Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 37: Liệu mọi thứ có tốt đẹp như tôi đã nghĩ



Mũi tên đâm vào ngay vị trí bả vai trái, không sâu nhưng chất độc ở trên đầu mũi tên khiến cơ thể tôi lập tức đau đớn, Sở Minh Quân nhanh chóng đỡ lấy tôi. Nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó vì vết thương của tôi, ngài ấy mất hết lý trí, vung thẳng kiếm đến Đại Hoàng tử.

Nhưng hành động đó đã dừng lại giữa chừng, là do tôi đang cố gắng níu lại cánh tay của ngài ấy.

- Ngài…đừng giết hắn…nếu như… ngài giết…bọn chúng sẽ gán cho ngài tội phản quốc…thật sự đấy…

- Nàng thật là… đến lúc này vẫn nghĩ đến chuyện đó hay sao? Ta sẽ mang nàng đi chữa trị, cố gắng một chút!

Tôi biết ngài ấy đang cố trấn an tinh thần của tôi, chỉ là…chất độc này, e rằng sẽ không có cách giải.

Khi tôi mở mắt ra, đã là sáng hôm sau, bên cạnh là Sở Minh Quân đang ngồi canh chừng trên ghế, thấy tôi cử động, ngài ấy liền tiến lại, nắm lấy cánh tay đang lạnh ngắt, khuôn mặt trắng bệch hiện tại của tôi có lẽ khiến cho ngài ấy hoảng sợ, nên ánh mắt có chút thất thần khi nhìn tôi.

- Ngài đã thức suốt đêm qua sao? Cuộc chiến này đã làm ngài tiêu tốn bao nhiêu sức lực rồi!

- Ta không sao, điều nàng nên lo lắng bây giờ là cơ thể của nàng!

Mặc dù câu nói có chút trách móc, nhưng những hành động vén chăn, sờ trán, lau mặt cho tôi lại vô cùng nhẹ nhàng, tỉ mỉ đến mức sợ tôi sẽ bị đau vậy. Tôi cầm lấy bàn tay chai sần vì cầm kiếm của ngài ấy, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn, sau đó mỉm cười mà nói:

- Em xin lỗi, cám ơn ngài đã chăm sóc cho em suốt đêm qua.

Bàn tay được chạm vừa nãy như bị kích thích, nắm chặt lại, rồi đặt lại lên môi tôi một nụ hôn như lời đáp trả, khuôn mặt vẫn vô cùng đau khổ, rầu rĩ mà nói vào tai tôi:

- Là lỗi của ta, ta đã quá bất cẩn…

Tôi lắc lắc đầu, mọi chuyện đã xảy ra, không hề là lỗi của ai cả, dù sao cũng kết thúc rồi, tôi vẫn ở đây, bên cạnh chàng trai mà tôi yêu.

Sự kiện chiến tranh giành ngôi vị đang là chủ đề bàn tán của tất cả mọi người, các quan triều đình thi nhau thúc ép người thừa kế, bảo rằng thiên hạ một ngày không thể không có vua. Chính vì vậy mà Sở Minh Quân phải ra vào liên tục trong cung.

Hoàng đế cuối cùng cũng đã tỉnh dậy, mặc dù thái y đã cố gắng chữa trị, nhưng sức lực đã cạn kiệt, chút ý thức cuối cùng, Hoàng đế đã gọi Sở Minh Quân vào triệu kiến. Đến khi ngài ấy bước ra, đứng trước toàn bộ mà thông báo, Hoàng đế đã băng hà.

Sau đó, cho thái giám phò tá Hoàng đế truyền lại khẩu dụ, chuẩn bị lo hậu sự và đón tân Hoàng đế đăng cơ. Giây phút ý chỉ truyền ra, bọn quan lại quỳ rạp xuống, nín thở mà chờ đợi. Chỉ có điều mọi thứ đều nằm ngoài dự đoán, tân Hoàng đế là Tam Hoàng tử, con trai của Lê quý nhân, người này yêu thích đọc sách, từ nhỏ đã xin phép rời khỏi Hoàng cung, học hỏi những điều mới lạ, vì thế mà chưa bao giờ được nhắc đến.

Bên dưới xì xào bàn tán, có vẻ như họ không hoàn toàn đồng tình với quyết định này, Sở Minh Quân đập thẳng đầu mũi kiếm xuống đất, nghiêng đầu, nhìm chằm chằm vào những kẻ mưu mô bên dưới, khí thế ngút ngàn, trầm giọng nói:

- Lời của Tiên hoàng đã định, ba ngày sau Tân hoàng đế sẽ nhập cung, ta cũng sẽ một lòng phò tá ngài ấy, kẻ nào dám có ý kiến?

Những kẻ theo phe Sở Quốc Doanh và Sở Minh Quân đều lập tức run rẩy, quỳ xuống mà nhận ý chỉ, tuyệt nhiên không dám hó hé nửa lời.

