Lĩnh Chi Hoa

Chương 33



Vì thế, cô không phải con ruột của mẹ cô sao?

......

Sợ bác sĩ xinh đẹp sẽ bị huỷ dung, cô không dám cắn thật. Sau khi hàm răng sắc nhọn cắm vào chiếc cằm xinh xắn của bác sĩ, cứ như chuyện đùa, Úc Tuyền Thu ngẩng đầu lên, chỉ vào chỗ đó và hùng hồn tuyên bố: "Chỗ này, tôi đánh dấu rồi đó!"

Bác sĩ không đáp lại, cũng không ý kiến gì về dấu ấn trên cằm mình.

Bác sĩ chỉ quay đầu đi, nhìn sắc trời bên ngoài đã sáng hơn trong tầng tuyết trắng, nhàn nhạt đáp: "Trời đã sáng, tôi đưa em về, chắc bác Úc đang lo lắng lắm."

Úc Tuyền Thu đã nhận thức tư tưởng cao cả trước sự thờ ơ của bác sĩ, đương nhiên sẽ không tức giận vì một chuyện vặt vãnh như vậy. Cô vui vẻ dựa vào người bác sĩ, giả vờ đáng thương: "Tôi bị đau chân, chị ôm tôi lên xe lăn đi."

Chỉ riêng chuyện ban nãy cô vẫn có thể vui vẻ chạy lon ton tới bịt mắt bác sĩ, nếu là người khác, chắc chắc họ sẽ vung cho cô một cái bạt tai.

Không biết tự đi bộ sao! Đâu có xa xôi gì, bước một sải chân là tới!

Một cô gái bình thường nói vậy là tỏ ra õng ẹo, nhưng đồng chí Úc nói vậy lại thành khốn khổ lầm than.

Đối diện với đôi mắt sáng chớp chớp giả vờ đáng thương kia, Lan Thiện Văn nhìn đôi chân trần dẫm trên mặt đất lạnh lẽo của đồng chí Úc, không nói gì, chỉ đứng dậy đẩy xe lăn đến cho cô, mang giày đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Mau đeo vào đi."

Một bác sĩ có bản tính dè dặt như Lan Thiện Văn, làm như vậy đã là rất giữ thể diện cho đồng chí Úc.

Đồng chí Úc cũng không ngốc, cô cười vui vẻ ngồi xuống xe lăn, cầm đôi giày đã được bác sĩ hơ ấm lên rồi xỏ vào chân.

Vừa xỏ giày, vừa thản nhiên nói: "Bác sĩ Lan, tối nay chị đón giao thừa với ai? Nếu không ai ăn cơm tất niên cùng chị, tôi có thể ban phát lương tâm thu nhận chị."

Dừng lại một chút, cô cười tiếp: "Này, bác sĩ Lan, hay là thu tiền sau được không? Phí mua dâm đêm qua cộng với phí hôm nay gộp trong một ngày, ngày mai tôi trả cho chị, có được không?"

Bác sĩ vẫn phớt lờ cô. Thấy cô mặc quần áo đi giày xong, bác sĩ lẳng lặng đẩy cô ra khỏi cửa, mặc cho những lời lải nhải của cô vang bên tai.

Lớp tuyết dày chặn đứng đường đi còn chưa tan hết, một đợt tuyết mới rơi như lông ngỗng lại đổ xuống thành từng mảng.

Bên ngoài khoác chiếc áo của bác sĩ, trong tay cầm chiếc máy sưởi nhỏ của bác sĩ, được bác sĩ chậm rãi đẩy về hướng nơi cô ở.

Những bông tuyết bị gió thổi "vù vù" rơi xuống cơ thể và mái tóc cô, cũng đáp ngọn trên mái tóc đen xõa của bác sĩ.

Tuyết nhuộm trắng toát mái tóc hai người họ.

