi phải nói, khuôn mặt xinh đẹp trong chiếc body chuẩn đến từng centimet kia, đương nhiên là miếng mồi ngon mà chúng không thể nào bỏ lỡ.

Ngay lập tức, một gã tên La Hạo, người có dáng vẻ đại ca nhất trong số bọn chúng, trên tay cầm theo ly rượu bước đến chỗ cô. Sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế ngay bên cạnh, giọng điệu y hệt mấy gã công tử phong lưu:

“Người đẹp, cho phép tôi được mời em một ly nhé!”

Ánh mắt Hiểu Tinh trở nên cảnh giác, cô nhanh chóng cầm lấy ly cocktail trên bàn, kéo đến gần mình, sau đó lạnh lùng đáp:

“Xin lỗi! Tôi đang đợi bạn trai.”

Cô biết loại đàn ông như thế này thường đeo bám dai như đỉa, nếu không tìm lý do thuyết phục nhất định sẽ không rời đi, chưa kể nếu không cẩn thận còn dễ rơi vào mấy trò đê tiện của chúng.

Quả nhiên hắn vẫn mặt dày, không từ bỏ: “Nếu như vậy thì tôi ngồi đây đợi cùng em, khi nào bạn trai em đến tôi sẽ tự động rời đi.”

Cô tiếp tục kiên nhẫn: “Bạn trai tôi là người nóng tính lại hay ghen. Nếu anh thích có thể ngồi ở đây, tôi sẽ qua bên kia đợi.”

Hiểu Tinh vừa dứt lời, toan định cầm lấy túi xách thì La Hạo đã vội xua tay, nhanh chóng đứng dậy:

“Ấy! Khoan đã nào! Em không cần phải làm như thế đâu, để tôi đi! Để tôi đi!”

Dứt lời hắn cụng nhẹ ly rượu của mình vào ly cocktail của cô, nhếch miệng cười: “Vậy chúc người đẹp một buổi tối vui vẻ.”

Trông thấy dáng vẻ như đang chờ đợi việc đáp lại từ cô, Hiểu Tinh không muốn phí thêm thời gian với hắn, bèn miễn cưỡng nhấc ly cocktail lên nhấp một ngụm.

Đúng lúc này, từ phía sau, một gã khác bèn hướng ngón tay về phía La Hạo, ám thị mọi chuyện đã thành công.

La Hạo hướng ánh mắt chứa đầy dục vọng lên chiếc cổ trắng ngần của cô, đầu lưỡi đưa lên liếm một cái với nụ cười gian xảo.

“Người đẹp, đêm nay tôi phải chơi chết em.”

Không quá lâu để cơ thể Hiểu Tinh bắt đầu xuất hiện những phản ứng kỳ lạ, tâm trạng rạo rực, nhịp tim đập mạnh, cổ họng cùng lúc khô lại mang theo cảm giác nóng nực lan truyền khắp nơi trên da thịt.

Mọi thứ trước mắt cô nhanh chóng trở nên mơ hồ, trạng thái thì nâng nâng một cách khó tả. Cô liên tục lắc đầu qua lại, như cố gắng tìm kiếm sự tỉnh táo trước đó.

Tửu lượng của cô không thể nào vì hai ly cocktail mà say được, chẳng lẽ là do bầu không khí ở trong này? Hiểu Tinh tự trấn an bản thân, sau đó vẫy tay ra hiệu cho anh chàng bartender đang đứng trong quầy là Vũ Thần.

Cô đưa cho Vũ Thần một tấm danh thiếp, dặn cậu nếu An Mạc Ngôn xuất hiện thì giữ chân hắn ta lại giúp cô.

Nói xong, cô gấp rút len qua đám người, bước vội về phía hành lang.

Tên La Hạo thấy “con mồi” đã di chuyển, bèn gật đầu với đám bạn của mình rồi thong thả theo sau lưng cô.

Ban nãy chúng một người bắt chuyện, một người lén bỏ thuốc. Mặc dù Hiểu Tinh khá nhanh tay nhưng vẫn chậm hơn một bước, kết quả đã uống phải ly cocktail có chứa chất kích thích.

Đến lúc này, khi phát hiện ra cơ thể có phản ứng ham muốn không bình thường, Hiểu Tinh mới ý thức được việc mình đã bị bẫy.

Cô toan chạy vào nhà vệ sinh để nôn hết số thuốc đó ra, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị một bàn tay to khoẻ lôi ngược vào trong góc.