Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 10: Nếu đã là duyên, thì sẽ vui vẻ mà tiếp nhận



Không biết qua bao lâu, đứng yên một chỗ không nhúc nhích được nhiều khiến người tôi vô cùng mỏi, Sở Minh Quân nhìn thấy tôi không thoải mái, liền dùng mật hiệu với Trần Thanh, sau khi được thông báo đã xử lý mọi chuyện ổn thỏa, Sở Minh Quân mới dời người bước ra trước, nắm lấy bàn tay tôi, dìu tôi bước ra ngoài.

Ban nãy, khi vuốt lên khuôn mặt tôi, bàn tay của Sở Minh Quân khá lạnh, nhưng giờ đây, bàn tay đang nắm chặt này, lại rất ấm áp, tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang được nắm lấy, không hề thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy ngại ngùng. Sở Minh Quân cũng nhìn vào hướng tôi đang nhìn, thấy bản thân thất lễ, vội vàng buông tay tôi ra.

Sở Minh Quân dẫn tôi đi về chỗ cũ, suốt đường đi, một cảm giác khá ngượng ngùng đan xen, không ai dám mở lời trước. Cứ thế cho đến khi tôi nhìn thấy Sở Thanh cùng Minh Ca đang đứng đằng xa. Minh Ca trong thấy tôi, em ấy liền chạy lại ôm chầm, sợ rằng tôi xảy ra chuyện, rồi lại ngước nhìn sang người đang đứng kế bên tôi, nhận ra thân phận, trở về nhìn tôi, miệng tủm tỉm cười.

Tôi cũng chỉ biết cười trừ, giải thích rằng hai người vô tình gặp lại nhau. Sau đó nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm vị ân nhân đã cứu mạng tôi, không biết người đó có an toàn sống sót không, nhưng nhìn mãi cũng không có chút thông tin gì để lại, đành chấp nhận quay về.

Sau khi được Sở Minh Quân và Đông Sở Thanh đưa về phủ, tôi đã bị mẫu thân và vị ma ma trách phạt, ra lệnh cấm túc không được ra khỏi khòng, chép nữ tắc năm mươi lần. Tôi đã bày hết các kinh nghiệm xin xỏ, năm nỉ để được hai người tha lỗi nhưng đều bị từ chối, hết cách, tôi chỉ đành lủi thủi, xách mông quay trở về phòng, châm đèn viết phạt.

Còn ở phủ Sở thân Vương, trong thư phòng, Sở Minh Quân đang bàn chuyện với Trần Thanh và Đông Sở Thanh. Đáng lẽ hôm nay, Đông Sở Thanh được giao việc thám thính phe phái của Đại Hoàng tử có mưu đồ gì, mới đi đến nơi đó, nhưng cuối cùng lại bị tôi chen ngang. Mặc dù mọi việc đã xảy ra không đúng như dự định nhưng điểm mấu chốt cần có đã được tôi nghe lén.

Như vậy, ba người đã biết sơ lược về kế hoạch của Đại Hoàng tử, chắc chắn sẽ xảy ra mưu đồ ám sát vào đúng ngày mà Sở Minh Quân thành hôn. Đã bàn bạc xong xuôi, Đông Sở Thanh tiếp tục quan sát ngoại thành, còn Trần Thanh vẫn sẽ âm thầm bảo vệ ở phủ Thái sư, vì tối hôm nay, tên Phương Lệnh đó chắc chắn đã để ý đến tôi rồi.

Hai người nhận lệnh xong thì lui ra, chỉ còn lại Sở Minh Quân ngồi trong phòng, yên tĩnh suy ngẫm về việc xảy ra vào đêm nay. Trái tim hắn bắt đầu dao động khi nghĩ đến cảnh hai người trong ngách hẹp, lúc đó, nhìn thấy khuôn mặt của người con gái đang nước mắt lăn dài, hắn chợt thẩn thờ, mới không kìm lòng được mà chạm vào mặt nàng ấy. Sở Minh Quân cũng không hiểu vì sao, bất cứ ở nơi nào, ánh mắt cũng chỉ muốn nhìn về hướng cô ấy, trêu chọc cô ấy.

Hắn nhớ về giấc mộng hai năm trước ở thành Tây Bắc, cô gái đó bảo hắn chăm sóc Dương Đặng Vi, vì nàng ấy rất cô đơn, nhưng đến khi gặp rồi, hắn lại không thấy như vậy, Dương Đặng Vi lúc nào cũng vui vẻ, cảm giác luôn mang một năng lượng tích cực lan tỏa đến mọi người xung quanh, người như vậy, sẽ cảm thấy rất cô đơn sao?

