Lĩnh Chi Hoa

Chương 26



Đàn ông, đàn bà, người

......

Câu nói đàn ông là chủ gia đình đúng là không sai.

Mẹ kiếp, sau khi có đàn ông, trời lạnh cô không cần lo hì hục gánh nước, cũng không cần sợ mấy tên lưu manh ăn không ngồi rồi trong xưởng thép sẽ làm gì cô.

Chưa kể, Lý Kiến Khôi là một người đàn ông tốt biết giữ chữ tín. Anh đối xử với Mục Mục rất tốt, coi mẹ cô như mẹ ruột của anh.

Quan trọng hơn, anh ấy biết cách chinh phục trái tim người phụ nữ của mình, biết tuần tự như tiến, chứ không vồ vập cưỡng gian.

Thật nực cười, cô bịa ra chuyện mình thích nam bác sĩ, vậy mà anh ấy tưởng là thật.

Không những anh ấy cố gắng hết sức ngăn cô nhìn mặt bác sĩ, lại còn chủ động gặp và yêu cầu ông xưởng trưởng chuyển cô đến một căn phòng cách xa chỗ của các bác sĩ hơn.

Để cô đỡ nhìn thấy cảnh tượng ân ái của các bác sĩ, cho cô đỡ bực.

Phải công nhận rằng thật tốt khi có một người đàn ông nắm giữ đặc quyền trong tay.

Cô chạy khắp nơi không tìm được phòng, người đàn ông chỉ với vài câu đã giải quyết gọn gàng cho. Hơn nữa, anh ấy còn đưa được cô vào đội xúc tuyết mà chỉ những thanh niên trí thức mới được vào.

Mẹ kiếp, tìm đâu ra một công việc được bao ăn, bao ở, lại còn được cấp bếp than!

Nói là rèn luyện tinh thần và thể chất của những thanh niên trí thức, và đúng là như vậy.

Đối với những người từ bé đã lớn lên ở thành phố, những việc như nhặt phân bò, múc nước và cho gà ăn quả thực đều được coi là "rèn luyện thể chất".

Tay chân yếu xìu thế làm sao được? Úc Tuyền Thu nghĩ, còn trẻ còn lanh lợi khôn ngoan, sao không mạnh tay lên một chút?

Nhưng họ mạnh hay yếu cũng không liên quan đến cô, hiện giờ cô chỉ toàn tâm toàn ý xúc tuyết chặn Ma Tử Lĩnh để những chiếc xe chở lương thực bên ngoài có thể đi vào.

Mẹ kiếp, cô đã ăn lá hoè với cám mì gần một tháng, nếu phải ăn tiếp, sớm muộn gì cũng biến thành tằm!

Còn hai mươi ngày nữa mới đến năm mới, nhưng tuyết trên Ma Tử Lĩnh vẫn chưa có dấu hiệu tan.

Không những thế, trên nền trời u tối vẫn không ngừng trút xuống những trận tuyết lớn bay như lông ngỗng.

Tuyết được xúc ngọn chất đống bên đường như một quả núi, không những ban đêm rất dễ làm loá mắt người đi đường, con đường vừa được xúc tuyết còn bị kết một lớp băng mỏng bên trên của đợt tuyết mới, ai đi đứng không cẩn thận sẽ rất dễ bị trơn ngã.

Đây là đường núi, nếu bị té ngã, khéo sẽ bị rơi xuống khe núi.

Là chỉ huy phụ trách công việc xúc tuyết này, Lý Kiến Khôi rất đau lòng.

Cuối cùng, theo gợi ý của Úc Tuyền Thu, anh đã đến xưởng thép lấy rất nhiều than cháy, rải chúng trên đường để đường đỡ trơn hơn.

Lại là một ngày đi xúc tuyết.

Úc Tuyền Thu phóng tầm mắt nhìn lớp tuyết dày tích tụ trên con đường núi ngoằn ngoèo, thất thần một lúc, cúi người định tiếp tục cầm xẻng làm việc thì đột nhiên cảm thấy eo nặng trĩu, cả người lập tức bay lên.

