Liệu Mùa Xuân Có Trọn Vẹn Khi Không Có Anh

Chương 17: Duyên phận



Dù cho nó có con rơi con rớt đi nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của con đâu đừng lo! Phu nhân bộ trưởng điềm nhiêm đáp lời *

Tiểu Vy má đỏ hừng hực nổi cơn thịnh nộ dặm chân chạy lên lầu! lúc đầu cô nghĩ mẹ sẽ là phao cứu sinh ai ngờ bà ta cũng đồng tình cuộc hôn nhân này. * Con nói rồi, nhất định sẽ không đến Hứa gia, có chết cũng không lấy.

Lên hầu đóng cửa * rầm * chân đá mạnh vào đầu giường, không nghĩ nhiều tay bưng bình hoa đập xuống, trong phòng có bao nhiêu chậu quý giá cô điều không nương tay đập hết

Nghe tiếng động các gia nô bên dưới ai cũng tò mò.

Bộ trưởng cùng với Phu nhân lắc lắc đầu thở dài một hơi! Con bé này bị chúng ta chiều riết nên hư....

- Ông đừng tưởng tui không biết ý đồ của cuộc hôn nhân này...

Tôi Tôi * Bộ trưởng ấp a lúng túng * Bà à tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi. Bà cũng đâu muốn để con gái lấy tên trưởng phòng nhỏ nhoi đó chứ.

Tiểu Vy căn thẳng chườm lên giường lấy điện thoại soạn một dòng tin nhắn.

tic tic tic

Dương Thịnh ở lại cty biên soạn bản kế hoạch cho ngày mai. Điện thoại trên bàn vụt sáng, màn hình điện thoại hiện lên tên Trần Tiểu Vy với nội dung * Em không ngờ chuyện anh và em lén lút hẹn hò, đã bị mẹ em phát hiện.. *

Cậu căng thẳng đến tột độ cây bút anh đang cầm cũng không vững mà rơi xuống

tic tic tic tin nhắn lại đến * Anh đừng lo, em biết anh đang sợ chuyện gì, em sẽ không từ bỏ cuộc tình này dễ dàng như thế đâu * Dương Thịnh buông ngay công việc anh khẽ cau mày lặng thịnh anh cũng hiểu rằng khó rằng đã thật sự khởi động, hầu như tất cả mọi thứ trên đời trên đời chỉ cần nổ lực và thời gian điều sẽ đạt được ngoại trừ tình cảm.

Dương Thịnh có cha là Dương Thiên Lâm ( luật sư có tiếng trong giới luật sư) Mẹ là Nguyễn Huệ Đình ( Trợ lý Giám Đốc tài chính CFO)

Sao cùng lấy hết can đảm nhập một dòng tin nhắn - Những năm qua em có thấy mệt không, nếu mệt rồi chúng ta nghĩ ngơi nhé. Nước mắt anh đau lòng nhiễu giọt lên màn hình điện thoại đau lòng cắn răng chịu đựng. Sau này anh mới nhận ra kiên trì ở bên ai đó thật ra là đang dựng một bức tường gánh nặng trong lòng họ.

//

Xin chào cô!

*Nữ Lễ tân nhà hàng gật nhẹ đầu chào vị khách* Xin hỏi anh cần gì?

Chàng thanh niên lã lướt bàn tay điệu đà vơ vơ ngay mắt cô lễ tân! xin giới thiệu tôi trợ lí Châu là trợ lí của cậu Hứa, xin hỏi cậu Hứa đâu rồi.

- À à * bàn tay xoè ngửa * Mời anh đi theo tôi.

- Được Được.

Cậu Hứa ở đằng trước, anh thấy rồi chứ! Trợ lí Châu nhăn mặt khó hiểu.* Cô gái đó là ai nhờ? Anh dõng dạc chân chạy nhanh đến khoản giữa nhà hàng.

Anh có thể tránh đường cho tôi đi được chưa: Hứa Minh vẫn không tránh, anh vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào Hải My.