Mới đầu đồng chí Úc vẫn luôn miệng nói không dứt, ra đến cửa bỗng trở nên lặng thinh. Không nói một câu nào, dựa vào chiếc xe lăn, chỉ ngơ ngẩn nhìn vùng đất trắng màu tuyết lạnh.

Tưởng chừng cô đã bị đông lạnh, bác sĩ đẩy phía sau cau mày, hỏi cô: "Lạnh lắm không?"

"Được quấn kín mít như vậy làm sao có thể lạnh." Đồng chí Úc nhún vai, coi nhẹ sự lo lắng của bác sĩ: "Tôi chỉ đang nghĩ, bác sĩ Lan chị xem, đầu chúng ta đã bạc trắng, tôi lại còn ngồi xe lăn... trông thật giống cảnh tượng chị đẩy tôi ra ngoài thư giãn khi chúng ta bước vào tuổi xế chiều... Mà không! Tôi vẫn còn trẻ, già đâu mà già!"

Nói những lời này, đến cô cũng tự ghét chính mình. Sao cô có thể càng ngày càng sến sẩm đến vậy sau khi gặp bác sĩ.

Cái gì mà đầu bạc răng long, với tính cách của bác sĩ, may ra, nếu có chăng nữa, bọn họ cùng lắm chỉ là hàng xóm khi về già.

Ai nấy đều có con cháu, giống như mẹ cô, cả ngày giúp chăm sóc cháu nhỏ, rảnh rỗi thì ra ngoài tán gẫu chuyện gia đình với người khác, một kiếp cứ thế mà trôi qua.

Yêu là gì, tình là gì, đều là tán hươu tán vượn, sau cùng ai cũng phải hoà mình vào đất hoàng thổ mà chết.

Nghe xong những lời Úc Tuyền Thu nói, Lan Thiện Văn hiểu, nhưng không nói gì.

Im lặng suốt một chặng đường, bác sĩ đẩy cô đến tận cửa nhà.

Mẹ cô lo lắng đi đi lại lại, Lý Kiến Khôi thì đang hút thuốc dưới khung cửa sổ. Đầu mẩu thuốc lá vương vãi kha khá trên nền đất, chứng tỏ anh ấy đã tới đây từ rất lâu.

Nghe thấy tiếng xe lăn, nhìn thấy bọn họ, mẹ cô không nhịn được, hùng hổ bước tới tát một cái chát chúa vào mặt cô, khóc lóc: "Con Tư! Tối qua mày đi đâu? Đi đến chỗ bác sĩ tìm... cũng không thấy ai! Mày muốn mẹ mày sợ chết khiếp à!"

Cú tát điếng người hoàn toàn khiến cô choáng váng, phải một lúc sau mới chạm vào bên má bóng rát vì đau, cô bàng hoàng hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì thì không được tìm à?" Chắc chắn mẹ già đã bị cô làm cho phát cáu, cất lời nói mang đậm chất giọng địa phương: "Mày nói xem, con gái con lứa, chỉ thích chạy lung tung giữa đêm! Mục Mục còn đang sốt, nếu mày xảy ra chuyện gì, mày bảo mẹ sống sao nổi đây?!"

Bác Úc vừa nói vừa lau nước mắt. Giữa trời ngập tuyết, trông thật thê lương.

Có lẽ bác ấy nghĩ, là một người mẹ, Úc Tuyền Thu quá vô trách nhiệm, bỏ đứa con đang phát sốt ở nhà mà chạy ra ngoài làm những chuyện không đường hoàng.

Cũng không thể trách người già chuyện bé xé ra to.

Lần đầu tiên cô chạy ra ngoài vào ban đêm, vác cái bụng to tướng trở về, lúc đó hoàn cảnh gia đình không tốt, cô cũng mới chỉ thoát khỏi địa ngục đám cưới xung hỉ.

Cứ tưởng đã có thể sống tốt trong những ngày tháng sắp tới, thì bị những người chú ưa thể diện trói lên cây hồng trước cửa nhà mà đánh, mà đập.

