Lĩnh Chi Hoa

Chương 41



Không luyện thép, thì làm gì?

......

Nơi hẻo lánh nghèo nàn? