Lĩnh Chi Hoa

Chương 18



Đàn ông là nước, đàn bà là cá

......

Tuyết rơi dày đặc, tuyết của mấy ngày trời phủ trắng xóa trên những cành thông ngoài cửa hang, bị cơn gió thổi rơi lững thững xuống những thân cây thấp cành.

Lan Thiện Văn thẫn thờ nhìn chằm chằm cửa hang, cho đến khi cảm thấy một cơn gió thổi dậy lên cảm giác rét buốt mới hoàn hồn, tiếp tục cho thêm một khúc củi vào đống lửa trước mặt.

Vừa làm, cô vừa chậm rãi hỏi người phía sau: "Cởi xong chưa?"

"Lan Thiện Văn, không cho phép cô quay đầu lại, bằng không tôi sẽ rủa cô mọc mụn lẹo!"

Úc Tuyền Thu bực tức dậm chân sau lưng cô.

Phẩm hạnh của người làm bác sĩ có thể sánh với một vị thánh nhân, đương nhiên bác sĩ Lan sẽ không làm trái ý cô, sẽ không quay đầu lại nhìn cô.

Nhưng, thật ra bác sĩ Lan không hiểu lắm, đều là phụ nữ, có gì phải che che đậy đậy? Giống cô vậy, không phải cô vẫn cởi đồ trước mặt cô ấy sao.

Từ nhỏ cô đã quen nhìn thấy phụ nữ khỏa thân trong các nhà tắm lớn ở phương bắc, hơn nữa, mổ xẻ thi thể người cũng nhiều, bác sĩ thấy không có gì là lạ.

Nhưng Úc Tuyền Thu sống từ nhỏ cùng gia đình ở nơi phương nam, làm gì đã được thấy mấy cái đó, dù đi rửa mặt cô vẫn sẽ đóng chặt cửa, đâu như cô bác sĩ ban nãy, cởi quần áo giữa ban ngày ban mặt, làm cô sợ đến mức tưởng bác sĩ Lan muốn giở trò lưu manh, thật kỳ lạ!

Cô ngượng ngùng cởi bỏ lớp quần áo ướt sũng nửa thân dưới, quấn lấy đôi chân và nửa thân dưới trắng như tuyết, bước đến bên đống lửa.

Lan Thiện Văn đang định ngẩng đầu lên nói chuyện thì bị cô giữ đầu lại.

Một thanh niên cách mạng tốt như đồng chí Úc, trừng mắt với cô và hùng hồn nói: "Tôi đã cởi hết quần áo rồi!"

"Tôi biết..." Không hiểu vì sao đồng chí Úc lại hung dữ như vậy, bác sĩ ân cần nói: "Em không lạnh sao, mau ngồi xuống đi, hơ khô quần áo trên người, sau đó chúng ta sẽ nghĩ cách ra ngoài."

Ôi, trời ạ, cô nữ cùng quả nữ quần áo xốc xếch ở cùng một nơi, thế mà tất cả những gì bác sĩ có thể nghĩ đến là hỏi thăm cô có lạnh hay không, bảo cô cởi quần áo ra chỉ để hơ khô, uổng công trước đó cô đã nghĩ nhiều rồi!

Úc Tuyền Thu rất thất vọng.

Thế là cô dứt khoát cởi tuột hết tất cả quần áo trên người, khỏa thân ngồi trước mặt bác sĩ.

Lan Thiện Văn còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đã bị da thịt trắng nõn trước mặt làm cho lóa mắt.

"Em làm gì vậy? Không lạnh sao?" Bác sĩ nhìn cô một cách kỳ quái, không phải vừa nãy đồng chí Úc còn hét lên có chết cũng không cởi sao? Tại sao giờ lại...

"Không phải cô nói cởi quần áo ra để hơ khô sao?" Úc Tuyền Thu nghiêm mặt, giọng điệu rất công tư phân minh, lắc lư hai chiếc bánh bao trước ngực, lấy khúc củi treo quần áo lên như cách bác sĩ làm, đặt sang một bên hơ khô.

Ý tôi là cởi lớp quần áo bị thấm tuyết ra để hơ khô, chứ không nói cởi hết.

