Liệu Đôi Ta Có Thể Ngừng Đau Thương

Chương 37: Em mang thai rồi, chúng ta có con rồi



Lần gặp gỡ này nét mặt của vị bác sĩ kia không còn vẻ căng thẳng, tiếc nuối như khi nói về bệnh tình của Kiều Thanh Uyển.

Ông khẽ gật đầu với Hà Băng rồi điềm đạm nói.

" Sức khoẻ của cô ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ là thời gian gần đây lao lực quá khiến cơ thể suy kiệt."

Hà Băng nghi hoặc hỏi lại.

" Thật là không nghiêm trọng chứ, cô ấy không thể ăn được, còn liên tục muốn nôn ra"

Vị bác sĩ nhìn Hà Băng và An Thanh một lượt rồi lại nói tiếp.

" Có lẽ đó là phản ứng thai nghén, kết quả kiểm tra cho thấy cô ấy đã mang thai được 5 tuần. Ở thời kì này phụ nữ mang thai thường có những biểu hiện như nôn, đau đầu, mất ngủ, người mệt mỏi. Tùy thuộc vào cơ địa mỗi người mà có những dấu hiệu khác nhau."

Vị bác sĩ ngập ngừng một chút rồi lại nói thêm.

"Có điều với tình trạng sức khoẻ như hiện tại thì không ổn cho cái thai. Cơ thể suy nhược có thể làm cho thai nhi chậm phát triển hay tồi tệ hơn là có thể gây sảy thay. Thời gian tới cần điều dưỡng cho tốt để hồi phục cơ thể, như vậy mới đảm bảo an toàn cho thai nhi."

Những lời này của bác sĩ khiến cho Hà Băng vừa ngỡ ngàng vừa vui sướng. Cô có thai, như vậy là anh sẽ được làm bố rồi sao. Đây quả là một tin tức tốt lành, nó như một thứ ánh sáng kì diệu chiếu sáng cho những ngày tăm tối gần đây. Hà Băng cười ngây ngốc thật lâu, mãi mới nói được một lời "cảm ơn" rồi tiễn vị bác sĩ trung tuổi ra khỏi phòng bệnh.

Khác với Hà Băng, An Thanh sau khi biết mình có thai liền dâng lên nhưng cảm xúc hỗn loạn, có chút vui mừng, có chút hoang mang, cũng có bối rối, khó xử.

Phải chăng ông trời ở trên kia đang nhìn xuống, không lỡ thấy cô cô đơn một mình trên thế giới này nên đã ban tặng cho cô một món quà vô giá như vậy, trên cơ thể cô đang chứa đựng một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày.

An Thanh đưa tay sờ lên phần bụng vẫn còn phẳng lì của mình, không nhịn được mà khẽ cười trong hạnh phúc nhưng rồi nụ cười ấy dần dần lại trở lên gượng gạo rồi tắt ngấm khi nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Hà Băng.

Những ngày này anh đã rất vất vả vì cô, ngay cả khuôn mặt đẹp không một góc chết kia cũng có phần tiều tụy, hốc hác. Cô mang ơn anh, cô cũng nhận ra tình cảm anh dành cho cô lớn lao đến thế nào, nhưng câu chuyện ngày hôm đó cô vẫn chưa thể nghĩ thông suốt, những lời Hà An Nhiên nói vẫn vang vọng bên tai. Ở bên cô anh chính là tội đồ của gia đình, cô càng không muốn vì cô mà khiến anh khó xử.

Cô thật muốn mang con đến một nơi xa lạ sống một cuộc đời mới nhưng như vậy lại chính là đi theo vết xe đổ của mẹ cô. Con của cô sinh ra sẽ không có bố giống như cô vậy. Còn nực cười hơn cho cái suy nghĩ ngu ngốc của cô chính là Hà Băng đã biết chuyện, sao anh có thể để cô mang con anh rời đi cho được.

Sắc mắt An Thanh hết ngây ngốc rồi lại vô cùng căng thẳng. Rốt cuộc cô nên làm sao cho phải đây.

Có lẽ lúc này Hà Băng đã nhìn ra được sự lo lắng trong lòng An Thanh. Anh cầm tay cô kích động nói.

" An Thanh, em có nghe thấy bác sĩ vừa nói gì không?"

" Em mang thai rồi, chúng ta có con rồi. Anh thật sự rất vui, rất mong chờ đứa bé."

" Đây thật sự là món quà vô giá mà thượng đế ban tặng cho chúng ta. Em hãy vì con mà tha thứ cho anh, vì con hãy bỏ qua mọi chuyện, hãy cùng anh chào đón thiên thần nhỏ của chúng ta có được không?"

An Thanh nhìn Hà Băng rồi rơi vào trầm lặng. Mọi chuyện của tạo hoá thật khiến con người ta bất ngờ. Rốt cuộc là cô phải làm sao cho đúng.

Buổi chiều Hà Băng làm thủ tục ra viện cho An Thanh xong, hai người quay lại ngôi nhà nhỏ sắp xếp lại đồ đạc trong nhà. Dưới sự thuyết phục của Hà Băng cuối cùng An Thanh cũng chịu buông bỏ quá khứ vì đứa con trong bụng, vì cô còn yêu anh.

Vì sức khoẻ của An Thanh và vì công việc của mình, Hà Băng quyết định đưa cô về thành phố để dưỡng sức còn anh có thể vừa xử lí công việc vừa chăm sóc tốt cho mẹ con cô.

Trước khi rời đi, An Thanh đưa chìa khoá, gửi gắm lại ngôi nhà nhỏ cho Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc nhận lời gửi ngắm của An Thanh rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ được bọc cẩn thận. Bà đưa cho cô và nói.

" Đây là của mẹ con để lại, bà ấy đã nói đợi khi bà ấy đi rồi hãy giao tận tay cho con. Nay ta giao lại cho con xem như hoàn thành tâm nguyện của mẹ con."

An Thanh nhận hộp nhỏ, nói một tiếng cảm ơn với Lâm Ngọc rồi theo Hà Băng lên xe.

Về tới thành phố đã là hơn tám giờ tối, có lẽ do cơ thể đang mệt mỏi nên An Thanh bị say xe. Vừa vào nhà cô đã vội chạy vào nhà vệ sinh cho ra hết những thứ có trong dạ dày.