Thật ra từ trước đến nay, việc được ban hôn với ai, hắn không hề để ý, từ nhỏ đã biết, sinh ra trong dòng máu Hoàng thất, chưa bao giờ được tự do quyết định theo ước muốn của bản thân, cho nên Hoàng thượng ban hôn với ai cũng được, cả đời hắn cũng sẽ yêu thương, kính trọng một người phụ nữ duy nhất là mẫu thân mà thôi, khi Diệp Thanh Hư tỏ ý thích hắn, hắn cũng đã thẳng thừng từ chối.

Không phải hắn ghét nàng ta, nhưng cũng không hề thích như kiểu tình cảm nam nữ, hắn chỉ xem Diệp Thanh Hư như người bạn từ nhỏ, không hơn không kém. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trước đây của Sở Minh Quân, còn hiện tại, khi đã tiếp xúc với Dương Đặng Vi, trong đầu hắn lại có một suy nghĩ khác lạ, muốn được tìm hiểu sâu hơn về con người của nàng ấy.

Đến bây giờ, Sở Minh Quân cũng chưa xác minh được loại cảm xúc này là gì, chỉ có thể gặp mặt Dương Đặng Vi thêm một lần nữa, mới có thể khẳng định. Chỉ là…lần sau gặp lại, chắc chỉ có thể vào ngày thành hôn.

Ban đêm, khi mọi người đã đóng cửa nghỉ ngơi, bên ngoài chỉ còn vài gã lang thang, tên say rượu bị Dương Đặng Vi nghe lén ở kỹ viện đang được các nô tài cưỡi kiệu khiêng về, trong lòng vẫn còn uất ức việc mình bị trách mắng ban nãy, lầm bầm chửi rủa: “ Tên khốn kiếp Phương Lệnh, ngươi nghĩ ngươi cao quý hơn ta chắc, đợi ta hoàn thành đại cục giúp Hoàng tử, tới lúc đó ngươi ôm chân nịnh bợ ta, ta cũng sẽ không tha cho ngươi!!!”.

Hắn đang rủa xả trong kiệu, bỗng nhiên không thấy di chuyển nữa, định vạch màn kiệu ra chửi đám nô tài, liền thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Xác của đám nô tài nằm la liệt dưới mặt đất, máu văng khắp nơi, tên này sợ xanh mặt, liền té nhào xuống đất, không kịp kêu đau, quỳ hai chân lết lại người đang đứng, hắn khóc lóc thảm thiết xin người đó tha mạng.

Nhưng khi thấy người đó không hề thay đổi sắc mặt, biết rằng tâm không động, tên say rượu liền quay ngoắc thái độ, chửi: “ Ta là người của Đại Hoàng tử, nếu ngài ấy biết chuyện ngươi tự ý hành động, sẽ không tha cho ngươi đâ….!!!”.

Chưa đợi nói hết câu, đầu gã đã lìa khỏi cổ, mắt chưa kịp nhắm, nằm lăn lóc trên đường.

Người đó chỉ bình thản dùng khăn lau đi vết máu trên kiếm rồi buông lời ác độc: “ Đúng là đồ dơ dáy, đống máu của ngươi văng lên làm bẩn hết y phục của ta, ngươi nghĩ chủ tử chỉ mới giao vài việc cỏn con cho ngươi, thì ngươi đã làm nên đại sự sao? Ngu ngốc, giữ lại ngươi cũng chả có lợi ích nào, chi bằng giết quách đi cho xong.”, rồi ra lệnh cho bọn thuộc hạ dọn dẹp, còn mình thì quay người đi về phía Hoàng cung.

Trải qua một tuần huấn luyện lễ nghi, vị ma ma đã đầu hàng trước kỹ năng học mãi không thành của tôi, liền lắc đầu rồi xin phép cáo từ, ngày mai không đến phủ nữa. Mẫu thân tôi nghe xong, không khỏi xấu hổ, lườm tôi một phát, tôi chỉ dám gượng cười hì hì, tỏ ý mình đã cố gắng hết sức. Mẫu thân liền gọi tôi vào phòng, kêu hạ nhân đóng cửa để mà giáo huấn.

Bà ấy thắc mắc, lúc trước tôi chỉ cần tập một ngày là đã hoàn thành xuất sắc các bài học lễ nghi, tại sao hiện tại, một bài cũng không hoàn thành tốt được. Bà ấy thở dài, vuốt mái tóc của tôi, tâm sự rằng ngày kia đã là lễ xuất giá, chỉ lo có sai sót gì, sẽ bị Hoàng thượng trách phạt.

Tôi hiểu được nỗi lo của bà, chỉ cố an ủi, bảo rằng mọi lễ nghi quá nhàm chán, tôi chỉ là không thể tập trung học được, nhưng mà khi đối mặt với lệnh bề trên, tôi sẽ cố gắng không mắc vi phạm, mong bà ấy đừng quá lo sợ. Cố gắng thuyết phục mẫu thân tôi, cuối cùng bà ấy cũng chịu tin tưởng, thả cho tôi đi.