Cảnh tượng Úc Tuyền Thu cúi người bảo vệ bụng vẫn in đậm trong tâm trí bác Úc, thế mà hôm qua cô lại không biết liêm sỉ là gì, lại chạy ra ngoài.

Mọi chuyện diễn ra đúng như bác Úc lo lắng, hôm qua cô lại trơ trẽn lên giường với một người khác.

Lại còn là trả tiền cho người ta.

Điều duy nhất có thể yên tâm hơn rằng đó là một phụ nữ. Mẹ cô không cần lo khi nào bụng cô sẽ lại to lên.

Nhưng thực ra, sau một đêm ngủ cùng bác sĩ, cô thực sự muốn có một thứ gì đó trong bụng.

Con của bác sĩ Lan chắc chắn sẽ đẹp tuyệt vời y như bác sĩ.

Nếu thật sự có thể sinh con với bác sĩ, bảo cô giảm bớt hai mươi năm tuổi thọ cô cũng đồng ý răm rắp.

"Thưa bác, tối qua Tuyền Thu bị ngã, chân cô ấy bị đau nên ở lại với con."

Thấy hình như mẹ thực sự tức giận, bác sĩ phía sau nói thay cho cô: "... Tối qua khi bác tới tìm cô ấy... là con đang khám chân cho cô ấy."

Úc Tuyền Thu vẫn choáng váng vì cú tát, nhưng nghe bác sĩ nói thế, cô đột nhiên tỉnh lại.

Bác sĩ đúng là bác sĩ, mạch máu trong đầu bác sĩ luôn lưu thông nhanh hơn cô.

Sở dĩ mẹ tức giận đến vậy không phải vì cô bỏ con gái chạy đi, mà là vì đêm qua mẹ tới tìm cô.

Cho nên, nhất định những âm thanh vang lên trong phòng đêm qua đều đã bị mẹ nghe thấy.

Vì cô không biết xấu hổ mà kêu to y như chỉ sợ người trên người dưới đất không biết cô được ngủ cùng bác sĩ, chưa kể mẹ cô vẫn chưa già đến độ tai điếc mắt hoa, sao có thể không biết?

Lại thêm biểu cảm khó xử của mẹ sau khi nghe bác sĩ nói, cô càng tin chắc mẹ đã nghe thấy.

Chắc bà già sắp tức chết mất. Khi còn trẻ mẹ đã luôn nổi đoá khi phải nghe những bà thím nhiều lời nói này nói nọ về cô và đám đàn ông, ai ngờ con gái bà vẫn không biết tự trọng là gì, cứ xổng ra là lại lăn giường lò với người khác.

Một lần thì thôi, lại còn tới hai lần, bấy nhiêu vẫn chưa đủ, lại còn là với một người phụ nữ.

"Về rồi thì tốt, Mục Mục đang chơi ở bên trong, mày vào mà xem đi. Mẹ đẩy mày vào."

Bác sĩ là người ngoài, trước mặt bác sĩ, mẹ cô không thể nói gì với cô, nếu muốn nói, đoán rằng mẹ cô phải tính lúc không có người để nói cho ra nhẽ.

Đúng như dự đoán, vừa dứt lời, mẹ cô đã thay thế vị trí của bác sĩ, đẩy cô vào phòng.

Đó là lần hiếm hoi bác sĩ không nghe theo ý của bác Úc, chỉ nghiêng người, nhẹ nhàng nói: "Bác ơi, để con, nền đất trơn lắm".

Không ngờ, một người thường ngày luôn hiền hoà như mẹ cô lại có ngày gây sự với bác sĩ.

Bà dài cái mặt xuống, nói: "Bác sĩ Lan chê tôi già, lo tôi tự làm ngã con gái tôi sao? Con gái của tôi, tôi còn không biết điều gì là tốt nhất cho nó ư?!"