Lý Kiến Khôi vui vẻ ôm lấy cô, vừa không ngừng xoay tròn, vừa cười: "Tuyền Thu, em thật thông minh. Mộ tổ tiên họ Lý nhà anh hẳn đã bốc khói nên anh mới có được một người vợ tốt như vậy!"

Mùi mồ hôi nồng nặc trên người đàn ông khiến cô khó chịu cau mày. Cố nén khó chịu, cô để anh ôm một lúc mới chậm rãi nói: "Tôi chóng mặt, thả tôi xuống."

"Được, Tuyền Thu, anh mừng quá nên không cầm lòng được." Nghe vậy, người đàn ông nhanh chóng cẩn thận đặt cô xuống, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, anh vội vàng lo lắng hỏi: "Tuyền Thu, em không sao chứ?"

Úc Tuyền Thu không nói gì, lặng lẽ bỏ xẻng xuống, chạy đến gốc cây đa lớn, chống vào thân cây rồi bắt đầu nôn ra toàn nước trắng.

Mẹ kiếp, buổi sáng bà đây còn chưa ăn một hạt cơm nào, đầu đang choáng váng muốn chết, bị lắc như vậy càng thêm khó chịu, đến cả nước lã cũng nôn ra sạch!

Cô khó chịu xoa xoa ngực, bất động dựa vào gốc cây đa. Lý Kiến Khôi ở bên cạnh hốt hoảng, vội vàng đi theo, lo lắng vây quanh cô, không ngừng hỏi: "Tuyền Thu, em không sao chứ?"

Mẹ kiếp, đương nhiên có sao, thử cái cảm giác trong bụng trống trơn mà tự dưng bị quay như chong chóng xem.

Úc Tuyền Thu không thèm để ý tới anh, chỉ nhắm mắt lại, dựa vào gốc cây đa không nhúc nhích, để kệ người đàn ông lo lắng đi đi lại lại quanh mình.

Cô trong sáng vô tội, nhưng tình huống này, lại là một cảnh tượng thú vị trong mắt người khác.

Cô nhà báo vừa lắc tro than trong sọt xuống đất, vừa liếc mắt ra hiệu với các bác sĩ bên cạnh: "Hãy nhìn bên kia kìa, bên đồng chí Úc ấy."

Các bác sĩ nghe thế cũng quay đầu nhìn sang, cô nhà báo cười bỡn cợt: "Không ngờ đấy, không ngờ đấy, chưa được bao lâu mà đồng chí Lý đã được làm cha trẻ."

"Cậu đừng nói nhảm, ảnh hưởng danh tiếng của một cô gái." Nghe vậy, Ngô Tụng Trúc là người đầu tiên phản bác: "Thời gian họ ở bên nhau còn chưa được hai tháng, sao có thể lộ thai nhanh như vậy."

"Này, bác sĩ Ngô, cậu biết người bình thường phải mất khoảng ba tháng mới xuất hiện những triệu chứng này đúng chứ?" Cô nhà báo lắc đầu không đồng ý: "Nhưng mỗi người mỗi khác, có thể đồng chí Úc có một cơ thể đặc biệt, xuất hiện triệu chứng đó sớm hơn."

"Cậu vô lý!" Nghe có người chất vấn về phán đoán y học của mình, Ngô Tụng Trúc mất bình tĩnh, lên mặt tranh luận với cô nhà báo: "Tớ không tin, trên thế giới này làm gì có nhiều ngoại lệ đến vậy!"

Thấy vị bác sĩ hủ nho sắp nhảy dựng lên xé xác mình, cô nhà báo vội rụt cổ lại, không dám tiếp tục đối đầu với bác sĩ.

Quay sang nữ bác sĩ có tính tình dịu dàng kia: "Bác sĩ Lan, cậu nghĩ, đồng chí Úc có giống đang mang thai không?"