Càng đến gần ngày xuất giá, trong lòng tôi lại càng bồn chồn, đêm về chứ đấu tranh trong lòng mình, nên ở lại hay là chạy trốn, tôi biết Sở Minh Quân là một nam tử hán, hắn sẽ không ép tôi làm những chuyện mà tôi không muốn, cũng là mẫu chồng lí tưởng của bao cô gái, nhưng mà tôi chỉ mới mười bảy tuổi, chưa trải sự đời.

Ở lúc hiện đại, nói về crush thì chính là các oppa Hàn Quốc như Bae Yong Joon, Hyun Bin, chứ ở ngoài đời, tôi còn chưa có mối tình vắt vai, gọi là gì mà tình yêu thanh xuân vườn trường ấy, huống hồ chi là nghĩ đến việc lấy chồng. Vò đầu bứt tay, tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường, trằn trọc suốt đêm.

Lại một đêm không ngủ, nhìn khuôn mặt tôi bơ phờ, hốc hác, hai con mắt thì thâm xì như gấu trúc, Minh Ca lo lắng, bảo tôi rằng cho dù có vui đến cỡ nào đi chăng nữa, cũng phải để ý sức khỏe, dưỡng cho cơ thể thật tốt mới có thể gả đi chứ. Tôi nhăn mặt, nghe đến bốn chữ “vui đến cỡ nào” liền cảm thấy muốn nôn.

Đêm trước khi gả đi, phủ của tôi vô cùng bận rộn, các hạ nhân người thì treo đèn lồng đỏ, người thì cắt tỉa vừơn cây, trang trí vô cùng xinh đẹp. Cả gia đình bốn người nhà tôi, đều có mặt trên bàn ăn, xem như là bữa ăn cuối cùng, trước khi tôi gả đi xa. Cả bốn người đều im lặng, không nói lời nào, tôi cũng chỉ biết cúi gằm mặt, cố gắng ăn hết chén cơm của mình.

Bỗng cha tôi đứng dậy, cần ly rượu đã rót đầy trên tay, sau đó dõng dạc mà nói với tôi:

- Ngài mai là ngày trọng đại, ở phủ đây con có thể tùy ý như thế nào cũng được, nhưng qua đó, con cần phải cư xử khéo léo, có nhớ không? Nếu mà sau này rãnh rỗi, về đây tâm tình với mẹ con, bà ấy chỉ có mỗi người con là con, nên chắc chắn sẽ nhớ con lắm đấy!

Cha tôi nói xong, liền uống cạn một hơi, như là lấy hết dũng khí, căn dặn từng thứ cho tôi, dù sao trái tim tôi cũng không phải làm bẳng sắt đá, họ không phải cha mẹ ruột, cũng không sống với tôi từ nhỏ đến lớn, nhưng họ yêu thương, chiều chuộng tôi hết mực.

Không cầm được nước mắt, tôi òa khóc, cám ơn sự dạy dỗ, nuôi nấng của họ, sau đó hành đại lễ, xem như là bày tỏ lòng thành dưỡng dục suốt bao năm nay. Thấy tôi như vậy, họ cũng sụt sùi, nhưng không dám rơi lệ, cha tôi không cầm nước mắt được, bèn tu ừng ực năm, sáu ly rượu, kết quả sai bét nhè, ngã lăn quay dưới đất, ba người phụ nữ chúng tôi nhìn ông, không kìm được bật cười, mẹ tôi dặn dò tôi vài câu cuối cùng, rồi dìu ông đứng dậy rời đi.

Nhị phu nhân cũng ý tứ, chỉ mỉm cười, chúc tôi hạnh phúc, rồi cũng rời đi. Tôi hít một hơi thật dài, rồi thở ra, đứng bên cửa, nhìn ra ngoài sân, một màu đỏ rực, nghĩ rằng cuối cũng ngày này cũng đến.

Trời chưa hửng sáng, tôi đã phải thức dậy, mặc dù nguyên đêm hôm qua tôi cũng không hề ngủ, nhưng đầu óc hôm nay lại vô cùng tỉnh táo. Riêng ngày trọng đại như hôm nay, Minh Ca cùng năm, sáu người hầu khác tiến vào phòng tôi để chuẩn bị mặc y phục.

Bộ váy cưới nặng trịch, đỏ thẫm, bên trên tà váy thêu một cặp uyên ương bằng chỉ vàng, vô cùng nổi bật, kiểu tóc hôm nay cũng cầu kì gấp năm lần bình thường, cộng thêm bộ trâm vàng cắm lên, thật sự là đau cả da đầu. Tiếp đến là trang điểm, môi đỏ má hồng, nhìn khuôn mặt tôi mất đi vẻ trẻ trung, ngây thơ, trong lòng tôi cũng chùn đi một bậc.

