Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 34: Cùng nhau



Nhanh chóng đến được cửa cung, để tránh bị chú ý, Kim Ngọc tỷ tỷ dùng khinh công đưa tôi trà trộn vào Hoàng cung. Hiện tại đang là đầu canh ba nhưng vẫn còn rất đông lính canh gác đi tuần tra.

Kim Ngọc và tôi lẻn vào phòng của cung nữ, nhanh chóng cải trang để có thể tiếp cận được với Sở Minh Quân. Lúc này ngài ấy đang túc trực bên cạnh Hoàng đế ở chính điện, chỉ có một cách duy nhất để vào trong đó là thông qua việc tỳ nữ mang thuốc mỗi ngày.

Thời gian mà tỳ nữ phục vụ mang thuốc thường là buổi sáng, chúng tôi vừa đủ thời gian để nghỉ ngơi, lấy lại sức mà tiếp tục hành động. Việc này cũng không quá phức tạp, chỉ cần kiếm tạm một lãnh cung, vừa vặn yên tĩnh.

Sáng hôm sau, đoàn cung nữ mang thuốc đang tiến đến, còn chúng tôi đã mai phục sẵn một góc trong ngự hoa viên, nhân lúc không có người để ý, Kim Ngọc dùng võ công đánh ngất hai tỳ nữ ở cuối hàng, rồi nhanh chóng nhập vào hàng ngũ mà đi đến chính điện.

Tất nhiên chỉ có thượng quan đứng đầu mới được tiến vào bên trong, nơi mà Hoàng đế đang ở, chúng tôi đứng bên ngoài, dùng động tác để Đông Sở Thanh đang đứng canh bên ngoài chú ý. Sau một lúc, cậu ta mới nhận ra tôi, ánh mắt tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không bắt quả tang tôi.

Đợi đến khi đoàn người chuẩn bị rời đi, Đông Sở Thanh mới lên tiếng hô đứng lại. Thượng quan cùng các tỳ nữ vô cùng sợ hãi, run rẩy nhìn cậu ta. Đông Sở Thanh tiến đến chỗ chúng tôi, ra lệnh:

- Hai tỳ nữ này ở lại, còn lại thì đi đi!

- Nô tỳ có thể hỏi lý do không ạ?

Thượng quan cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi nguyên nhân, còn Đông Sở Thanh không mặn không nhạt nhìn chúng tôi, trả lời:

- Ta muốn giao cho hai tỳ nữ một vài việc, thượng quan không phiền gì chứ?

- Là vậy sao?

Bà ta khẽ liếc nhìn tôi, dường như nhận ra điều gì đó, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ gật đầu rồi xoay người dẫn các tỳ nữ còn lại rời khỏi. Tôi thở phào một hơi, trong cung chỉ cần một ánh mắt dò xét cũng đủ cho tim ngừng đập rồi.

Tôi giơ ngón cái cho Đông Sở Thanh, bày tỏ rằng cậu ta làm tốt lắm, cậu ta thấy vậy chỉ khịt mũi, nheo mắt tra hỏi tôi:

- Sở thân vương không phải đã nhốt cô ở trong phủ rồi sao? Sao bây giờ lại chạy đến đây được vậy?

- Chuyện dài lắm, ngài ấy bên trong à? Ta có thể vào được không?

- Cô đợi ở đây, ta đi vào bẩm báo với ngài ấy!

Đông Sở Thanh đi vào trong, không lâu thì bước ra, rồi đưa hiệu lệnh bảo tôi đi vào trong, tôi và Kim Ngọc cùng đi vào, để tránh việc người khác chú ý.

Trong tẩm điện phảng phất mùi thuốc, không khí trầm tĩnh, hơi thở của người đang nằm trên giường cũng nặng nề, tôi vén tấm màn ngăn cách giữa hai phòng, liền nhìn thấy hình bóng của Sở Minh Quân đang đứng từ xa.

Ngài ấy nhìn tôi, mang theo ánh mắt vừa không tin vừa nhớ nhung, chỉ không gặp vài ngày mà cứ ngỡ như vài năm. Tôi chạy đến ôm chầm lấy ngài ấy, cho dù cách một lớp áo giáp cứng cáp, tôi vẫn có thể nghe được nhịp tim đang đập liên hồi của chàng trai ấy.

Sở Minh Quân vuốt lấy mái tóc tôi, cất giọng than thở:

- Nàng không đọc được thư của ta để trên bàn sao? Bên ngoài rất nguy hiểm, nàng lại chạy loạn đến đây vậy?

- Vì em nhớ ngài, nên muốn gặp ngài. Ngài không muốn nhìn thấy em sao?

- Tất nhiên…là ta muốn nhưng mà hiện tại ở đây rất nguy hiểm…ta sợ lỡ như…

- Hãy để em chiến đấu cùng ngài, chúng ta là phu thê, hoạn nạn đều phải cùng nhau chứ.