Cô còn chưa kịp hiểu ý của mẹ, bỗng mẹ tức giận gọi Lý Kiến Khôi đang ngồi xổm hút thuốc dưới bệ cửa sổ: "Kiến Khôi, mau tới đây! Chân vợ con bị thương, sao không biết thương nó một chút?! Mau lại đây bế nó vào, để chúng ta nấu bữa tối giao thừa!"

Từ khi nào cô trở thành vợ của Lý Kiến Khôi?

Úc Tuyền Thu cảm thấy rất tức giận, rất muốn chửi.

Nhưng đó là mẹ già của cô, cô chỉ đành kiềm chế lại, bình tĩnh nói với mẹ: "Mẹ, con và anh ấy chưa kết hôn, sao mẹ lại vô cớ tìm anh ấy?"

"Hai đứa hẹn hò bao lâu rồi, sao chưa tính chuyện cưới xin?" Cô và Lý Kiến Khôi còn chưa kết hôn, song mẹ cô đã thiên vị con rể, đường hoàng nói: "Nếu mày để ý danh phận, ngay khai xuân bảo Lý Kiến Khôi dẫn xuống thị trấn lấy giấy đăng ký kết hôn, không thì bảo người trong bộ đội của Kiến Khôi làm cho một cái là được."

Hahaha, chẳng trách người ta hay nói mẹ chồng ghét con dâu, mẹ vợ thiên vị con rể.

Có lẽ cô không phải do mẹ cô sinh ra, nếu là con ruột, sao mẹ cô lại để cô chịu uất ức như vậy?

Thế nào là để ý danh phận? Thế nào là hẹn hò đã lâu? Đàn gảy tai trâu cũng có thể gọi là lâu đấy!

Úc Tuyền Thu rất mệt mỏi, không biết nên nói với bà già thế nào.

Lúc này, Lý Kiến Khôi bước tới với mùi thuốc lá nồng nặc khắp người, yên lặng nhìn cô, rồi bất thình lình bế cô đi vào phòng.

Cô sửng sốt, liên tục giãy giụa muốn xuống, mẹ cô thì cười haha theo sau: "Được, được, được, Kiến Khôi, đêm nay con đừng về quân đội nữa, cả nhà ta vui vẻ đón giao thừa, nhé?"

Người đàn ông đáp lại bằng một nụ cười, mẹ cô cũng cười nhiệt tình và nói chuyện với anh ấy về những gì tối nay sẽ ăn.

Như một gia đình hạnh phúc hoà thuận, hoàn toàn không để hành động giãy giụa của cô lọt vào mắt.

Sau vài cú đấm, cú đá vô ích, nước mắt cô chầm chậm lăn xuống.

Không biết do mùi thuốc lá trên người đàn ông, hay vì quá tức giận với mẹ.

Giữa ban ngày ban mặt để một người đàn ông cưỡng ép bế cô vào phòng, đây là điều một người mẹ ruột sẽ làm ư?

Cô tức đến mức ngực đau, buồn đến mức chỉ biết nhìn bác sĩ với đôi mắt mờ dần qua bờ vai của người đàn ông.

Bác sĩ vẫn vô cùng xinh đẹp.

Bác sĩ đứng lặng tại chỗ, tay nắm khung xe lăn, dáng dấp thẳng đứng như bút dựng ngược.

Chiếc áo khoác màu xanh quân đội trên người khiến bác sĩ trông như một cây thông xanh quật cường trong tuyết, lầm lì, thoát ly khói bụi trần thế.

Nhìn mãi, nhìn mãi, cô cảm thấy thâm tâm dễ chịu hơn một chút, không còn giãy giụa vô ích nữa.

Chỉ biết nhìn chằm chằm bác sĩ một cách khờ dại.

Đến tận khi người đàn ông bế cô vào nhà rồi đặt cô xuống, mẹ cô đóng cửa lại, che khuất tầm nhìn của cô, cô vẫn bất tuyệt nhìn về hướng đó, thẫn thờ hồn bay.

......

Tác giả có lời muốn nói:

Yên tâm, truyện này sẽ không có cảnh bị đàn ông cưỡng gian, tui không nỡ.