Mọi thứ xong xuôi, Minh Ca là người trùm khăn voan lên đầu tôi, hoàn thành bước cuối cùng, em ấy cầm tay tôi dẫn đi ra sảnh, hành lễ, kính rượu cho đấng sinh thành, qua lớp vải mỏng, tôi thấy hai người ngồi trên cao, tươi cười rạng rỡ, nhưng đôi mắt không giấu được nỗi đau lòng.

Tôi mím chặt môi, không dám thốt lên lời, sợ rằng nếu cất giọng, sẽ không kìm nước mắt. Sau khi hoàn tất các thủ tục lễ nghi ở phủ, mặt trời cũng đã lên cao, thời tiết vào cuối thu, vô cùng mát mẻ, bầu trời thoáng đãng, báo hiệu hôm nay là một ngày tốt, mẹ dẫn tôi ra đến cửa, nắm chặt tay tôi lần cuối sau đó từ từ nới dần ra, để tôi bước lên kiệu hoa, mọi người đứng hai bên đường đông nghẹt, bàn tán sôi nổi, cũng như muốn hưởng chút không khí náo nhiệt.

Tôi ngồi lên kiệu, trong lòng cũng lắc lư như chuyển động của kiệu hoa. Lúc kiệu dừng lại, tôi biết đã đến phủ Sở thân Vương, một bàn tay chìa vào trong tấm màn, chờ đợi tôi nắm lấy. Khi tôi chạm vào, lòng bàn tay ấm áp, hệt như đêm hôm đó, vô cùng vững chãi, ngài ấy nắm tay tôi, dìu tôi xuống xe hoa, khi khom người bước xuống, tôi lỡ châm giẫm phải tà váy, loạng choạng ngã xuống đất, đúng lúc ấy Sở Minh Quân một thân đỏ thẩm, bước đến đỡ lấy tôi.

Ngài ấy bế tôi bước thẳng vào phủ, đằng sau là tiếng reo hò ngưỡng mộ, tôi xấu hổ, nói với ngài ấy rằng ngài ấy hãy thả tôi xuống, tôi có thể tự đi được. Nhưng ngài ấy vẫn bước tiếp, khuôn miệng ghé sát tai tôi, cách một lớp voan mỏng, tôi vẫn cảm nhận được hơi thở của Sở Minh Quân, lời nói trầm ấm khiến tai tôi đỏ bừng:

- Lễ phục của nàng quá cầu kì, đi lại sẽ rất bất tiện, ta sẽ giúp nàng quãng đường này, nàng cứ yên tâm mà trông cậy vào ta.

Tim tôi đập nhanh đến nổi không biết phải trả lời lại như thế nào, chỉ đành im lặng măc cho Sở Minh Quân bế đi. Đến gian phòng chính của phủ, ngài ấy mới để tôi xuống, hai người bắt đầu hành lễ, cái gì mà nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường ấy, tôi thật ngưỡng mộ bản thân khi vừa phải cuối đầu hành lễ vừa phải giữ thăng bằng cho cái đầu nặng trĩu.

Mọi thứ xong xuôi, một người hô vang kết thúc, đưa tân nương về phòng, ở ngoài thì sẽ ăn uống chúc mừng. Hai nô tì đưa tôi về phòng ngồi chờ, sau đó đóng cửa lui ra, bầu không khí tĩnh lặng, trái ngược hoàn toàn với tiếng ồn ào bên ngoài.

Ngồi chờ một lúc lâu, không thấy có gì, tôi liền vắt tấm màn che mặt lên trên, nhìn ngó xung quanh, căn phòng được bày trí theo kiểu phòng tân hôn, vải lụa đỏ thẫm, trên bàn đặt hai li rượu cùng với một bình rượu đầy kế bên là một cặp nến uyên ương đang cháy, hương thơm thì ngào ngạt khắp phòng, khiến tôi vô cùng nhức đầu. Lên tiếng khẽ gọi:

- Minh Ca, Minh Ca à… Em có ở ngoài đó không?

- Tiểu thư cho gọi em hả? Đợi chút em vào với người.

Minh Ca lập tức đáp lời, vào trong hỏi tôi cần gì dặn dò. Tôi nói với em rằng cả ngày hôm nay tôi chưa được ăn gì, nếu còn nhịn nữa sẽ ngất xỉu mất, cũng nhớ đến đêm hôm đó, cái gã say rượu kia sẽ âm mưu gì với Sở Minh Quân, liền dặn dò Minh Ca ra tiệc thăm dò, sẵn tiện thó cho tôi vài cái bánh bao lót dạ. Minh Ca lập tức vâng lời, nhanh chóng đóng cửa, chạy tót đi mất.