Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 28: Cuộc sống hiện tại



Đã một tháng trôi qua, ngoại trừ hằng đêm đều nghe tiếng gọi và buổi sáng là khuôn mặt đẫm nước mắt thì cuộc sống của tôi hoàn toàn trở lại bình thường.

Mỗi ngày đến lớp học, tối thì đến lớp luyện thi, chỉ có điều năm nay tôi có thêm bạn mới. Bốn người chúng tôi thỉnh thoảng sẽ đi xem phim hoặc đến quán cà phê để làm bài tập. Những người tinh ý cũng sẽ nhận ra Tiểu Vy và Lục Tuấn có tình cảm với nhau, nhưng hai người vẫn giữ mức độ bạn bè thân thiết. Còn về Trường Quân, tôi với cậu ấy hầu như không nói chuyện với nhau nhiều, đa số thông qua cuộc trò chuyện của hai người còn lại, lâu lâu tôi và Trường Quân sẽ xen vào vài câu.

“ Này Vy Vy, cậu thích Lục Tuấn đúng không?”

“ Cái gì cơ chứ? Bằng chứng nào cậu thấy tớ nhắm trúng cậu ta vậy?”

Tôi và Tiểu Vy đang nhắn tin với nhau, nếu như tôi đoán không nhầm về hai người họ, tôi cũng sẽ cố gắng tác thành đôi, xem như là công lao cho tình bạn bảy năm qua vậy.

“Đừng hòng qua mặt tớ, hai con mắt của tớ có thể nhìn thấy ngọn lửa tình yêu đang cháy hừng hực của cậu đấy!!”

“ Chẳng lẽ… rõ như vậy sao? Tớ đâu có tấn công trực diện lắm đâu chứ?”

“ Hahaha! Tớ đoán trúng rồi nhé!”

“ Nè, đừng nói cho cậu ta biết đấy!!! Tớ dự định sau khi thi tốt nghiệp xong mới định nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình.”

“ Đợi lâu thế cơ á? Thế là xác định cô bạn của tôi rơi vào lưới tình không thoát ra được rồi!!!”

“ Đừng có trêu nữa!!! Còn cậu thì sao?”

“ Tớ thì sao chứ?”

“ Cậu thấy Trường Quân thế nào? Nếu thích thì nhích thử xem!!!”

“ Không hề nhé, tớ với cậu ta còn chưa nói chuyện thẳng với nhau lần nào! Với lại… tớ có người mình thích trong lòng rồi.”

“Cái gì cơ? Đây mới là tinh shock nè! Gã nào đã cướp mất trái tim của cô bạn mọt sách của tôi vậy? Khai ra mauuuu!!!”

“ Không nói đâu! Ngủ đi, mai phải dậy sớm đi học đấy! Tạm biệt. Ngủ ngon!”

“ Đừng có trốn! Nèeeeee….”

Tôi cài đặt báo thức xong, tắt điện thoại và đắp chăn ngủ. Mỗi đêm, tôi đều cố gắng nhớ lấy khuôn mặt của Sở Minh Quân, vì tôi sợ, nếu ở đây lâu quá, tôi sẽ xem chàng ấy là một giấc mộng mà quên đi mất.

Khi đến khoảng thời gian thi học kì giữa năm, ai cũng lao đầu vào ôn luyện, cả tôi cũng vậy, hàng ngày phải giải đống bài tập đến phát ngán, tối lại phải tiếp tục học ở lớp luyện thi, khiến đầu óc tôi quay cuồng. Mệt mỏi lê tấm thân trên đường về nhà từ lớp luyện thi, không khỏi thở dài một tiếng.

- Chà, trông cậu mệt mỏi thật đấy, định quyết tâm đạt danh hiệu cao nhất khối à?

Tôi xoay người lại, bóng dáng cao lớn cũng đang tiến lại gần tôi, là Trường Quân. Cậu ấy mặc một bộ quần áo thể thao ngắn, người cũng còn chút mồ hôi chưa khô, hẳn là vừa mới từ sân tập về.

- Tôi đâu có giỏi đến vậy, ngược lại tôi thấy cậu có vẻ khá thoải mái đấy!

- Điểm số với tôi không quan trọng lắm, vì tôi đã có mục đích riêng sau này rồi.

Tôi khá ngạc nhiên với sự thẳng thắn của Trường Quân, đây cũng là lần đầu tiên tôi với cậu ấy nói chuyện với nhau, nhưng nghĩ lại lời cậu ấy nói, mục đích sau này…của tôi, là gì chứ. Mấy năm nay, tôi đều nghĩ chỉ cần cố gắng đạt thành tích tốt, vào trường đại học tốt, ra trường kiếm một công việc tốt là xong, lại chưa hề nghĩ trường mình thích, công việc mình thích.