"Tớ không biết, tớ không phải bác sĩ khoa sản." Câu trả lời của bác sĩ rất chuyên nghiệp, một là một, hai là hai, không có bất kỳ thiên vị nào.

Cô nhà báo rất không hài lòng với câu trả lời của cô, lắc lắc cánh tay cô: "Này, bác sĩ Lan, cậu đoán đi."

"Tớ không muốn đoán, bừa bãi suy đoán chuyện riêng tư của người khác là điều rất thiếu tôn trọng đối với người ta."

Bác sĩ không ngẩng đầu lên, một loạt lời lẽ Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín không ngừng tuôn ra khỏi miệng, khiến một người hóng hớt như cô nhà báo cũng phải đỏ mặt.

Cô nhà báo ỉu xìu kết lại một câu: "Thiện Văn, cậu nói đúng ", rồi vội vã chạy sang bên kia tán dóc với cô Sáu - người mới đến làm việc được một ngày đã túm năm tụm ba gọi anh xưng em với cánh đàn ông ở đây.

Cô phóng viên nhiều chuyện đã rời đi, nhưng cô bác sĩ thích tìm tòi y học không buông tha cho Lan Thiện Văn.

Kéo tay áo Lan Thiện Văn, nhất định muốn thảo luận kết quả cùng cô.

"Thiện Văn, cậu nói xem, có phải đồng chí Úc mang thai không?"

"Tớ không biết." Lan Thiện Văn vẫn trả lời như cũ, lạnh nhạt nói: "Nếu cậu muốn biết thì tự đi hỏi cô ấy đi."

"Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của cô ấy, sao tớ đi hỏi cho được?" Ngô Tụng Trúc cau mày, khổ sở đáp.

Ngô Tụng Trúc thật lòng muốn biết có phải Úc Tuyền Thu là một trường hợp đặc biệt như cô nhà báo đã nói hay không. Nếu đúng như vậy, cần phải chú ý nhiều hơn khi nghiên cứu phát triển các loại thuốc cho phụ nữ mang thai.

"Hỏi gì thế?" Lúc cô còn đang bối rối, nam bác sĩ được phân công đổ tuyết bên đường đi tới cười hỏi.

Đương nhiên, cặp mắt vẫn không thể tách dời nữ bác sĩ trẻ trung xinh đẹp.

Lan Thiện Văn phớt lờ cậu ta, tiếp tục rắc tro than.

"Cậu nhìn kìa, nhìn sang phía đồng chí Úc." Ngô Tụng Trúc thấy cậu ấy khó xử, bèn có lòng chỉ cho cậu thấy đôi nam nữ dưới gốc cây đa: "Uyển Thi nói, đồng chí Úc có rồi, tớ thì nói cô ấy vừa hẹn hò với đồng chí Lý hơn một tháng, sao có thể nhanh thế được. Cậu ấy phản bác tớ, nói là vì đồng chí Úc có thể chất đặc biệt."

Nữ bác sĩ luôn thích tìm hiểu tận cùng trong mọi chuyện cau mày, ngẩng đầu hỏi nam bác sĩ luôn phân tâm nhìn nữ bác sĩ còn lại: "Song Niên, cậu nói thử xem, có ngoại lệ đặc biệt như vậy không?"

"Hả? Ồ, không phải thầy chúng ta từng nói 'chuyện gì cũng có thể xảy ra' sao?" Bị thúc giục trả lời, nam bác sĩ bỗng hoàn hồn lại, cười nói: "Để tớ qua đó hỏi nhé."

"Không được đâu, đây là chuyện riêng tư của người ta."

"Không sao, tớ không hỏi đồng chí Úc, tớ hỏi anh Lý."

Nam bác sĩ đẩy gọng kính trên sống mũi, mắt vẫn không dời nữ bác sĩ đang cúi đầu rắc tro, nói với một nụ cười ẩn ý thâm sâu: "Đàn ông ai cũng thích trẻ con, nếu đồng chí Úc thực sự mang trong mình cốt nhục của anh ấy, e rằng anh ấy sẽ nóng lòng muốn tuyên bố cho cả thế giới biết."

