Liễu Vũ Tịch Nhan

Chương 13



Lời của Liễu Vũ lọt vào tai Trương Tịch Nhan dịch ra là: Đi làm hai năm, không có thành tựu.

Khá tổn thương! Trương Tịch Nhan đành phải ngẫm lại xem bản thân mình có phải quá thất bại hay không.

Kết quả ngẫm lại chính là: Chỉ có thể như vậy.

Nói đến ôm hạng mục tích lũy quan hệ, nàng có cơ hội, nhưng nàng chướng mắt Tổ trưởng Mao Văn Khiêm, khom lưng nịnh bợ cấp trên chà đạp cấp dưới thì thôi đi, thậm chí còn lừa gạt lôi kéo gian lận, đoạt tiền hoa hồng của người ta, hại người vào chỗ chết. Nàng không hòa đồng, không tụ tập, không được chia tài nguyên công ty, nàng sẽ không khoác lác với khách hàng. Không thể vẽ bánh lớn, không thể hứa hẹn lợi ích, còn là một nhân viên nho nhỏ không quan hệ không gốc gác, đương nhiên khách hàng sẽ không tìm đến nàng.

Trương Tịch Nhan biết bản thân không dễ dẫn đầu như vậy, thiếu khôn khéo, thậm chí có chút gọi là xa cách, nhưng nàng càng hiểu rõ rằng nếu đối nhân xử thế không đúng mực thì giống như lục bình không rễ, không chịu nổi sóng dữ không phát triển thành đại thụ được. Nàng thà tôi luyện nhiều, chứ không muốn đi mấy đường tắt mưu lợi đó.

Trương Tịch Nhan nghe Liễu Vũ khoe khoang hả hê đắc ý, không tiện nói gì. Mỗi người có con đường riêng, huống chi điều kiện gia đình của Liễu Vũ tốt hơn nhóm người Mao Văn Khiêm nhiều, nên đối nhân xử thế đẹp hơn chút, không được quá quan tâm đồng tiền mà không để ý thứ gì khác.

Liễu Vũ vẽ cho Trương Tịch Nhan một gói bánh lớn, Trương Tịch Nhan không tỏ vẻ không ý kiến gì. Liễu Vũ biết Trương Thập Tam luôn biết giả bộ, vì vậy không hề tức giận, quyết định ngày mai dẫn Trương Tịch Nhan ra ngoài mua mua mua, cho Trương Tịch Nhan mở mang tầm mắt. Cô biết đại sư Trương Trường Thọ có thể kiếm tiền, nhưng mà từ việc Trương Trường Thọ làm thịt ba cô, xem ra rõ ràng là một người yêu tiền, gia đình ngài ấy chi tiêu ăn mặc không giàu có gì, lại nhìn đến Trương Tịch Nhan cố gắng đi làm như vậy, chứng minh cũng là người chạy theo tiền bạc.

Liễu Vũ ngáp dài, trở về phòng ngủ. Phòng ở nhà Trương Tịch Nhan đơn sơ nhưng đầy đủ mọi thứ, chủ yếu nhất chính là ngủ rất yên ổn, sẽ không gặp ác mộng, càng không bị bóng đè, giấc ngủ của cô tốt hơn, làn da cũng đẹp hơn.

Ngày hôm sau, Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan ăn bữa sáng do ngài Trương Trường Thọ đưa tới, hai người đến công ty bấm thẻ chấm công sau đó ra ngoài "làm việc".

Cách thức làm việc mà Liễu Vũ lôi kéo Trương Tịch Nhan chính là đi mua sắm ở những cửa hàng xa xỉ, còn gọi điện cho vài phú nhị đại giao tình tốt đi ăn để kết nối tình cảm, để cho Trương Tịch Nhan xem cuộc sống của người có tiền. Lúc cô đi học, ba mẹ cô vẫn nắm giữ quyền lực kinh tế, ngoài tiền tiêu vặt mỗi tháng, chỉ có thể dựa vào việc thi thành tích cao để tìm ba cô kiếm học bổng. Bây giờ đi làm, có danh nghĩa cổ phần, cuối năm còn được chia lợi nhuận, có tiền trong tay tất nhiên phải phóng túng, nhất là ở trước mặt Trương Tịch Nhan, cô hận không thể phóng lên trời, khiến cho Trương Tịch Nhan hâm mộ và ghen tị đủ kiểu.