Thấy tôi cắn chặt môi như đang suy nghĩ gì đó rất nghiêm túc, Trường Quân lại tiếp tục nói:

- Không phải tôi có ý rằng cậu là người chạy theo thành tích, chỉ có điều, càng căng thẳng như vậy, áp lực bản thân sẽ càng lớn.

Tôi nhìn Trường Quân, đây là lời an ủi của cậu ấy dành cho tôi sao, không phải tôi tức giận về lời nói của cậu ấy, mà đang đánh giá lại bản thân, không tự chủ mà trưng ra bộ mặt nghiêm túc. Nên khi nghe Trường Quân nói tiếp, tôi liền xua xua tay.

- Không phải tôi để ý lời cậu nói đâu! Là tôi đang có vài chuyện chưa thấu đáo, nên cần suy nghĩ.

- Một cô gái mười bảy tuổi, có chuyện gì mà khó nghĩ vậy?

- Không…không có gì…chỉ là vài chuyện cá nhân thôi.

Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Trường Quân bỗng bảo tôi đứng đợi ở đây, sau đó bước vào trong mua gì đấy, tôi cũng không biết sao, cậu ấy bảo gì tôi cũng răm rắp nghe theo. Trường Quân nhanh chóng bước ra, như thể sợ tôi đợi lâu, sau đó đưa cho tôi một lon nước ép vị đào.

Tôi ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối nó, hai người vừa đi vừa uống, cảm giác tâm trạng cũng bớt áp lực đi phần nào, cũng bắt đầu nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, tôi hỏi Trường Quân:

- Tự nhiên mới nhớ, nhà cậu cũng ở khu này sao?

Trường Quân vẫn tiếp tục đi, sau đó mới đáp lời tôi:

- Đúng vậy, vừa mới dọn đến đây một tháng.

- Vậy chúng ta bắt đầu là hàng xóm với nhau rồi, hân hạnh được làm quen.

Cậu ấy mỉm cười không đáp, tôi cũng không biết nụ cười đó là có ý gì. Hai người đi kề nhau suốt một chặng đường, tôi đến nhà mình trước, chào tạm biệt cậu ấy rồi vào trong, còn Trường Quân tiếp tục đi, cách năm căn nhà rồi dừng lại.

Các buổi thi ở trường cứ lần lượt trôi qua, khi tiếng chuông reo báo hiệu hết giờ của bài thi cuối cùng kết thúc, mọi người lập tức nộp lại bài thi, vơ lấy chiếc cặp sách của mình, chạy ra khỏi cửa để tụi tập với nhóm bạn của mình đi giải tỏa căng thẳng.

Trong lớp chỉ còn lác đác vài người đang ngồi, trong đó có nhóm của tôi, Tiểu Vy và Lục Tuấn đều gục mặt xuống bàn mà rên rỉ, biểu hiện rõ ràng của những người không làm bài tốt, còn tôi thì có vẻ tạm ổn, vừa đủ đạt điểm tiêu chuẩn, Trường Quân thì không quan tâm mấy.

Tiểu Vy chỉ khóc lóc được năm phút, đã đứng dậy kéo tay tôi đi, tôi cũng loạng choạng đứng lên, cũng không biết cô ấy có mục đích gì, chỉ nghe cô ấy nói:

- Đi thôi!

- Đi đâu chứ?

Tôi thắc mắc hỏi lại Tiểu Vy, chỉ thấy cô ấy nháy mắt, nở một nụ cười tinh nghịch.

- Thi xong rồi, tất nhiên là đi ‘quẩy’ thôi!!

Nghe Tiểu Vy nhắc đến chữ ‘quẩy’, Lục Tuấn mắt sáng rực, cũng đứng dậy đi theo, ba người chúng tôi chợt nhớ đến một thứ, không nói không rằng đồng thanh nhìn vào hướng của Trường Quân đang ngồi. Trường Quân bị nhìn như vậy, cũng gật gật đầu, xách balo mà đi theo.

Nhóm chúng tôi đi vào trung tâm thương mại để vào khu vực chơi trò chơi, tôi cố tình tách ra để hai người kia có không gian riêng, còn Trường Quân cũng biến đi đâu mất. Đến trước máy gắp thú nhồi bông, tôi liền chú ý đến chú cáo được mặc bộ y phục cổ trang màu đen, làm tôi liên tưởng đến Sở Minh Quân, lập tức nhét vài đồng xu vào khe tiền, thể hiện trình độ.

Nhưng đã thử đến lần thứ mười, chú cáo đó vẫn không nhút nhích, tôi đành thở dài, chuẩn bị tinh thần mà từ bỏ, thì đằng sau lưng đã vang lên một giọng nói.

- Những cái này, đều phải để ý đến thời gian và điểm bắt của móc gắp nữa đấy!