Bác sĩ nghĩ thầm, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Úc Tuyền Thu, đến cuối cùng vẫn không thể nói lời này khỏi miệng, chỉ tốt bụng đưa cho đồng chí Úc chiếc áo khoác đã sắp khô của cô, quan tâm nói: "Đồng chí Úc, trời lạnh, phải cẩn thận kẻo bị cóng."

Úc Tuyền Thu phớt lờ cô, cũng không nhận chiếc áo, chỉ ngồi đối diện cô, khép chân như pho tượng đá, bất động nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.

Một lúc lâu sau, Lan Thiện Văn khó xử, cuộn tròn chiếc áo khoác lại và đặt sang một bên.

Hai người cứ ngồi lặng thinh trước đống lửa như thế.

Thật lâu sau, Úc Tuyền Thu ngẩng đầu lên, vừa như cười, vừa như mếu, hỏi cô bác sĩ đối diện: "Người đàn ông kia đối xử tốt với cô chứ?"

Đột nhiên nghe cô ấy đề cập đến điều này, Lan Thiện Văn ngây ra một lúc, những điều Lý Uyển Thi nói chợt sượt qua tâm trí cô, lông mày âm thầm nhíu chặt lại.

Một lúc sau, cô nhẹ nhàng đáp lại: "Cũng tốt."

"Cũng tốt là không được đâu, không phải ông xưởng trưởng lúc nào cũng bảo chúng ta phải làm đến mức tốt nhất sao?" Úc Tuyền Thu cười haha, đơn thuần chỉ muốn trêu ngươi bác sĩ. "Sao thế, người đàn ông đó yếu xìu trên giường à? Nên bác sĩ Lan không hài lòng?"

Đối mặt với lời phỏng đoán có thể làm huỷ hoại danh tiếng của cô, vẻ mặt Lan Thiện Văn vẫn không biến sắc, chỉ chậm rãi nói: "Chúng tôi chưa phát triển đến mức đó."

"Ôi, bác sĩ Lan đúng là mang cốt cách thần tiên." Úc Tuyền Thu cười cợt nhả nhìn cô bác sĩ ngay thẳng: "Ngày mai tôi phải báo cáo chuyện này với ông xưởng trưởng mới được. Chủ tịch đã nói, những người không lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết đều là những kẻ lưu manh! Bác sĩ Lan của chúng ta thật ngay thẳng, thật nghe lời Chủ tịch, trước giờ chưa từng dây dưa nam nữ, đúng là cô gái vàng của nhân dân! Là trụ cột gương mẫu của đất nước!"

Cô chua ngoa nói không ngừng nghỉ, hoàn toàn không nhìn thấy phản ứng chỉ lẳng lặng dõi theo đống lửa của bác sĩ Lan. Khi những khúc củi cháy thi thoảng kêu lên "tách, tách", Lan Thiện Văn như mới hoàn hồn, lại nhóm thêm một, hai khúc củi.

Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn của bác sĩ, Úc Tuyền Thu ngồi phía đối diện có thể thấy rõ hàng mi dài đen nhánh dưới mí mắt của bác sĩ Lan.

Chà, dung mạo của bác sĩ Lan lại thêm vài phần xinh đẹp.

Ngược lại, khi Úc Tuyền Thu nhìn bản thân trong gương mỗi sáng thức dậy, cô thấy mình lại sụt thêm vài cân, hốc hác đến mức người mẹ già của cô bắt đầu nói rằng cô đã già đi từ lúc hạ sinh đứa con gái.

Ai thèm khát một người đàn bà xấu xí? Đưa ra ngoài sẽ rất mất mặt, chẳng trách những người đàn ông luôn thích phụ nữ trẻ đẹp.

Nhưng cô cũng không tính là già. Hai mươi mốt tuổi, nhưng già đến mức đi không được, ăn không xong, đi đến đâu bị người đời ghét bỏ đến đấy, tại sao thế giới này chỗ nào cũng đối xử tệ bạc với cô?

Hay có thể nói, có lẽ cô nên giống như những người già đó, cởi dây thắt lưng ra và gieo mình xuống suối vàng thử xem?

"Khụ khụ..."