Sở Minh Quân nhắm mắt lại, ôm chặt lấy tôi vào trong lòng, như thể không đành lòng, Kim Ngọc đứng đó nhìn một cảnh phát cẩu lương mà trong bụng cảm thấy nhộn nhạo, không chịu được nữa đành lên tiếng phá tan bầu không khí.

- E hèm, thật sự không có ý gì đâu nhưng mà ta đang cảm thấy trong người hơi khó chịu, hai người có thể tách ra được không?

- Là cô sao? Ta phải cảm tạ cô vì đã đi theo bảo vệ phu nhân của ta nữa.

- Hai người bớt phát cẩu lương là đã cảm tạ ta rồi!

Kim Ngọc khẽ liếc nhìn Hoàng đế đang nằm trên giường, khuôn mặt tiều tuỵ, mắt nhắm nghiền như thể không còn tỉnh dậy được nữa, nếu không có tiếng thở, chắc có lẽ nghĩ rằng Hoàng đế đã băng hà.

- Tình hình như thế nào rồi!

Khuôn mặt hai người bắt đầu nghiêm túc, trở lại với chuyện chính sự, Sở Minh Quân lắc đầu.

- Tình hình không khả quan lắm, đây là độc từ tộc Đế Quan, Hoàng đế lại đưa chất độc vào trong người mỗi ngày, đến khi phát tán đã không thể hết triệt để, chỉ có thể uống thuốc giải để cầm cự qua ngày, nhưng sức khoẻ cũng đang yếu dần.

- Chẳng lẽ độc này không thể giải được sao? Nếu như vậy…việc lập Thái tử…

- Ta không biết phụ thân có thể tỉnh lại được hay không, độc này đúng là không thể giải, nhưng nó không phát tán liền, vẫn còn khả năng chữa trị. Còn về Thái tử, phụ thân ta vẫn chưa ra thánh chỉ.

- Như vậy quá gay go rồi, nếu như Đại Hoàng tử biết chuyện, liền có thể làm giả mà đưa ngài vào thế phản nghịch sao?

- Chẳng phải hắn đang hành động theo kế hoạch đó sao? Mấy ngày nay bọn chúng vẫn yên lặng, ta cũng chưa thấy báo cáo gì từ Trần Thanh.

- Việc đó cứ giao cho ta, Trần Thanh là người cẩn thận, nếu cậu ta không có động tĩnh, ta e rằng đã xảy ra việc gì rồi!

Sở Minh Quân gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Kim Ngọc, nếu như bọn chúng bắt được Trần Thanh, thì rất khó để chúng ta chủ động ra tay trước. Kim Ngọc bàn xong chuyện với Sở Minh Quân xong, liền lập tức rời khỏi.

Tôi từ biệt xong Kim Ngọc tỷ tỷ, nhìn Sở Minh Quân với ánh mắt đầy lo lắng.

- Để tỷ ấy hành động một mình, liệu có ổn không? Em sợ tỷ ấy sẽ gặp nguy hiểm…

- Hẳn nàng cũng đã biết thân phận của cô ấy rồi nhỉ? Cô ấy sẽ không hành động mạo hiểm đâu. Nàng yên tâm.

Lời của Sở Minh Quân rất chính xác, Kim Ngọc là nữ chủ đầu tiên của bang phái lớn, lại hoạt động trong giang hồ bao nhiêu năm, mọi sự việc đều được Kim Ngọc dự tính trước.

Rời khỏi cung không một động tĩnh, đứng trên mái nhà, huýt sáo hai tiếng, sau lưng liền xuất hiện hai người mặc y phục đen thêu hoa lan giống nhau, hành lễ với Kim Ngọc. Cô ấy trầm giọng, ra lệnh cho thuộc hạ, gọi tất cả mọi người trong bang La Phong, chỉ để tìm kiếm một người. Hai người hạ nhận lệnh xong liền lập tức biến mất. Để lại bóng người đứng đó, nhìn xuống toàn bộ thị trấn bên dưới.

Trong tẩm cung, tôi nhìn người Hoàng đế lúc trước vẫn còn ngồi trên ngai vàng, cười nói nhưng vẫn có vẻ uy nghiêm, còn giờ đây chỉ còn là một người bệnh tật trên giường với chút hơi tàn, khiến tôi không ngừng cảm thấy thương cảm. Vị trí này, bao nhiêu người mong muốn, tranh giành đấu đá, rồi đến tình cảnh này, liệu họ còn ham muốn nữa không.

Sở Minh Quân mang một chậu nước ấm đến trước mặt tôi, dùng một chiếc khăn sạch nhúng vào đó, sau khi vắt khô nước thì nhẹ nhàng lau trên má tôi, nơi bị Diệp Thanh Hư làm cho bị thương. Bây giờ tôi mới nhớ ra bộ dạng nhếch nhác của mình, đã để ngài ấy phải nhìn thấy.