Còn về phần Đại Hoàng tử Sở Quốc Doanh, mang trong mình trọng tội, đã bị tước mất phong vị, đày làm thường dân, suốt đời ở mảnh đất phía thành Đông Nam không bao giờ được trở lại. Khi đang trên đường đi lưu đày, hắn ta không chịu nổi cuộc sống thường dân không có người cung phụng, đã cắn lưỡi mà chết.

Tiếp đến là Hoàng hậu, khi nghe bản thân bị giam mãi mãi trong tẩm cung của mình không được bước chân ra ngoài, không người hầu hạ, tự sinh tự diệt, công thêm việc Đại Hoàng tử chết thì đã phát điên, liên tục cào vào tóc bản thân, lặp lại một câu duy nhất: “Không thể nào! Vị trí đó mãi mãi thuộc về ta và con của ta!”, nhưng không một ai ở đó mà nghe những lời bà ta gào thét nữa.

Thậm chí con trai bà ta đã chết, bà ta cũng chỉ quan tâm đến ngôi vị cao nhất đó, một kẻ ích kỷ đến tột cùng.

Hoàng đế mới đăng cơ là một vị vua hiền đức, không hề làm khó dễ các anh em của mình, thậm chí truyền Sở Minh Quân vào cung, mong muốn ngài ấy sẽ quản lí quân binh, hỗ trợ tân hoàng thêm vững vàng.

Nhưng Sở Minh Quân đã từ chối lời đề nghị, lui về hậu viện, đề cử vị trí quan trọng ấy cho con trai tể tướng Đông Sở Quân. Tân hoàng cũng không cố thuyết phục, gật đầu đồng ý, vẫn giữ chức vị Sở Thân vương cho Sở Minh Quân

Khi lo liệu mọi thứ đã xong, Sở Minh Quân trở về, nắm tay tôi, cùng nhau trải qua cuộc sống an an bình bình. Chàng ấy đối xử với tôi như thường ngày, chăm lo hết mực, thỉnh thoảng sẽ dẫn tôi ra ngoài dạo phố, sẵn tiện ghé thăm những người thân quen.

Ba tháng sau,

Dạo này chúng tôi đang theo dõi Đông Sở Thanh, cái tên này dạo này thường xuyên ghé vào Kim Ngọc quán, không biết say rượu hay là say ai ở đây. Cậu ta bước vào quán, nhìn thấy Kim Ngọc tỷ tỷ lập tức lúng túng, tìm đại một bàn gần nhất để ngồi xuống, chăm chú nhìn Kim Ngọc không rời.

Cái thái độ đó làm sao qua mắt được bậc thánh nhân chúng tôi, chắc chắn là chàng trai đã rơi vào lưới tình rồi. Đông Sở Thanh đắn đo một lúc mới tiến đến bắt chuyện với Kim Ngọc tỷ, miệng chưa thốt lên lời mà khuôn mặt đã đỏ bừng. Kim Ngọc thấy vậy liền mở lời trước:

- Cậu say rượu rồi à? Cần tôi gọi người đến khiêng cậu về không?

- Không!!! Ta không có say!!!

Đông Sở Quân lập tức phủ nhận, sau đó mới lí nhí được vài từ:

- Ngày mai là đêm thất tịch, cô…cô có muốn cùng ta đi ngắm hoa đăng không?

Tôi và Sở Minh Quân đang đứng nhìn trộm cũng phải thốt lên, ‘quả là con trai tể tướng, không hề vòng vo!!!’, còn Kim Ngọc khi được Đông Sở Thanh ngỏ lời, cũng thoáng ngạc nhiên, rồi bỗng nhiên bật cười.

- Này, muốn mời ‘bà chị’ này đi chơi sao? Hay cậu gọi tôi một tiếng ‘tỷ tỷ’ đi, có thể tôi sẽ suy nghĩ lại.

Tôi nghĩ thầm, đây không phải là đang làm khó cậu ta sao, có lẽ Kim Ngọc tỷ tỷ quan ngại về việc tỷ ấy lớn tuổi hơn Đông Sở Thanh, nên mới làm cậu ta biết khó mà lui đây mà.

- Tỷ tỷ, đi chơi thất tịch với ta nhé!

Cả ba người là tôi, Sở Minh Quân, Kim Ngọc tỷ nghe xong cũng phải đứng hình, miệng nặn ra hình chữ 'O', không ngờ con nhà tướng quân lừng lẫy lại không thèm mặt mũi mà làm theo yêu cầu như vậy, ‘quả là hảo hán!’. Tôi giơ ngón tay cái đến Đông Sở Quân, người như vậy mới phù hợp ở bên Kim Ngọc tỷ chứ.

Đâm lao thì phải theo lao, Kim Ngọc đành ngậm ngùi đồng ý đi chơi với cậu ta. Bước ra khỏi cửa quán, dường như tôi và Sở Minh Quân nhìn thấy cậu ta nhảy chân sáo thì phải….

