Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 14: Nếu cứ sống vui vẻ như vậy, đã không còn chuyện để bàn



Sau khi đã nghịch tuyết đủ, tôi cũng cảm thấy lạnh rồi, liền kéo Minh Ca vào phòng sửa ấm, pha một bình trà nóng, nhâm nhi cùng với bánh đậu xanh, rất hợp với bầu không khí hiện tại. Đang nằm hưởng thụ, thì bỗng một nô tì trong phủ gõ cửa, bẩm báo với tôi rằng, có khách đến, cần tôi ra diện kiến.

Đúng thật là, trời đông giá rét như vậy, ai lại đến cơ chứ, mà nếu phải bẩm đến tôi, chắc hẳn là người cấp cao nào đó, đành thở dài đứng dậy, bảo Minh Ca lấy y phục mới cho tôi thay, vì bộ ban nãy do nghịch ngợm đã bị bẩn rồi.

Chuẩn bị tươm tất từ trên xuống dưới, tôi liền bước đến phòng chính, Sở Minh Quân đã đứng ở đó chờ tôi từ trước, hai người cùng nhau đi đến phía trước để chào đón vị khách không mời. Đến cổng chính, người xuất hiện là Đại Hoàng tử Sở Quốc Doanh, bên cạnh là tên Phương Lệnh và một số cận vệ, nhưng nhìn kỹ thì thấy bóng dáng của một cô gái, xiêm y màu bạch ngọc, tỏa sáng giữa một đoàn nam nhân.

Cô ấy ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt hướng thẳng đến Sở Minh Quân, tôi nhìn sang Sở Minh Quân, cũng thấy hắn đang nhìn cô ấy. Tôi nhìn Sở Minh Quân, rồi nhìn cô gái đó, rồi lại nhìn Sở Minh Quân, chợt một ý nghĩ ngang qua đầu, đây chẳng lẽ là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết đây sao, tôi vẫn chưa hoàn thành hết công thức trà sữa đã phải cuốn gói ra khỏi phủ rồi sao.

Tôi thầm lo lắng, bất giác bàn tay có hơi siết lại, Sở Minh Quân nhận ra, đâu biết được trong đầu tôi đang nghĩ gì, cứ ngỡ rằng tôi thấy cảnh hắn nhìn người con gái đó không thích, mới làm hành động siết tay như vậy, Sở Minh Quân có chút vui trong lòng, thu hồi lại ánh nhìn, hành lễ đón tiếp Sở Quốc Doanh. Tên này tất nhiên đến đây là có mục đích, đem theo cô gái đó lại càng thêm chắc chắn là mục đích không tốt, nhanh chóng thể hiện ra ý đồ, liền cất giọng:

- Chào đệ đệ, lần trước là do bận việc học hành mà ta đã không có nhiều thời gian để nói chuyện thêm với đệ. Hôm nay ta thấy thời tiết khá tốt nên mới mạo muội đến đây mà không báo trước, chắc đệ sẽ không trách ta đường đột đó chứ?!!

Cái gì mà thời tiết tốt khỉ mốc gì chứ, lạnh như thế này, không ở yên trong phủ mình đi mà lại chạy đến đây gây chuyện, chỉ có thể là quá rãnh rỗi thôi, tôi chỉ dám mắng Sở Quốc Doanh trong đầu, nhưng miệng thì lúc nào cũng phải nở một nụ cười niềm nở. Sở Minh Quân cũng tỏ ra bình thường, đáp lời hắn:

- Nếu như huynh đã đến phủ đệ, thì là khách quý, sao lại trách với không trách, khiến cho cả hai trở nên xa lạ như vậy. Chúng ta cùng vào phòng chính điện, uống trà nói chuyện thôi, ở ngoài đây lạnh lắm!!

Một đoàn người đi vào trong, tất cả đã yên vị chỗ ngồi, Sở Minh Quân sai người đi pha trà tiếp đãi, tôi một bên cũng dặn dò đem ra các loại bánh phù hợp. Chưa kịp chuẩn bị xong, tên Sở Quốc Doanh không nhịn được đã lên tiếng trước:

- Ban nãy mới bước vào phủ đệ thì ta cũng đã bắt gặp ánh mắt đệ hướng về cô gái này, chắc là đệ cũng nhận ra, người con gái mà đệ mấy năm nay phái người tìm kiếm, Diệp Thanh Hư cô nương đây hả?!!!