Một cơn gió tạt đến mang theo cái giá lạnh. Cô ho, nước mắt cũng lăn xuống gò má.

Đang rơi nước mắt, bỗng cô cảm thấy nữ bác sĩ ngồi đối diện đang nhìn mình, bèn vội vàng dùng cánh tay trần chùi lên mặt, bực tức trừng mắt với bác sĩ: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy ai bị cay mắt vì khói bao giờ à!"

Nghe vậy, bác sĩ chớp mắt nhìn cô, rồi lặng lẽ nhặt áo lên quạt khói củi hướng về phía mình.

Làn khói xanh ngay lập tức khiến bác sĩ cũng ứa nước mắt.

"Bác sĩ Lan, cô có bị ngốc không?" Thấy thế, Úc Tuyền Thu không nhịn được mà cười nhạo cô.

Vừa cười, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu vừa không ngừng tuôn ra, trông còn ngốc hơn nữ bác sĩ: "Trên thế giới này có ai lại quạt khói hướng về phía mình để rồi chảy nước mắt chứ?"

Lại có ai ngốc đến mức cũng khóc cùng người ta?

Bác sĩ đáp lại cô một nụ cười dịu dàng, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra. Nữ bác sĩ bị khói xanh làm cho không mở được mắt, khi cười lên rất giống đoá hoa lê nở rộ, đẹp đến rung động lòng người.

Úc Tuyền Thu lại bắt đầu vừa trêu cô vừa dở khóc dở cười. Bác sĩ vừa im lặng lắng nghe những lời sinh sự của Úc Tuyền Thu, vừa rơm rớm nước mắt.

Nước mắt của bác sĩ chỉ đơn thuần bị cay mắt vì khói. Còn cô thì không biết tại sao mình lại muốn khóc.

Nói với người khác, có lẽ suy cho cùng chỉ có một câu dành cho cô: phụ nữ càng phóng đãng, càng trơ trẽn.

Chà, không biết từ đâu ra mà cô có cái danh này, không tận dụng thì thật tiếc.

Bây giờ, cô chỉ muốn lợi dụng tai tiếng này để làm những chuyện xứng với cái danh trên.

Ví dụ như trần truồng đứng lên, hung hăng túm lấy bộ quần áo chỉnh tề của bác sĩ ngồi phía đối diện, chất vấn cô ta, mẹ kiếp, cô có ý gì mà đối xử tốt với tôi như vậy, là vì cô thực lòng thích mẹ và con của tôi sao?! Vậy cô vứt tôi đi đâu?! Cô bị mù sao, sao tôi không thể sánh bằng mẹ và con của tôi?!

Cô có biết cô rất giỏi làm người ta rung động rồi bỏ chạy không? Cô có khác gì những tên đàn ông sung sướng xong kéo quần lên ra vẻ đứng đắn và chính trực kia?

"Chúng tôi dự định khi quay về sẽ kết hôn." Nhìn đống lửa, bác sĩ đột nhiên lên tiếng.

Giọng nói nhỏ nhẹ chậm rãi, nhưng đến tai Úc Tuyền Thu lại to hơn cả tiếng sấm.

Cô nhịn một hơi thật sâu, dũng khí khó khăn lắm mới tích tụ được đều bị lời nói của bác sĩ thổi bay.

Thảo nào trước đây bà mẹ già nói cô thật dốt nát khi người đàn ông trước đây bỏ cô mà chạy.

Người ta chỉ tốt với mình một chút thôi mà mình đã vui sướng lên mây, nhưng thực ra, người ta nghĩ mình chẳng là gì, thậm chí còn không bằng một con rệp.

Quả là một người phụ nữ thấp hèn, chỉ giỏi đánh giá cao bản thân.

"Tại sao cô lại nói điều này với tôi, muốn tiền biếu của tôi sao?" Úc Tuyền Thu cười nhìn bác sĩ có vẻ mặt đờ đẫn: "Tôi không có tiền đâu, bác sĩ thật sai lầm khi muốn moi tiền từ tôi."

"Cũng không có việc gì, chỉ là tôi muốn nói cho em một tiếng mà thôi." Bác sĩ thản nhiên nói: "Dù sao thì chúng ta cũng có một chút quan hệ."