- Cậu Hứa, cậu Hứa gặp được anh thì tốt quá * trợ lí Châu hối hả thở phào *

- Anh là? Hứ..tôi là trợ lí cậu Hứa tên Châu * ngón tay đưa ra dò xét.. Cô là? * Hải My lạnh nhạt nhìn tên mập nuột nà trước mắt! Hong là gì, tôi làm vụ, có chút việc cần trao đổi với cậu Hứa...Lòng thầm nghĩ đây là cơ hội tốt để cô thoát khỏi Hứa hắc ám..Phùng Hải My cuối đầu chào cười thầm rồi chạy đi.

- Cô: Hứa Minh không cam tâm

Ui da sếp.... 2 ngày sau Cty chúng ta sẽ có cuộc đấu thầu với đổi thủ cty Gia Nhĩ và cty Thiện Bùi * Trợ lí Châu luyên thuyên * Anh nói một tràng mà Hứa Minh mắt cứ nhìn ở phía trước! Tên trợ lí nhích đến gần tim có chút sợ hãi lắc lư tay cậu.

- Tôi nghe rồi

Nhận thấy đã xong nhiệm vụ trợ lí Châu cuối đầu chào rồi lại ngước lên! Cậu có về cty cùng tôi không? Hứa Minh nhìn đồng hồ trên tay... Khoản 1h tôi sẽ về cty, Tối sẽ về nhà bàn với Bố tôi về chuyện đấu thầu khu đất xây chung cư...* Giọng sắc bén lườm liếc trợ lí Châu * Anh đến đây từ khi nào, và đã nhìn thấy những gì?

- Dạ dạ tôi không nhìn thấy gì cả * rung người*

Ùm... không còn chuyện gì thì anh về cty lo chuyện lịch trình đi.

Phùng Hải My nở một nụ cười. Não bộ sựt loá lên kí ức cô ngơ người nhớ đến chú mèo con còn ở khuôn viên. Cô tăng tốc chạy đến.

Đến khuôn viên cô dịnh tay lên gốc cây thở lấy sức ngạc nhiên khi thấy bóng lưng một chàng trai thư sinh ngồi khập khiễng vuốt ve chú mèo của cô.. Nghe đừng sau có tiếng động anh ta xoay đầu nhìn lên...

Anh là?

Cậu ta ngần ngại giới thiệu * Tôi đi ngang nơi này thấy có chú mèo trắng đáng yêu nên đến xem... * gãy gãy đầu * Mắt nhìn về phía cô.

Hải My cũng ngượng ngạo ấp úng! à, lúc nãy tôi nhặt được ở bụi cây bên kia, rùi ẩm bé mèo qua đây, nhưng có chút việc nên đến giờ tôi mới quay lại... thật ngại quá.

- Tôi là Dương Thiên Tỷ * rất hân hạnh được biết cô.

Hải my cười ngượng ngùng bắt tay cậu...Ánh mắt có chút buồn quay qua chú mèo rồi nói! Cậu có muốn nhận nuôi nó không?

- Sao? Dương Thiên Tỷ tò mò... Cô không định nuôi nó sao.

Tôi làm trong đây bận rộn sợ không có thời gian lo lắng đầy đủ cho nó với lại nhìn thấy mèo con còn nhỏ phải trong coi cẩn thận * Hải my gục mặt giải thích thêm * đem về nhà thì không được vì mẹ tôi dị ứng với lông mèo..

Dịch thiên tỷ gật gù đồng cảm anh cũng hiểu được nỗi khó của cô gái trước mắt! anh cười dụi dàng.. Thôi được đây cũng là duyên phận, tôi cũng rất thích chú mèo này, vậy tôi sẽ nhận nuôi.

- Thật không? Hải my mắt mở to cười xích chân đến gần.

Thật thật... Anh nhẹ nhàng ngồi xuống vuốt ve mèo vừa nói cô không cần phải ngạc nhiên đến thế.