Nghe cái tên đó, tôi mới nhận ra người con gái trước mặt là mối tình thanh mai trúc mã của Sở Minh Quân, thảo nào vừa mới gặp mặt, ánh mắt đã không rời như vậy. Tôi quan sát Diệp Thanh Hư, một kiểu người con gái mỏng manh, yếu đuối, khuôn mặt dịu dàng lại mặc thêm y phục màu bạch ngọc như vậy, khiến chàng trai nào cũng muốn ra sức bảo vệ, có điều tôi cảm giác như mình đã nhìn thấy hay gặp Diệp Thanh Hư này ở đâu rồi thì phải, vắt óc suy nghĩ mãi vẫn không thể nào nhớ ra được. Sợ không khí chưa đủ náo nhiệt, tên Sở Quốc Doanh liền nói tiếp:

- Ta biết đệ mong ngóng Diệp Thanh Hư cô nương bao ngày nay, tình cờ cô ấy lại đến phủ ta vài ngày trước, ta biết tin nên mới lặn lội, đưa nàng ấy đến đây để hai người gặp lại nhau, đệ phải cảm ơn ta đấy! Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, lại không quên được nhau, hay là ta gửi lại nàng ấy ở phủ đệ, làm nô tì thân cận, chăm sóc cho đệ vậy?

Lời nói tỏ vẻ như mình là người cao thượng, nhưng lại không để chút mặt mũi nào cho tôi hết, còn Sở Minh Quân nghe xong, khẽ chau mày rồi đáp lời:

- Đúng là khi nhìn thấy Diệp Thanh Hư thì đệ cũng khá là ngạc nhiên, không nghĩ là người trong phủ của huynh, nhưng mà việc tìm kiếm cô ấy bao năm nay thực ra cũng vì mẫu thân Diệp Thanh Hư đã nhờ đệ giúp, đây cũng chỉ là trả lại ân tình của nhũ mẫu đã chăm sóc cho đệ suốt bao năm ở trong cung thôi!

- Còn về việc huynh đã gợi ý, thật ra đệ vừa mới có phu nhân, nàng ấy lại chăm sóc đệ rất ân cần chu đáo, không cần phải có thêm người hầu thân cận, Diệp Thanh Hư tiểu thư đã ở phủ của huynh, xem như là nàng ấy muốn ở đó làm việc, thì đệ không muốn cản trở. Đệ xin từ chối ý tốt này của huynh vậy!!!

Tên Đại Hoàng tử nghe xong lời từ chối của Sở Minh Quân, nụ cười dần dần cứng lại, trở lại giọng nghiêm túc:

- Xem ra là đệ đang ngại sao, vậy sao không hỏi thử Diệp Thanh Hư cô nương đây, có ý nguyện như thế nào, nếu nàng ấy vẫn một mực muốn ở lại phủ của ta, thì ta cũng sẽ thu hồi lại ý này vậy! Còn nếu như, nàng ta nguyện lòng ở lại phủ đệ, thì đệ cũng đừng từ chối đấy!!

Dứt lời, Sở Quân Doanh đưa mắt, ra hiệu cho Diệp Thanh Dư tiến lên phía trước.

- Ngươi cũng đã nghe hai huynh đệ ta bàn chuyện nãy giờ rồi đó! Bây giờ ta sẽ hỏi ngươi, Diệp Thanh Hư ngươi chọn ở phủ ta hay là phủ đệ đệ của ta? Ngươi cứ mạnh dạn trả lời, ta không hề ép ngươi đâu!

Diệp Thanh Hư ngẩn mặt lên, nhìn thẳng vào cặp vợ chồng là tôi và Sở Minh Quân, hơi mím môi, ra đó nói một giọng kiên định, trái ngược hoàn toàn với hình dáng yếu đuối của nàng ta:

- Thưa Đại Hoàng tử, ngài là người đã cưu mang thần mấy ngày nay nên thần có lòng biết ơn với ngài, nhưng việc trở thành nô tì thân cận có thể giúp đỡ Sở thân Vương mỗi ngày là ước nguyện suốt đời của thần, mong ngài hãy chấp thuận!