Ngài ấy nhìn tôi đầy chua xót, còn tôi chỉ mỉm cười, bảo rằng đây là vết thương nhẹ, bản thân mình không sao hết. Để xoá tan bầu không khí nặng nề, tôi liền lấy trong tay áo một vật, chìa ra trước mặt Sở Minh Quân. Ngài ấy ngạc nhiên nhìn tôi, khó hiểu hỏi lại:

- Đây là…?

- Một vật rất lâu mà em đã mua, nhưng vẫn chưa có dịp để đưa cho ngài. Nó là dây đeo ở chuôi kiếm, được gắn miếng ngọc khắc hình hoa thuỷ tiên, mang lại sự may mắn.

- Nàng tặng cho ta sao?

- Ngài không thích nó sao? Nếu ngài không thích thì em…

- Ai bảo rằng ta không thích!

Chưa đợi tôi nói hết lời, Sở Minh Quân đã cắt ngang lời tôi, nhanh chóng cầm lấy dây đeo, ngắm nghía thật lâu. Tôi mỉm cười khúc khích, mặc dù cũng khá ngại ngùng vì đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho một người đàn ông, lại là phu quân của tôi, thật may là ngài ấy thích nó.

Sở Minh Quân đặt nó vào trong người, ở vị trí ngay trái tim, lại nhân lúc tôi không để ý, đặt lên môi tôi một nụ hôn, mặt tôi đỏ ửng, khiến cho ngài ấy nhìn thấy mà bật cười.

- Nàng đích thực…là định mệnh sắp đặt để dành cho ta!

- Đúng vậy…là định mệnh sắp đặt để em làm phiền ngài suốt đời này!

- Cứ mãi ở bên ta làm phiền như vậy đi!

Cho dù hạnh phúc này có ngắn ngủi hay tương lai xảy ra khó khăn như thế nào, chúng tôi đều quyết tâm sẽ đối mặt, miễn là cùng nhau.

Thật ra trước khi đến đây tôi cũng đã suy nghĩ vài kế hoạch, cũng đã gợi ý cho Sở Minh Quân nghe, ngài ấy nhìn tôi rồi mỉm cười, cũng dành vài lời tán thưởng, hệt như người cha tự hào về con gái mình vậy.

Ở phía Kim Ngọc, nhanh chóng cấp dưới đã tìm thấy vị trí của Trần Thanh, theo quan sát thì cậu ta đang bị nhốt trong toà nhà phía Nam, nơi đó được gọi là Chi Túc. Nghe đến đây, Kim Ngọc cũng hiểu ra, vốn dĩ Trần Thanh là người có võ công cao, lại hành sự cẩn trọng, người mà có thể qua mặt cậu ta chắc chắn đã giở thủ đoạn xấu, bên cạnh Đại Hoàng tử thì chỉ có hắn ta, thái giám thân cận, Phương Lệnh.

Kim Ngọc lập tức kêu gọi người, bao vây toà nhà của Phương Lệnh, nhưng lại không hạ lệnh tấn công, chỉ âm thầm quan sát từ xa, Kim Ngọc cùng hai người hầu cận sẽ lẻn vào cứu Trần Thanh ra.

Dựa vào võ công, Kim Ngọc men theo các vách tường, lặng lẽ đợi thời cơ hành động. Rất nhanh đã tìm thấy căn phòng giam giữ Trần Thanh. Nhưng để vào đó cũng rất khó khăn, chính xác nơi Trần Thanh đang bị giam là căn mật thất, nếu muốn tiến vào phải tìm ra cơ quan khởi động trong phòng.

Để tìm thấy được vị trí khởi động thì phải mất khá nhiều thời gian, nhưng nếu cứ đứng canh ở ngoài đợi thời cơ cũng không phải là một cách hay. Kim Ngọc liền dùng khinh công, dự định đột nhập từ mái nhà, hai người còn lại sẽ ở trên canh chừng, nếu có vấn đề sẽ truyền mật âm với nhau.

Nhìn xung quanh căn phòng, cách bày trí hệt như một gian phòng sách bình thường, bây giờ chỉ có thể tỉ mỉ quan sát mọi thứ, cũng không còn đường lui, nhất định phải mang Trần Thanh ra ngoài trong đêm nay.

Chạm thử mọi vật một hồi lâu, Kim Ngọc cũng phát hiện chỗ đặt bút có gì đó khác lạ, nhẹ nhàng nhấc nó lên, có một nút xoay, chỉ cần xoay nhẹ một cái, cánh cửa bên tủ sách từ từ mở ra. Kim Ngọc từ từ bước vào trong, căn phòng tối đen, không gian kín nên có mùi ẩm mốc, thoang thoảng là mùi máu tanh xộc vào mũi Kim Ngọc.

Vì là người được huấn luyện từ bé, các giác quan của Kim Ngọc cực kì nhạy, đi theo mùi máu toả ra, rất nhanh đã tìm thấy Trần Tranh đang bị trói giữa phòng, vết thương người không nhẹ, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo, một bên mắt nhìn về hướng Kim Ngọc đang đi đến.