Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 31: Cùng nắm tay nhau bước tiếp trên con đường



Tôi nằm dưỡng sức được hai ngày, chủ yếu là lấy lại sinh khí cho cơ thể từ từ hoạt động sau thời gian dài trên giường, sau khi cảm giác bản thân đã hoàn toàn bình phục, tôi mới bước ra ngoài để đi dạo. Mọi thứ đều vẫn như cũ, nhưng người chăm sóc bên cạnh tôi đã được thay thế thành Sơ Hoa.

Trong hai ngày này, tôi cũng đã hỏi một vài chuyện sau khi tôi ngất đi, điều tôi không ngờ rằng mình đã bất tỉnh được nửa năm, mọi chuyện trong triều đình ngày càng loạn, Hoàng đế từ lúc trúng dộc đến giờ vẫn luôn nằm trong tẩm điện của mình, không rõ tình trạng như thế nào.

Còn về Minh Ca, tôi có thắc mắc việc liệu Sở Minh Quân đã hạ độc trong ly trà mà Minh Ca đã uống hay không, nhưng Sơ Hoa một mực phủ nhận việc đó, bảo rằng khi kiểm tra thi thể của em ấy, thuộc hạ đã phát hiện một lượng nhỏ bột của cây Đoạn trường thảo còn sót lại ở đầu móng tay của Minh Ca.

Giả thuyết cho rằng Minh Ca đã giấu lại một ít độc trong móng tay phòng khi có chuyện bất trắc xảy ra, điều đó có nghĩa rằng, ngay từ đầu Minh Ca đã nghĩ đến con đường chết.

Tôi cũng đã hỏi về việc an táng thi thể của em ấy như thế nào, chỉ nghe Sơ Hoa bảo rằng Sở Minh Quân đã thông báo với các hạ nhân trong phủ về cái chết của Minh Ca là bị bệnh nan y, sau đó sai người mang về quê hương em ấy để an táng.

Nghe đến đây, tôi vô cùng xúc động, Sở Minh Quân luôn luôn nghĩ đến cảm xúc của tôi, mặc cho việc Minh Ca phản bội có thể giết hết cả gia đình em ấy. Do đó, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ về việc sẽ kể sự thật về thân thế của mình, tôi cũng không muốn có bất kỳ giấu giếm gì với ngài ấy nữa cả.

Đến tối, Sở Minh Quân đến nằm cạnh bên tôi, đầu của tôi gác lên ngực ngài ấy, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim ngài ấy. Tôi nằm như vậy, im lặng một lúc lâu cũng chưa cất lời. Sở Minh Quân để ý đến cảm xúc khác lạ của tôi, bàn tay ngài ấy vuốt nhè nhẹ lên lưng, như đang an ủi tinh thần bất ổn của tôi vậy.

- Nàng có gì muốn hỏi ta sao?

Sở Minh Quân mở lời trước, tôi suy nghĩ thật kỹ, rồi mới đáp lời:

- Thật ra không phải là muốn hỏi, mà là…muốn kể…

- Kể sao? Là chuyện gì bí mật mà nàng phải đắn đo suy nghĩ có nên kể với ta không vậy?

- Ừm…thật ra… em không phải là tiểu thư của phủ Dương Thái sư.

- Vậy nàng là ai?

Tôi khá ngạc nhiên với thái độ thản nhiên của Sở Minh Quân, đáng lẽ trong tình huống này, ngài ấy sẽ kêu người bắt tôi lại, nhốt trong nhà lao để điều tra thân phận có khi là gián điệp của tôi mới đúng chứ. Tôi thắc mắc hỏi ngược lại ngài ấy:

- Ngài không sợ em là gián điệp của nước khác phái đến hãm hại ngài sao?

- Không, với tính cách của nàng, nếu nàng là gián điệp thì ta đã phát hiện từ lâu rồi!

- Đáng ghét! Ngài đang chê em đúng không?

- Vậy nàng kể ta nghe xem! Nàng là ai?

