Lĩnh Chi Hoa

Chương 36



Vố này không lỗ

......

Bác sĩ hẳn là con giun đũa trong bụng cô, nếu không, chỉ bằng một khẽ chuyển động nơi đôi mày, sao bác sĩ biết được cô đang nghĩ gì?

Nhìn bóng lưng yếu gầy của bác sĩ, trái tim cô tràn ngập những cảm xúc rối bời, tư vị nơi đó nhấn chìm cô, khiến cô không tài nào nếm được đó là cảm giác gì.

Biết có thể mẹ sẽ không chấp nhận đồ do cô đưa, bác sĩ liền nhờ thím Tào - người có mối quan hệ tốt với mẹ cô - đưa cho mẹ cô trên danh nghĩa thím tặng.

Nhưng thím Tào ấy nào phải loại rửng mỡ vô duyên vô cớ tặng thịt tặng rau cho người ta, chắc chắn bác sĩ Lan đã cho nhà thím ấy một cái gì đó.

Bác sĩ sao mà ngốc thế, cứ nhiều tiền là có thể tiêu xài bừa bãi sao?

Có nhiều tiền mua thịt, thà rằng đưa thẳng cho cô còn hơn!

Vơi chút suy nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đồng chí Úc vừa nhai thịt, vừa đẩy xe lăn đến cạnh bác sĩ, chọc chọc bác sĩ, muốn phá đám và nói: "Bác sĩ Lan, có ngày chị bại gia sớm! Có thừa tiền như vậy, thà tiếp tế tôi đi!"

Đúng là Lan Thiện Văn muốn đem hết tiền cho đồng chí Úc, nhưng nếu đưa thật, không biết đồng chí Úc có lại giở trời nói cái gì mà không muốn mắc nợ không, có ném hết đồ vào mặt bác sĩ hay không.

Đồng chí Úc muốn cướp nhưng nào có gan cướp, trước giờ chỉ nói vu vơ vậy thôi.

Bác sĩ Lan hiểu rõ điều này hơn ai hết, chỉ cười hờ hững trước lời chỉ trích của cô. Thái rau củ đã nấu chín xong, bác sĩ quay đầu lại, dịu dàng hỏi cô: "Có muốn ăn sủi cảo không?"

"Có!" Đồng chí Úc nghe vậy, hai mắt sáng bừng, hai tai giấu dưới mái tóc đen dựng đứng lên.

Có trời mới biết cô chưa được ăn bột mì bao lâu rồi!

Nhưng chỉ một chốc sau, cô bỗng ủ rũ như quả bóng xì hơi, cúi đầu xuống, ngước nhìn bác sĩ, đáng thương nói: "Nhưng tôi không biết gói."

"Không sao, tôi đã học qua loa, có thể miễn cưỡng làm được."

Bác sĩ nhẹ nhàng an ủi cô, nói xong, bác sĩ mở ngăn tủ, lấy ra cái lồng hấp đựng vỏ sủi cảo đã được cán sẵn, đặt lên thớt, phủ một ít bội mì rồi bắt đầu gói.

Chà, Úc Tuyền Thu thừa nhận mình là con cháu nhà nông hạng dởm, bác sĩ mới chính là người kế tục của liên minh công nông chính thống xứng đáng được đưa lên tờ báo đỏ.

Ông nội của cô bị lôi ra diễu phố không phải là chuyện vô cớ. Đứa cháu gái duy nhất của ông đến miếng sủi cảo cũng không biết gói, chỉ biết ăn.

Đồng chí Úc muốn độn thổ cho xong, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào bác sĩ, không chớp lần nào.

Một lọn tóc xoã xuống từ tai của bác sĩ, tinh nghịch che đi khóe mắt bác sĩ.

Nhưng bác sĩ không hề bận tâm, chỉ chớp đôi mi dài, mười ngón tay thon dài vẩy một ít nước lên sủi cảo, dùng đũa gắp phần nhân đã làm xong từ trước cho vào bên trong, từ từ gói lại.