Trương Tịch Nhan làm trợ lý của Liễu Vũ, làm tròn chức trách cùng Liễu Vũ dạo phố mang đồ, trong lòng lặng lẽ rơi nước mắt thương cho Liễu Sĩ Tắc: Bán phần mộ tổ tiên vất vả cực khổ dốc sức làm ăn hơn mười năm kiếm chút gia sản, lại sinh ra đứa con gái phá của như Liễu Vũ, không biết tổ tiên nhà họ Liễu có muốn đấm chết hai cha con này không.

Buổi trưa, Liễu Vũ mời bạn bè ăn cơm, nguyên nhân sau lưng là muốn cho Trương Tịch Nhan mở mắt một chút, xem cô đãi khách ăn cơm như thế nào, tùy tiện mời bạn bè ăn bữa cơm cũng bằng mấy tháng tiền lương của Trương Tịch Nhan. Nguyên nhân bên ngoài, cô và các bạn kết nối tình cảm, để họ biết cô lên chức Phó Tổng giám đốc, quản lý Phòng tài vụ và đầu tư, sau này có làm ăn hợp tác gì đó, nên nghĩ đến cô.

Trương Tịch Nhan bị Liễu Vũ kêu vào bàn. Nàng làm trợ lý của Liễu Vũ, mặc đồ từ đầu đến chân cộng lại không quá 2000, vừa thấy chính là tầng lớp làm công tiền lương không cao. Người ngồi chung bàn hoàn toàn không để ý đến Trương Tịch Nhan, cho dù thỉnh thoảng có để ý, cũng là nhìn gương mặt xinh đẹp của Trương Tịch Nhan, người hơi lạnh lùng, không rụt rè e sợ giống những trợ lý khác, có một loại hứng thú khác.

Trương Tịch Nhan nghe một đám phú nhị đại trẻ tuổi tâng bốc và khoe khoang với nhau, âm thầm im lặng. Nàng cho rằng các phú nhị đại ở chung đều khoe của, nhưng vòng tròn của Liễu Vũ tương đối chạy theo nhu cầu nhiều hơn, họ khoe mối quan hệ khoe năng lực, thí dụ có quan hệ hợp tác với vị đại lão nào đó, thí dụ như bản thân đã làm chuyện gì thành công. Trương Tịch Nhan nghe Liễu Vũ nói việc học tập ở Phòng đầu tư và Phòng tài vụ thành 'quản lý hai phòng này cũng không khó đoán ra phần thu nhập thêm của họ lớn bao nhiêu'. Nàng cảm thấy cứ theo đà khoác lác kiểu này, nàng đoán có thể nổ ra mấy chục hạng mục vài ngàn hoặc vài triệu mà nàng đã tham gia đầu tư.

Tuy rằng Liễu Vũ nói quá, thế nhưng có một cái là thật, đó chính là cổ phần công ty. Cổ phần công ty chính là quyền phát biểu, cô lại nhậm chức Phó tổng, dù vẫn đang trong quá trình học tập, nhưng trọng lượng kia cũng không vừa. Bàn ăn này cô mời nhiều người, có người phớt lờ sự thật, một số thật lòng muốn kết thân với cô thì nịnh hót lấy lòng, đương nhiên cũng có một số vẫn đang dựa vào gia đình cho tiền tiêu thì nhìn Liễu Vũ không vừa mắt.

Ngoại trừ Trương Tịch Nhan, bàn ăn này đều là phú nhị đại, Liễu Vũ kéo trợ lý vào bàn, dù trợ lý này xinh đẹp rạng rỡ phong thái ổn trọng, giống như một tinh anh học vấn cao, nhưng đó cũng chỉ là trợ lý.