Tất cả chuyện bắt đầu từ lúc tôi xuyên không cho đến lúc gặp được linh hồn Dương Đặng Vi, kể về thế giới hiện đại đã phát minh ra những gì, tôi đều cho Sở Minh Quân biết, ngài ấy từ đầu đến cuối chỉ lắng nghe câu chuyện của tôi, không nói một lời.

Đến khi tôi đã kể xong, ngài ấy mới nhìn lấy tôi, sau đó liền ôm lấy tôi vào lòng.

- Thật ra từ lâu ta cũng đã nghi ngờ thân phận của nàng, Dương Đặng Vi nổi tiếng là con gái của Thái sư, tinh thông cầm kỳ thi họa, lại am hiểu sách, tính cách trầm ổn, còn nàng,… hoàn toàn ngược lại.

- Vậy…là ngài thất vọng về em sao? Vì em không giỏi cầm kỳ thi họa, không am hiểu sách, càng không trầm ổn…

- Tất nhiên là không, ta lại càng yêu tính cách hồn nhiên tinh nghịch này của nàng, có gì đó xuất phát từ nàng khiến ta luôn luôn ngắm nhìn nàng, nàng cứ như thế này, ta rất thích!

- Thật như vậy sao?

- Nàng nghĩ ta đang gạt nàng sao? Nếu nàng đã xuất hiện ở đây, vậy có nghĩ là định mệnh đã cho ta gặp được nàng, không thể rời xa.

- Vâng…không thể rời xa…

Tôi ôm chặt lấy ngài ấy, yên bình ngủ một giấc đến sáng.

Đến khi chải tóc, tôi mới chợt nhớ đến máy bay giấy mà Minh Ca đã gửi nhờ tôi ở những giây phút cuối đời, liền xoay người hỏi Sơ Hoa có biết thứ đó giờ ở đâu không, may mắn thay, khi tôi ngất đi, ngón tay đã nắm chặt chiếc máy bay đó không buông, khi Sơ Hoa chăm sóc tôi đã nhìn thấy, biết rằng đây là đồ quan trọng, nên đã cất nó vào trong hộc tủ của bàn trang điểm.

Tôi nhanh chóng mở tủ tìm kiếm, nhìn thấy nó vẫn còn nguyên vẹn, liền thở phào một hơi, đây cũng là một trong số những lý do để tôi quay trở lại thế giới này, là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Minh Ca.

Lúc Minh Ca đang thoi thóp trong lòng tôi, chiếc máy bay giấy này em ấy đã nhờ tôi gửi đến một người quan trọng, nhưng lại không nói rõ là ai, cho nên tôi chỉ có thể xem thử, bên trong chiếc máy bay giấy này, có gì gì hay không.

Đúng như tôi suy đoán, Minh Ca đã viết vài dòng chữ trong đó, nhưng vẫn không ghi người muốn nhận là ai, tôi chỉ đành tìm kiếm manh mối từ nội dung được viết trên giấy. Sau khi đọc đi đọc lại khoảng mười lần, có một người mà tôi nghĩ đến, nhưng cũng chưa chắc chắn, nên tôi xếp lại chiếc máy bay giấy, tạm thời để lại chỗ cũ.

Còn về tên Sở Tề đang lẩn trốn trong thành, Sở Minh Quân cùng Đông Sở Thanh đã phái người đi do thám, cũng đoán được sơ bộ về kế hoạch của hắn và Đại hoàng tử. Bọn chúng đang tập họp người, chuẩn bị tiến đánh và cướp ngôi trong vòng ba tháng nữa.

Sở Minh Quân đang bàn bạc chiến lược đối phó, vì chắc chắn bọn chúng nhắm đến hai người, là Hoàng đế đang bệnh nặng trong thâm cung và Sở Minh Quân, người đang nắm quyền quản lý bộ binh, Đông Sở Thanh là con trai của Tể tướng, nên hiển nhiên sẽ nghe lệnh của Sở Minh Quân.