Dáng vẻ dịu dàng và uyển chuyển ấy khiến đồng chí Úc nhìn mà quên nhai thứ trong miệng.

Chắc chắn bác sĩ Lan là mỹ nhân được ông trời phái đến, nếu không, sao bác sĩ có thể nhìn rõ như vậy, làm sao có thể cái gì cũng biết làm như vậy?

Nghĩ về lời của ông xưởng trưởng khi luôn nhấn mạnh rằng các đồng chí nên giúp đỡ lẫn nhau, đồng chí Úc vô cùng hổ thẹn.

Thấy ngại khi bác sĩ làm còn cô thì ăn, vì vậy, cô khăng khăng đòi bác sĩ dạy cô cách gói bánh.

Đương nhiên bác sĩ chiều lòng cô, ấm áp nói: "Em chờ một chút, tôi đi kê một cái bàn nhỏ đến, đặt sủi cảo lên, vì em ngồi không với tới thớt."

Ôi chao, bác sĩ ân cần đến mức không còn lời nào để nói.

Đồng chí Úc sướng rơn, gật đầu lia lịa. Chỉ một lúc sau, bác sĩ mang một chiếc bàn gỗ nhỏ đi vào, đặt vỏ bánh, nhân bánh và bột mì lên bàn, bê một chậu nước nóng cho cô rửa tay, sau đó dạy cô cách gói bánh.

"Em xem, em ép đều vỏ bánh..."

Bác sĩ không hổ là bác sĩ, không những người đẹp tay đẹp, đến cả giọng nói cũng trong trẻo như suối nước chảy róc rách, vả chăng còn nghe hay hơn cả tiếng đàn tỳ bà.

Nghe những gì bác sĩ nói, nghe mãi, nghe mãi, hồn cô bay đi đâu mất, mắt cứ cắm vào hàng mi vừa đen vừa dài của bác sĩ.

Đúng là không so sánh thì sẽ không có đau thương, nói thử xem, có phải bác sĩ đã uống thứ thuốc tiên nào không? Sao có thể xinh đẹp đến như vậy.

Đồng chí Úc chìm đắm trong mỹ sắc, bác sĩ nói gì, cô đều nghe tai nọ, lọt tai kia.

Đương nhiên Lan Thiện Văn nhìn ra người bên cạnh đang thất thần. Là một nhà giáo tiêu chuẩn, tất nhiên bác sĩ phải nhắc nhở cô ấy.

Nhưng bác sĩ Lan không túm đồng chí Úc lại và quất vào lòng bàn tay cô như những nhà giáo bình thường khác.

Thay vào đó, bác sĩ chấm chút bột ít mì lên mũi đồng chí Úc, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, bất giác thả lỏng đôi mày, dịu dàng cười với cô: "Mèo mướp, không tập trung sẽ không có gì ăn."

Chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ được bác sĩ nhắc nhở bằng giọng nói giống như cưng chiều đến thế.

Đồng chí Úc ngẩn ngơ tại chỗ rất lâu mới nhớ ra ôm bác sĩ, bôi cái miệng đầy dầu mỡ lên khuôn mặt trắng nõn của bác sĩ, bắt chước giọng nói ngây thơ của đám con gái, nũng nịu nháy mắt nói: "Bác sĩ Lan đừng giận, tôi hôn chị một cái, chị cứ coi như không có chuyện gì xảy ra nhé, tiếp tục dạy tôi đi."

Úc Tuyền Thu nói thật làm thật, cô cọ chóp mũi lên đôi môi hồng của bác sĩ.

Nói về khả năng "đục nước béo cò", trên đời này không ai lợi hại hơn đồng chí Úc.

Thấy cái miệng dầu mỡ của cô sắp tới gần, bác sĩ vội vàng vươn tay đẩy cô ra, bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, đừng làm loạn, trời sắp tối rồi, em không đói sao?"

Lời vừa dứt, tiếng trống đánh vang dội truyền tới từ trong bụng đồng chí Úc.