Có người không vừa mắt Liễu Vũ, lập tức chọn Trương Tịch Nhan đổi chủ đề, hỏi thẳng Liễu Vũ vì sao để một trợ lý ngồi chung bàn, có phải coi thường bọn họ không, còn nói Trương Tịch Nhan không biết phân biệt, Liễu Vũ kêu nàng vào bàn, nàng liền vào bàn, không nhìn ra đây là chỗ nào à?

Liễu Vũ cười híp mắt nói với Trương Tịch Nhan:

- Nói hai câu?

Trương Tịch Nhan nói:

- Tôi sẽ không khoác lác.

Liễu Vũ:

- ....

Người trên bàn đột nhiên im lặng, bầu không khí bỗng trở nên không tốt.

Liễu Vũ lặng im hai giây, bưng ly lên uống một ngụm nước, nói:

- Xem như tôi đã biết vì sao Mao Văn Khiêm phải gây khó dễ cho cô rồi, tôi cũng muốn!

Cô vuốt vuốt ngực, bày ra dáng vẻ đau tim. Người ở hoàn cảnh nào thì nói chuyện theo hoàn cảnh đó, mọi người khoác lác thì sao, lại để cho Trương Tịch Nhan khinh bỉ không kiêng nể như thế.

Có người lanh mắt hỏi Liễu Vũ:

- E rằng vị này không phải là trợ lý đơn giản như vậy nhỉ?

Liễu Vũ rầu rĩ nói câu:

- Ba cô ta lợi hại hơn ba tôi. - Lại giận dữ nói với Trương Tịch Nhan:

- Cô ta chính là con lừa.

Bỗng nhiên cô phát hiện mình vẫn chưa khoe được của cải, còn bị cười nhạo. Liễu Vũ không muốn nói mình thẹn quá thành giận, cô chỉ muốn chỉnh đốn Trương Tịch Nhan: Điểm chú ý để chỗ nào rồi.

Trương Tịch Nhan bị mùi rượu cộng thêm nước bọt trong miệng Liễu Vũ văng lên mặt, trong lòng bổ sung câu: Thiếu tu dưỡng.

Câu đầu tiên đã làm người ta bực bội!

Nhà Trương Tịch Nhan là đạo sĩ gia truyền, mặc dù hiện tại khoác vỏ bọc tinh anh học vấn cao, nhưng mưa dầm thấm đất từ nhỏ đến lớn, bên trong vẫn là đạo sĩ. Ngày trước nói đạo sĩ là mũi trâu, lỗ mũi lớn, hơi thở thô đục, ngày nay chính là ba phát liên tục: "Mắc mớ gì tới cô", "Liên quan gì tôi", "Cút".

Tuy người ngồi trong bàn phóng đại rất dữ, nhưng phải nói ai cũng đều là người tinh ranh, đều có mắt nhìn. Từ hình ảnh Liễu Vũ tức nổ phổi cho đến Trương Tịch Nhan không thèm phản ứng, nhìn ra được Trương Tịch Nhan không phải trợ lý bình thường, cô ta không giữ thể diện cho Liễu Vũ như thế, chứng tỏ ba cô ta còn lợi hại hơn Liễu Sĩ Tắc.

Các chị em vừa nãy làm khó dễ Trương Tịch Nhan, lúc này nâng rượu lên xin lỗi Trương Tịch Nhan:

- Tôi nói bậy, tự phạt ba ly.

"Cạch, cạch, cạch", ba ly rượu đế liên tục xuống bụng, khá dứt khoát.

Trương Tịch Nhan đáp lại một ly, thành thật thừa nhận:

- Tôi không phải phú nhị đại, nhà của tôi rất nghèo.

Liễu Vũ nhìn trời! Người trong nhà có đạo quán, dám nói mình nghèo!