Tôi mở to mắt nhìn Diệp Thanh Hư, quả là không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài, tự tin tỏ tình với phu quân người khác trước bàn dân thiên hạ, không thể xem thường được. Sở Minh Quân im lặng một lúc, quay người qua nhìn tôi, rồi mới cất lời:

- Quả thật việc này có hơi khó xử, không biết điều gì khiến cô phải bận lòng như thế, nhưng ta đã có phu nhân ở bên rồi, hay là ta sẽ kiếm cho cô một chức quản sự phủ nơi khác, đỡ vất vả hơn công việc này rất nhiều!

Diệp Thanh Hư đỏ mặt lúng túng, còn Sở Quốc Doanh thì trầm giọng lại, tỏ vẻ uy hiếp:

- Ta bảo đệ này! Cô nương người ta đã thẳng thắn bày tỏ như vậy, đệ vẫn còn không muốn? Hay là đệ xem thường ta, cố tình chống đối ý kiến, làm ta phải khó xử hả? Ta đã cất công đưa người đến tận đây, đệ không những không biết ơn mà còn chê bai thành ý của ta, hôm nay ta sẽ ở phủ đây, đến khi nào đệ chấp thuận thì thôi!!!

Lúc này đây, Sở Minh Quân cũng không kìm được sự tức giận đã để trong lòng, chuẩn bị đứng dậy để khẩu chiến, sau đó sẽ đuổi khách, tôi nhìn thấy tình hình không ổn, lại nhớ đến lời dặn của Đức phi, tuyệt đối không được động đến tên điên Đại Hoàng tử kia, liền chộp lấy tay áo của Sở Minh Quân để cản hành động của hắn lại.

Sau đó, thì thầm vào tai của Sở Minh Quân vài câu: “ Trước mắt ngài cứ chấp nhận trước đi, dù sao giữ bênh mình canh chừng đôi khi tốt hơn là để ngoài kia, không hay không biết hành động của họ, em cảm thấy người này hôm nay đến đây đã thể hiện rõ quyết tâm, đưa nàng ấy đến đây rồi!”.

Khi nghe tôi nói xong, Sở Minh Quân cũng lấy lại bình tĩnh, ngồi lại ghế, sau đó cất lời:

- Nếu đã như vậy, thật làm phiền Diệp Thanh Hư rồi, sau này ở lại phủ của ta, mọi thứ cần gì hãy hỏi phu nhân của ta, nàng ấy là người quyết định hết mọi thứ ở phủ!

Sau đó quay người cảm tạ với Sở Quốc Doanh, hắn ta cũng cười ha ha ra vẻ mình đã thắng, còn Diệp Thanh Hư cũng tỏ ra vui mừng, trao cho Sở Minh Quân một ánh nhìn đầy trìu mến, còn tôi cứ như là con kỳ đà, xen vào giữa hai người họ vậy. Tên Sở Quốc Doanh thấy mình đã đạt được mục đích ban đầu, liền phủi mông rời đi, bước đi vô cùng ngạo nghễ.

Sở Quốc Doanh rời khỏi để lại ba người chúng tôi vô cùng khó xử, thấy nàng ta chứ nhìn chằm chằm Sở Minh Quân, tôi bất giác cảm thấy hơi khó chịu, bỗng dưng Sở Minh Quân ghé sát vào người tôi, thì thầm vào tai, còn tôi thì chỉ thấy nhồn nhột, “ Ta giao nàng ta lại cho nàng quyết định, dù sao nàng cũng là người đồng ý cho nàng vào đây mà”, lúc đó tình thế đang hỗn loạn, tôi làm sao mà nghĩ được cách nào khác hay ho mà từ chối nàng ta chứ, để bây giờ mình lại phải gánh hậu quả này.

Một màn ghé sát giữa tôi và Sở Minh Quân thu vào mắt của Diệp Thanh Hư đã trở thành cặp phu thê đang gần gũi thân mật, vô cùng chướng mắt, nàng ta cắn môi, móng tay cũng bấm chặt, tỏ ra ghen ghét. Tôi không hề để ý biểu hiện của nàng ta, chỉ sai người sắp xếp một phòng ngủ nhỏ, rồi cho nàng ta lui đi, dù sao cũng là người quen biết lâu năm của Sở Minh Quân, không thể nào để nàng ta ăn ngủ sơ sài được.

Có điều sau này, một phủ ba người không biết có xảy ra chuyện gì nữa không.