Trường Quân đang đứng phía sau, rõ ràng là đã quan sát từ đầu, tôi nhìn con cáo ấy với vẻ mặt luyến tiếc, sau đó mới trả lời Trường Quân:

- Đúng là không dễ dàng gì thật, chỉ là tớ khá thích con cáo đó thôi, nên cũng muốn thử xem sao.

- Để tớ thử xem!

Sau đó cậu ấy đi đến trước mặt tôi, nhét liên tục năm đồng xu, bắt đầu thử sức. Mặc dù cũng khá ngại ngùng, nhưng thật sự tôi rất thích chú cáo đó, nên cũng đứng kế bên quan sát, nếu như Trường Quân gắp được thật, tôi sẽ bao cậu ấy một chầu ăn để tạ ơn vậy.

Nhưng mà lý thuyết là vậy, thực tế thì… đây đã là lần gắp thứ hai mươi của Trường Quân rồi đấy, tôi không nhịn được cũng bắt đầu ngăn cản.

- Đừng gắp nữa, uổng tiền lắm! Cậu không cần phải cố như vậy đâu!

- Cậu cứ đứng đó quan sát đi!

Mặt Trường Quân đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con cáo, đây là tôn nghiêm, là thể diện của cậu ta, cậu ta thề rằng hôm nay nhất định phải gắp bằng được con cáo ‘chết tiệt’ đó.

‘Cạch’, tiếng đó phát ra từ ô vuông nhận gấu bông đã gắp, tôi và Trường Quân trốn mắt lên nhìn, cậu ấy thò tay vào trong lấy ra con thú nhồi bông vừa gắp được, chính xác là chú cáo mặc y phục cổ trang màu đen, tôi và cậu ấy nhảy lên hò hét, hai người còn liên tục đập tay ăn mừng chiến lợi phẩm với nhau nữa.

Trường Quân đưa con cáo cho tôi, tôi cũng vui vẻ nhận lấy, không quên nói lời cám ơn và một chầu ăn uống sau này, cậu ấy cũng gật đầu đồng ý.

Trở về nhà, tôi nhanh chóng chạy vào phòng, nhìn ngắm chú cáo trong tay, vuốt ve nó, trong lòng thì nhớ đến Sở Minh Quân, không nhịn được mà thì thầm một câu: “ Sở Minh Quân, em nhớ chàng, rất rất nhớ chàng.”

Mới đó đã trôi qua gần một năm học, tôi bắt đầu bận rộn với sách vở hơn, việc thi tốt nghiệp cũng bắt đầu đếm thành từng ngày. Đến lớp, ai cũng mang tâm trạng căng thẳng, ngay cả Tiểu Vy và Lục Tuấn bình thường hồn nhiên cũng bắt đầu chú tâm vào học hành.

Kể từ lúc Trường Quân dọn nhà đến khu tôi sống, tôi và cậu ấy cũng gọi là thân thiết hơn, thật ra so với vẻ ngoài trầm tĩnh ít nói, tôi lại thấy cậu ấy có chút hoang dã và nhiệt huyết, khi tôi nói với Tiểu Vy những suy nghĩ của mình, cô ấy cũng nghĩ ngợi vài giây, sau đó chỉ vào tôi.

- Không phải cậu cũng vậy sao?

- Tớ sao?

- Đúng vậy, bình thường là cô nàng mọt sách, nhưng gặp chuyện là thẳng thắng đáp trả, vô cùng mạnh mẽ! Có lẽ trước đây tớ chưa bao giờ thấy được cậu như vậy, nhưng kể từ lúc bước vào năm cuối cấp, cậu hoàn toàn thay đổi.

- Tớ thay đổi sao…?

- Đó là điều tốt, tớ rất thích cậu của hiện tại, mạnh mẽ hơn rất nhiều!

- …

Thay đổi sao, là do tôi xuyên không về thế giới đó sao, đã gần một năm kể từ lúc đó đến nay, tôi chưa một lần quay trở lại, càng lâu khiến tôi càng cảm thấy mơ hồ, khuôn mặt vài người cũng bắt đầu nhòe đi trong kí ức.

Việc tập trung ôn luyện khiến tôi thức khuya hằng đêm, giấc ngủ cũng rút ngắn lại, có đêm tôi nằm gục lên bàn học, đến sáng mới nhận ra rằng mình ngủ quên.

Trước khi bắt đầu vào kì thi quyết định, trường chúng tôi sẽ dẫn năm cuối đi tham quan các trường đại học trọng điểm và có một buổi dã ngoại, đây cũng là việc giúp cho học sinh năm cuối chúng tôi thư giãn tinh thần.

Nhìn các anh chị sinh viên đang thuyết giảng về trường của mình, có một chút vừa ngưỡng mộ vừa lo lắng, liệu sau này, tôi có hối hận về quyết định của bản thân hay không.

Đến chiều, đoàn xe sẽ dừng ở khu cắm trại, đợi đêm đến sẽ đốt lửa trại, tâm sự về bản thân và bắt đầu hành trình mới.