Cách ăn mặc của Trương Tịch Nhan không giống người có tiền, thế nhưng nàng chững chạc, không giống người chưa từng va chạm xã hội, lại thêm thái độ của Liễu Vũ, khiến họ nhất thời không đoán ra được lai lịch của nàng. Có điều không có giao tình cũng không cần thiết phải qua lại, chỉ trên một cái bàn ăn bữa cơm mà thôi, đoán không ra lai lịch thì đừng làm mất lòng cô ta là được.

Không khí trên bàn ăn khá thân thiện, một lát sau lại náo nhiệt lên, vì câu nói "Tôi sẽ không khoác lác" của Trương Tịch Nhan, mọi người biết ngượng mà không tiếp tục phóng đại nữa. Nhà của nhóm phú nhị đại này đều làm ăn kinh doanh, danh tiếng vẻ vang, phần lớn ai cũng đều không dám làm mất lòng, nhưng mà đối mặt một vị không rõ lai lịch như vậy, vẫn nên kiềm chế.

Liễu Vũ thấy bầu không khí trên bàn ăn hơi cứng ngắc, mời mọi người ly rượu nhận lỗi, nói dẫn con lừa đến trải nghiệm khiến mọi người chê cười.

Con lừa Trương Tịch Nhan, Thật ngại quá, cũng uống một ly nhận lỗi, bầu không khí trên bàn mới khá hơn chút.

Có người thấy Trương Tịch Nhan ngà ngà say, không tỉnh táo lắm, thừa cơ hội hỏi nhà Trương Tịch Nhan làm gì.

Trương Tịch Nhan:

- Mở cửa hàng nhang đèn.

Liễu Vũ:

- ....

Mọi người liền tưởng rằng nhà nàng làm sản xuất các loại nhang đèn, trong bụng tính toán hình như chưa nghe qua có xí nghiệp lớn sản xuất lư hương gì đó, nhất thời lờ mờ, tiếp tục hỏi cũng không hỏi ra được gì.

Ăn xong một bữa cơm, Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đều uống rượu. Trương Tịch Nhan uống ít, tổng cộng uống không được ba ly rượu đế, nhưng tửu lượng của nàng thấp, say rượu hơn cả Liễu Vũ.

Lúc ra cửa, Liễu Vũ dìu Trương Tịch Nhan, tư thế quen cửa quen nẻo, mọi người nhìn thấy, vô cùng 'cạn lời': Rốt cuộc ai mới là trợ lý của ai đây?

Có người không nhịn được hỏi:

- Tiểu Vũ, rốt cuộc nhà trợ lý của cô làm gì?

Liễu Vũ đành nói:

- Đạo sĩ, trong nhà có cái đạo quán.

Bọn họ tiếp tục hỏi thăm đạo quán ở đâu, Liễu Vũ không nói.

Hai nàng đều uống rượu, không lái xe được, Liễu Vũ gọi tài xế trong nhà tới đón.

Tài xế thận trọng giúp Liễu Vũ dìu Trương Tịch Nhan đi vòng qua bên kia đỡ nàng ngồi vào ghế phía sau tài xế, Liễu Vũ thì ngồi ghế phía sau phụ lái. Điều này làm cho vài người bạn phú nhị đại cùng theo ra ngoài âm thầm bàn tán về lai lịch của Trương Tịch Nhan.

Sau khi lên xe, Liễu Vũ mới thu bộ mặt thân thiện kia lại, tức giận đến nỗi lỗ mũi muốn phả khói. Ngày hôm nay cô không bị con lừa Trương Tịch Nhan chọc tức chết đã là tốt tính lắm rồi. Hôm qua khô miệng khô lưỡi nói nhiều như thế, để cho Trương Tịch Nhan phải học tự dát vàng lên mặt mình, kết quả vị này chế giễu, khiêm tốn quá mức, suýt nữa khiến mọi người đuổi ra khỏi bàn. Gặp loại tình huống này, ra vẻ cũng không ra vẻ nổi, muốn phóng đại chứ, Trương Tịch Nhan cầm cây kim, nhẹ nhàng chọt một phát, "xì xì", khí lọt ra ngoài! Phí công!