Nghe thấy âm thanh này, mặt đồng chí Úc lập tức đỏ hơn trái cà chua.

Trong lúc ngại ngùng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười trong mắt bác sĩ, trong phút chốc biến thành một con hổ cái oai phong lẫm liệt, tóm lấy cổ bác sĩ mà uy hiếp: "Không cho cười!"

"Được, không cười." Bác sĩ dối lòng, ngoan ngoãn thuận theo lời cô, giữa đôi ngài mang ý cười ấm áp và dịu dàng.

Đồng chí Úc rất buồn bực, nhưng không nỡ làm gì bác sĩ, chỉ biết vênh mặt lên như ông lớn, nói với bác sĩ: "Bác sĩ Lan, tôi đói bụng, tôi không muốn gói nữa!"

"Ừ, em ngồi bên cạnh đi, tôi gói thêm vài cái nữa là xong." Bác sĩ ấm áp nói, không tỏ thái độ gì về việc cô lười biếng.

Thấy bác sĩ cứ như một cô vợ vừa xinh đẹp, vừa nghe lời mình răm rắp với không chút phàn nàn, mình nói thế nào chính là thế ấy, trong lòng đồng chí Úc có chút vui mừng, nhưng lương tâm cũng cắn rứt đôi chút.

Làm mình làm mẩy chán chê, sau đó cô chán nản dính vào người bác sĩ, ôm bụng mình, nói: "Thôi, hai người làm vẫn nhanh hơn, bác sĩ Lan cứ dạy tôi đi, không tôi chết đói mất."

Bác sĩ khẽ mỉm cười, nghiêm túc tận tâm dạy bảo cô.

Nghe giọng nói dịu dàng của bác sĩ, đồng chí Úc cảm thấy mình sắp tan chảy.

Đồng thời cũng cảm thấy, có chút bất an âm ỉ.

Bác sĩ trước giờ chưa bao giờ đối xử với cô như... như thế này...

Cô không giải thích được cảm giác đó cụ thể như thế nào, chỉ là cảm thấy sự ấm áp của bác sĩ hiện giờ quá vô lý.

Rõ ràng chỉ một khắc trước bác sĩ vừa không nóng không lạnh với cô, tuy rằng cũng ấm áp, nhưng trước giờ không hề bộc lộ sự cưng chiều bọc mật rõ ràng như thế bày.

Bác sĩ không nói những chuyện linh tinh với cô, không nhắc đến cha mẹ, cũng không nhắc đến Cảnh Song Niên - người đàn ông phiền phức đó.

Mọi thứ dường như đều rất tốt, tốt đến mức khiến người ta phải sợ hãi.

"Làm xong, tôi dẫn em đi đốt pháo nhé?"

Úc Tuyền Thu đang hoang mang thất thần thì nghe thấy tiếng bác sĩ nhẹ nhàng thì thầm.

Giống như kẹo bông tan chảy bên tai, từng giọt từng chút chảy vào trái tim cô.

Cô ngẩng đầu, thấy bác sĩ cười như làn gió xuân ôn hoà, lau sạch bột mì dính trên mặt cho cô: "Đừng để biến thành mèo mướp thật đấy."

Như giọt rượu được ủ ngàn năm, nụ cười của bác sĩ thật dễ dàng khiến người ta say ngất ngây, khiến người ta không miêu tả được cảm xúc lắng đọng tận trong đáy lòng.

Vì không tả được, nên đồng chí Úc không nghĩ nhiều nữa.

Vì nụ cười của bác sĩ khiến cô sống trong cơn say, vậy cô rất sẵn lòng chết trong cõi mộng. Hoạ chăng bác sĩ có dìm cô bằng nụ cười, có đâm cô vài nhát dao, cô cũng sẽ không kêu lên đau đớn.

Cười ngây ngốc, đồng chí Úc nép sát vào người bác sĩ, nhào nặn cục bột đã biến dạng dưới tay cô: "Được!"

