Liệu Đây Có Phải Là Lựa Chọn Đúng

Chương 4: Ngày mưa phùn



Vài ngày sau, trời mưa phùn lấp phất, mưa nhỏ đến mức áo tôi không thể ướt được.

Nhưng hôm nay lại là ngày cuối cùng tôi ở ngôi trường này.

Tôi cố gắng tạo ra nhiều kỉ niệm với nó nhất, để khi nhớ lại sẽ chỉ toàn là niềm vui.

Ninh An cũng biết điều đó vậy nên cả ngày hôm nay em đối sử với tôi rất đặc biệt.

Tối hôm qua, em đã gội đầu cho tôi.

Mái tóc dài, thô và sơ của tôi qua đôi bàn tay em đã trở nên suôn mượt hơn.

Em cũng đã giặt thật sạch sẽ bộ đồng phục của tôi.

Bộ đồng phục giờ đây mang theo mình mùi hương của bạc hà đầy mát mẻ và tươi mới.

Sáng nay, em dậy sớm chuẩn bị đồ ăn trưa cho tôi.

Ninh An còn buộc tóc cho tôi nữa.

Như mọi khi thi tôi sẽ chỉ buộc hết tóc của mình lên.

Nhưng hôm nay, Ninh An đã làm cho tôi một kiểu tóc khác.

Em búi cao nửa đầu trên cho tôi, còn lại em để xõa.

Dây buộc tóc em dùng là cái mới, nó có màu đỏ của sự may mắn.

Tôi ngắm nhìn kiểu tóc mới trong gương, thật là đẹp, thướt tha và nhẹ nhàng.

Sau khi buộc xong, em cúi xuống dưới gầm giường lấy ra một chiếc hộp gỗ đơn giản.

Bên trong chiếc hộp gỗ có rất nhiều chiếc trâm cài, dây buộc tóc, kẹp tóc và cả vòng tay được làm tỉ mỉ.

Em lấy ra một chiếc trâm cài bằng gỗ vàng có hình mặt trăng khuyết.

Chiếc trâm được em gài lên tóc tôi.

Sau đó, em lấy ra một chiếc vòng tay được làm bằng gỗ đỏ đeo lên tay tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn em và vội vàng định tháo nó ra.

Nhưng một bàn tay đưa ra đã ngăn tôi lại.

Ninh An cầm hộp gỗ và đặt nó vào tay tôi. Em nói:

- Của chị!

- Nhưng em đã rất vất vả làm ra nó. Chị không thể lấy được. Dù sao chị cũng có cần đâu. - Tôi nói.

Em lắc đầu nhìn tôi và nói:

- Quà kết hôn!

Tôi ngớ người, cảm động nhìn Ninh An.

Vậy đây là món quà em đã chuẩn bị cho tôi vào ngày kết hôn.

Nước mắt của tôi lại sắp tuôn ra.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau đi học.

Trên đường em còn mua cho tôi một hộp sữa.

Phải biết tôi rất thích uống sữa nhưng lại không có tiền để mua.

Tôi uống chậm hộp sữa trong tay nhưng rồi nó cũng hết.

Nhìn hộp sữa mà trong lòng tôi đầy tiếc nuối.

Khi đến trường, ai cũng tấm tắc khen ngợi bộ tóc mới của tôi.

Hỏi tôi dùng mùi gì mà thơm thế, chăm sóc tóc kiểu gì mà hôm nay nó mượt hơn mọi khi..

Tôi chỉ cười và nói dó Ninh An làm hết cho thôi.

Lần đầu tiên, tôi được mọi người vây quanh nhiều đến như vậy.

Đa phần mọi người thường coi thường những học sinh khó khăn như chúng tôi.

Thế nên hôm nay tôi rất vui vì điều đó.

Giờ ra chơi hôm nay, em cũng không đi đến thư viện mà rủ tôi ra ngoài chơi.

Em dẫn tôi đến một góc nhỏ trong sân trường, ở đấy có hai nhóm trai gái.

Họ nhìn thấy chúng tôi liền chạy đến chào hỏi.

Em giới thiệu tôi với bọn họ và nhắc nhở bọn họ là sau này không ai được bắt nạt chị mình nếu không đừng trách nó.

Đến giờ ăn trưa, em lấy ra hai phần cơm.

Hôm nay, em đã chuẩn bị cho tôi một bữa ăn thịnh soạn.

Bữa ăn này có cả món thịt gà mà tôi rất thích, đã thế còn là phần đùi nữa chứ.

Còn có món trứng chiên ngon tuyệt.

Thêm cả món giá rau xào chứ không phải rau luộc như mọi khi nữa.

Tôi yêu Ninh An quá đi mất thôi.

Sau bữa ăn, em lấy ra từ trong cặp hai chiếc hộp nhỏ.

A! Là bánh pudding mà tôi hay thấy các bạn khác ăn.

Tôi đã rất muốn được thưởng thức nó một lần.

Và sau bao nhiêu ngày chờ đợi tôi cũng được ăn thử món bánh pudding này.

Tôi nhận lấy pudding từ tay Ninh An.

Múc từng thìa một cho vào miệng.

Miếng pudding như đang tan chảy trong miệng tôi vậy.

Lớp caramen ngọt ngào ở trong miệng tôi.

Ôi! Như là thiên đường của mỹ vị nhân gian vậy.

Nhưng ôi không tôi đang rơi xuống.

Bánh pudding đã hết rồi, tôi cố vét sạch sẽ chiếc hộp.

Bỗng một chiếc pudding khác xuất hiện.

Tôi nở một nụ cười nhìn theo cánh tay đẩy chiếc pudding ấy về phía tôi.

Là Ninh An, con bé đã đưa chiếc pudding của nó cho tôi.

Tôi định từ chối thì mặt em nhăn lại và nói:

- Không thích ngọt!

Thấy vậy, tôi liền nhận lấy chiếc pudding của em.

Vậy là tôi đã quay lại thiên đường rồi.

Cuối ngày, sau khi rời khỏi phòng giáo viên.

Tôi đã xin nghỉ học để chuẩn bị cho đám cưới của anh trai và mình.

Ninh An đang đợi tôi để về nhà, trên tay em cầm một ly trà sữa trân châu đường đen.

Em đi đến và đưa ly trà sữa cho tôi.

Bây giờ tôi không còn từ chối em nữa mà giơ tay ra đón nhận ly trà sữa.

Trà sữa rất ngọt, nó làm nguôi đi cái đắng trong lòng khi đi ra cổng trường.

Ở đấy tôi thấy người mà chỉ còn mấy ngày nữa thôi sẽ trở thành chồng mình đang hôn say đắm Đường Du.

Họ không ngại ngần trước cái nhìn của mọi người.

Ninh An nắm chặt lấy tay tôi.

Có lẽ hôm nay em đã cố hết sức mình để tạo ra cho tôi những điều tốt đẹp nhất.

Vì em biết sau khi kết hôn với người không có chút tình cảm gì danh cho tôi thì sẽ là những ngày ở địa ngục.

Trên đường về em còn mua cho tôi một cây kem ốc quế vị sô cô la.

Có lẽ sau khi đám cưới diễn ra em sẽ là niềm an ủi duy nhất dành cho tôi.

Bóng của hai chúng tôi nối dài trên con đường về nhà.

Trên đường về trời vẫn đang mưa phùn nhưng không làm ướt chúng tôi.