Có vẻ như dạo gần đây tôi cảm thấy cơ thể mình có gì đó khang khác, dường như yếu ớt hơn lúc trước. Kể từ lúc bị mũi tên đâm đến hiện tại, tôi thường hay bị ốm vặt, Sở Minh Quân luôn túc trực bên cạnh không rời nửa bước, mỗi ngày còn mang đến một bát canh thuốc, bảo rằng đây là thuốc bổ, có thể cải thiện sức khoẻ của tôi.

Cho đến một ngày của nửa năm sau, đột nhiên Sở Minh Quân thông báo với tôi rằng ngày ấy phải đến một nơi, có thể sẽ mất khá nhiều thời gian, trong lúc ngài ấy rời đi, dặn dò tôi phải cẩn thận. Trước sự đột ngột này, tôi lo lắng gặng hỏi nơi đến là ở đâu, nhưng ngài ấy lại không nói rõ, chỉ bảo rằng nơi đó không nguy hiểm, chỉ là mất chút thời gian, sáng mai ngài ấy sẽ lên đường.

Sau khi Sở Minh Quân rời đi, tôi thở dài trong phòng, sau đó gọi Sơ Hoa vào.

- Có một điều ta muốn hỏi em, em phải nói thật cho ta biết đấy!

- Dạ vâng, phu nhân có gì thắc mắc ạ?

- Thứ thuốc ta uống mỗi ngày… đó là gì? Chắc hẳn em cũng biết tình trạng cơ thể của ta nhỉ?

Sơ Hoa nghe tôi nhắc về chén thuốc đó, lập tức hoảng sợ, quỳ rạp xuống đất, lắp bắp trả lời:

- Phu nhân, thực sự là thuốc bổ… không phải là em hạ độc người đâu!

- Ta biết em sẽ không hạ độc ta, nhưng đó cũng không hẳn là thuốc bổ, ta nói có đúng không?

Lòng bàn tay Sơ Hoa đổ đầy mồ hôi, tôi cũng không nỡ nhìn em ấy quỳ như thế, liền dìu em ấy đứng lên. Sơ Hoa có vẻ lúng túng khi nhìn vào đôi mắt tôi, sau đó mới dám gật gật đầu.

- Em cứ nói những gì em biết, ta sẽ không nói lại với Vương gia đâu.

- Thật ra…đây là thuốc giải…độc của phu nhân ạ…

- Thuốc giải độc sao? Ta cứ nghĩ mình đã hoàn toàn…không sao rồi chứ!

Tôi khá bối rối với sự việc như vậy, nắm chặt bàn tay của Sơ Hoa.

- Vương gia đã dặn dò chúng em phải cố tỏ ra bình thường, không được để cho phu nhân chú ý, là ai đã tiết lộ với phu nhân vậy?

- Không ai nói với ta cả, chỉ là… ta cảm thấy cơ thể mình có chút thay đổi…có vẻ yếu hơn xưa...

- Là vậy sao, thực ra... theo em được biết, người bị trúng loại độc giống với tiên Hoàng lúc trước, đây là độc được gã ngoại tộc Sắc Tề mang vào.

Thảo nào, loại độc không có thuốc chữa trị, bảo sao tôi không thể hết được, tiên Hoàng lúc trước đã thử biết bao nhiêu loại thuốc cũng không tác dụng, với sức khoẻ ngài ấy, đã một năm rưỡi thì mất. Vậy thì còn tôi…

- Em có biết ta còn bao nhiêu thời gian không…?

- Em…em…vô tình nghe được Lão thái y nói với Vương gia…khoảng chừng ba năm…

- Ba năm sao….Ba năm…?

Em thấy thấy tôi suy nghĩ đến thất thần, liền vội an ủi tôi, bắt đầu giải thích:

- Người đừng quá lo lắng, Vương gia đi chuyến này, thực ra là đến núi Đông Sơn để tìm kiếm cây hoa Linh Lan Kiếm, nghe rằng đó là thần y, chữa được bách độc, khi Vương gia trở về, phu nhân sẽ không sao nữa!

- Như vậy sao…Quá tốt rồi…!!!

Đúng vậy, như vậy đúng là quá tốt, tôi lầm bầm trong miệng, nhưng cũng không quá đảm bảo, rằng cấy Linh Lan Kiếm đó sẽ có tác dụng. Tôi thở dài một hơi, quay đầu mỉm cười với Sơ Hoa đang bối rối trước mặt:

- Ta biết rồi, cám ơn em. Đã làm khó cho em rồi! Ta có chút hơi mệt, cần nghỉ ngơi, em có thể lui ra ngoài được rồi!

- Vâng…vâng ạ…phu nhân…

Sơ Hoa dự định mở lời an ủi tôi, nhưng tôi đã nhanh chóng nằm xuống giường, đắp chăn kín người, tỏ ra mình buồn ngủ, em ấy thấy vậy, cũng đành nuốt những lời vào trong, đóng cửa rồi rời đi.

Ba năm sao…tôi cắn chặt răng, cố nén cho bản thân không phát ra tiếng khóc, nhưng sau lại khó chịu thế này…