"Cũng đúng." Úc Tuyền Thu hiểu ý gật đầu, không chút khách khí đi tới trước mặt bác sĩ, đưa tay ra, cười nói: "Vì chúng ta là người thân, thấy em gái khổ sở như vậy, bác sĩ Lan, chị có muốn cho em một ít tiền không? Tiếp tế một chút?"

Lan Thiện Văn không nói gì, lấy 30 tệ và bảy, tám phiếu lương thực từ trong chiếc túi quần ôm sát, đặt vào lòng bàn tay chai sần của cô, còn ân cần nói với cô: "Con đường ở đây đã bị tuyết chặn, có tiền và phiếu ăn cũng không quá hữu dụng, nếu em bằng lòng, hãy theo chúng tôi đi xúc tuyết bên đường núi đi. Đây là nhiệm vụ do tỉnh phái tới, mỗi ngày sẽ được đảm bảo có đủ thức ăn và lửa ấm, hơn nữa, sẽ có lương công."

Trời ơi, chẳng trách các bác sĩ phòng bên hay thầm thì to nhỏ rất thần bí, hoá ra còn có chuyện tốt như vậy.

Úc Tuyền Thu bỏ tất cả số tiền mà bác sĩ đưa vào túi áo đã được hơ khô của cô đặt bên cạnh, nhướng mày hỏi thêm: "Bác sĩ Lan, tại sao tôi chưa từng nghe nói về nhiệm vụ này?"

"Đây là tin tức được người cô của Song Niên tiết lộ cho chúng tôi." Bác sĩ rất thật thà, nói toẹt ra việc họ đi cửa sau với không chút giấu giếm: "Chuyện này ban đầu là do tỉnh phái người tới làm, không cần đến chúng ta, nhưng người cô của Song Niên là tổng bí thư của tỉnh, nên chúng ta mới có thể nhận được công việc này."

Song Niên, Song Niên, gọi thật là thân mật. Nhưng, chậc chậc, thật tốt khi có một người đàn ông quyền thế, không cần phải lo vấn đề ăn no mặc ấm, lại còn có thể làm Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, lừa gạt tình cảm của người khác đối với cô ta.

Thảo nào mẹ già luôn bảo cô phải tìm một người đàn ông đáng tin cậy.

Có lẽ cô đã bị giục đến mức ấm đầu, đang yên đang lành lại đi thích một người phụ nữ.

Đàn ông là nước, đàn bà là cá, cá làm sao tách khỏi nước được?

Một người phụ nữ không quyền không tiền như cô, ai sẽ thích đây?

Chỉ có bọn đàn ông háo sắc mà thôi.

"Cô của bác sĩ Cảnh đúng là rất thương cậu ấy." Úc Tuyền Thu cười, tỏ vẻ hiểu biết: "Chắc chắn cậu ấy là con một."

"Không, cậu ấy có hai chị gái." Bác sĩ lắc đầu, phủ nhận suy đoán của cô về gia đình vị hôn phu, cũng không muốn nói thêm nhiều điều với cô, chỉ do dự, sau đó lại đưa cho cô cái áo bên cạnh: "Đồng chí Úc, đừng để bị cóng."

Lần này Úc Tuyền Thu đã nhận lấy chiếc áo của cô, hơn nữa còn vội vàng nhận lấy, cười tủm tỉm vừa khoác chiếc áo lên người, vừa cảm ơn cô bác sĩ: "Bác sĩ Lan đúng là người tốt, chất liệu chiếc áo khoác này hẳn phải tốt lắm."

"Nếu em muốn thì tôi tặng." Bác sĩ hiểu ý cô, thương hại nhìn cô, nói: "Tôi còn vài bộ nữa."

"Thế tôi nhận nhé." Úc Tuyền Thu cười không biết xấu hổ, tâng bốc bác sĩ lên mây: "Người nghèo như chúng tôi không mua nổi quần áo. Bác sĩ Lan, cô đúng là Quan Âm cứu người gặp nạn."

Lan Thiện Văn không nói gì, chỉ cười yếu ớt với cô, lại nhóm thêm một khúc củi đống lửa.

......