Do đó, trong thời gian này phải cực kỳ cẩn trọng, Sở Minh Quân ngăn cấm tôi tuyệt đối không được trốn ra khỏi phủ, còn phái thêm vài người lính canh gác xung quanh tôi mỗi ngày. Tình hình có vẻ nghiêm trọng, nên tôi cũng muốn giúp ích một phần.

Khi tôi trở về hiện đại, cũng đã nghiên cứu một vài vũ khí phòng thân được chỉ dẫn trên mạng, vì thế trong trường hợp này đã phát huy sự hữu ích. Thứ mà tôi chuẩn bị chế tác là thiết bị phóng từ xa, ống sắt nhỏ như ống tre, một đầu sẽ có cơ chế nhấn bắn, bên trong rỗng ruột và dược đặt kim bạc có tẩm chất của cây cà độc dược và hoa linh lan, những loại cây độc gây ảo giác nếu sử dụng một lượng vừa đủ.

Loại vũ khí nhỏ gọn này thích hợp cho việc phòng thân, kết hợp với việc luyện tập các bài võ kiếm đã được học từ Trần Thanh từ trước, như vậy tôi cũng không còn là gánh nặng để mọi người cứ chăm chăm bảo vệ nữa.

Về gia đình của mình, tôi viết mật thư thông báo cho họ, khẩn trương di chuyển đến mảnh đất ở phía Tây để lánh nạn. Mảnh đất ấy lúc trước là phụ thân tôi đã chuẩn bị từ lâu, dự định sau khi già sẽ cáo quan về ở ẩn, vừa hay cũng là nơi an toàn, cách khá xa trung tâm.

Phụ thân và mẫu thân tôi đã nhận được thư, nhanh chóng chuẩn bị rời đi, Nhị phu nhân cũng được thông báo, bà ấy liền nhanh chóng trở về phòng mình, bảo rằng cần mang theo vài thứ quan trọng. Nhưng khi đóng cửa lại, bà ấy trở lại trạng thái trầm lặng, ngồi trên bàn trang điểm, sau đó lấy từ trong ngăn bàn một miếng ngọc bội được khắc chữ Sắc ở mặt trên.

Nhị phu nhân nắm chặt miếng ngọc bội trên tay cùng một xấp thư đã cũ từ lâu, rồi một mình rời khỏi phủ, đến khi nô tỳ đi vào để hối thúc thì mới nhận ra, lúc thông báo với phụ thân thì bà ấy đã rời đi được một quãng xa.

Tôi nhận lấy thông tin, không nghĩ rằng bà ấy cũng là gian tế của người khác cài vào, không khỏi rùng mình, vì ngôi vị ấy mà đã âm thầm sắp xếp bao nhiêu người bên cạnh mình, quan sát mọi động tĩnh, quả thật là tính toán sâu xa.

Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, hiện tại sẽ đợi chờ bọn chúng hành động, Sở Minh Quân đã bố trí Trần Thanh ở bên ngoài thành, còn ngài ấy và Đông Sở Thanh sẽ đi vào Hoàng cung để bảo vệ Hoàng đế, các phi tần trong cung cũng nhận ra được tình huống nguy hiểm, mấy ngày nay đều ở yên trong tẩm cung, không dám đi ra ngoài một bước.

Tẩm cung của Hoàng đế được canh gác nghiêm ngặt, ngay cả Hoàng hậu cũng không được tiến vào, khiến cho phe cánh của Đại Hoàng tử bất mãn, nhanh chóng gây phẫn nộ, lan truyền thông tin Sở Minh Quân lộng quyền, giam hãm Hoàng đế, âm mưu cướp đoạt ngôi vua.

Đại Hoàng tử thừa cơ mà bắt đầu tiến hành kế hoạch đã vạch sẵn, thị cáo với thiên hạ là giải cứu Hoàng đế khỏi sự giam lỏng, bắt Sở Minh Quân phải trả giá cho hành động tùy tiện của mình.