Nói xong, đưa cục bột bị biến dạng cho bác sĩ xem, ló khuôn mặt ngây thơ vô tội của mình đến trước mặt bác sĩ, cười vui vẻ hỏi cô: "Bác sĩ Lan, chị thấy cái này có giống tôi không?"

Bác sĩ không nói gì trước hành vi lãng phí thức ăn đáng bị bỏ tù ăn cơm đá của đồng chí Úc, chỉ liếc nhẹ cô một cái rồi nhã nhặn nói với cô: "Tóc dài hơn nữa là giống."

Ôi, như thế cũng không giận, lẽ nào bác sĩ thật sự là thánh nhân?

Thấy bác sĩ tốt tính như vậy, đến cả đồng chí Úc vốn chuyên tâm trêu chọc bác sĩ cũng bó tay, chỉ đành chán nản cúi đầu xuống, phủi bột mì trên người mình.

Bác sĩ thấy cô lơ đễnh, bèn ân cần làm hết những công việc còn lại, để đồng chí Úc vừa thơ thẩn, vừa nghịch nắm bột trong tay.

Vào dịp lễ khi đáng ra nơi đâu cũng nhộn nhịp trong bầu không khí xuân sang, trong ký túc xá của xưởng thép lại vô cùng tịch mịch vì mọi người trên núi đã kéo nhau về nhà.

Trong tiết trời lạnh giá bên ngoài, chỉ có một vài người đàn ông không có nơi nào để đi, hát những bài ca bậy bạ và cười như điên.

Không một tiếng pháo, cũng rất ít những câu đối treo trước cửa, vô cùng vắng vẻ.

Những văn hóa cổ hủ này từ lâu đã bị kịch liệt phê phán và xoá sạch không còn gì trong các hoạt động quốc gia hừng hực khí thế.

Chuẩn bị xong một bàn món ăn thịnh soạn, Úc Tuyền Thu nhảy chân sáo theo sau bác sĩ, xem bác sĩ "cái gì cũng biết làm" bỏ thứ gì đó trông như đất đen và sợi dây dài màu đỏ vào vài tờ báo được quấn thật dày, sau đó bảo cô châm lửa.

Thấy Úc Tuyền Như như hơi sợ hãi, bác sĩ cười an ủi cô, nói: "Không sao, sợi dây dài lắm... đốt pháo đi, tiêu trừ vận xui trên người."

Vừa nói, hơi thở nóng hổi của bác sĩ phả lên đôi lông mày và đôi mắt xinh đẹp của cô, khiến vẻ đẹp của bác sĩ được tôn lên như tiên nữ giáng trần.

Đồng chí Úc thẩn thơ trước vẻ đẹp của bác sĩ, nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm, dậm chân, dưới ánh mắt khích lệ của bác sĩ, cô cầm ruột cây đay đã được châm lửa, đốt sợi dây màu đỏ.

Sau đó, như đem con bỏ chợ, đồng chí Úc bịt tai lại, trốn trong vòng tay của bác sĩ.

Khi được thoả nỗi lòng nép trong vòng tay của bác sĩ, cuối cùng đồng chí Úc đã được hưởng thụ cảm giác thích thú khi chạy trốn cùng ai đó.

Trời ơi! Giữa Tết Nguyên Đán cô bỏ mặc hai mẹ con ở nhà để đến đây ríu rít cùng bác sĩ, nếu không làm đủ trò thú vị với bác sĩ, chẳng phải vố này sẽ lỗ sao?

Tên khốn Cảnh Song Niên nói cái gì mà xem kịch hay lắm, cô xem, chẳng gì được hấp dẫn cho bằng giây phút cô và bác sĩ đốt pháo hoa cùng nhau.

Nhìn pháo hoa rực rỡ không ngừng nổ tanh tách từ trong ống tre, đồng chí Úc sung sướng, nghĩ, mẹ ơi, bác sĩ giỏi quá, đến cả pháo hoa cũng biết làm, lần trả tiền ngược này của cô nghĩ thế nào cũng thấy quá hời!

......

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy người nghĩ sẽ ngọt sao? Không có đâu.