"Nhưng mà..." Ngô Tụng Trúc vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng nam bác sĩ đã mang nụ cười đi tới gốc cây đa.

Từ xa gọi tên Lý Kiến Khôi, người vẫn đang sốt ruột chạy qua chạy lại xung quanh Úc Tuyền Thu: "Anh Lý, em thấy đồng chí Úc nôn nhiều quá, hay là anh đi tìm thứ gì đó chua chua cho cô ấy ăn đi."

Người đàn ông đang lo lắng bỗng chết lặng, một lớp băng giá bao phủ trên mặt anh. Lạnh lùng xoay người lại, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu ta: "Cậu có ý gì?"

"Đồng chí Úc có rồi, nên ăn đồ chua, có thể giảm bớt khó chịu. Đồng chí Lý, anh không biết điều này à?"

Nam bác sĩ không hiểu vì sao anh ấy lại đột nhiên trở nên hung dữ, cho nên ngơ ngác nói vậy.

Một người đàn ông như cậu trực tiếp hỏi Lý Kiến Khôi rằng Úc Tuyền Thu có mang thai hay không cũng hơi ngại, chẳng thà nên gạ hỏi anh ấy trước, thẳng thắn khẳng định Úc Tuyền Thu để đợi lời phản bác từ Lý Kiến Khôi.

Cậu có suy nghĩ tốt, nhưng Lý Kiến Khôi xuất thân từ quân đội, lăn lộn trong quân đội nhiều năm như vậy, sao có thể nghĩ nhiều đến thế? Nghe Cảnh Song Niên nói Úc Tuyền Thu có thai, lửa giận trong lòng anh chợt bùng lên.

Trong hơn một tháng hẹn hò với Úc Tuyền Thu, cùng lắm anh chỉ được phép ôm cô, ngoài ra không được phép làm gì khác, cái thai này ở đâu tòi ra?

Nghĩ đến những lời trước đây Úc Tuyền Thu từng nói, ngoài tên đàn ông khiếp nhược trước mắt kia, còn có thể là ai khác?!

Mẹ kiếp, thế mới nói, tại sao Úc Tuyền Thu xinh đẹp như vậy mà hắn chỉ luôn khen Lan Thiện Văn, hoá ra là một chân đạp hai thuyền! Sau đó nhịn không nổi lên cướp luôn cả cô gái của anh có đúng không?

Lý Kiến Khôi là một người dám nghĩ dám làm, nghĩ đến đây, anh nóng máu, lao lên đấm nam bác sĩ ngã xuống đất: "Mẹ mày, Cảnh Song Niên, mày nói lại lần nữa xem! Xem tao có đánh chết mày không!"

"Em có nói gì..." Bị một đấm của anh ta đánh ngã xuống đất, nam bác sĩ ngơ ngác ngồi trên tuyết, lau máu trên sống mũi, mồm xéo xệch đi như sắp khóc: "Chảy máu!"

Lý Kiến Khôi càng điên tiết vì bộ dạng hèn nhát của cậu, làm thêm vài cú đấm nhát đá khác mạnh hơn: "Mẹ nhà mày, mới một tí máu đã gào lên như chim non, mày có còn là đàn ông không? Hả?!"

"Anh Lý, anh đừng đánh nữa, em làm gì đã chọc giận anh, anh Lý..."

"Làm gì đã chọc giận tao á? Mày tự biết rõ, để xem hôm nay tao có đánh chết mày không!"

Tiếng gào thảm thiết của nam bác sĩ không những không khiến Lý Kiến Khôi bình tĩnh lại, mà càng khiến anh tức giận hơn, càng đấm mạnh vào người nam bác sĩ.

Bên này có động tĩnh lớn như vậy, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của các thanh niên trẻ đang làm việc hăng say ở đằng kia. Cô nhà báo vội vàng kéo hai nữ bác sĩ đến khuyên ngăn: "Đừng đánh nhau nữa, có gì cứ từ từ nói!"

......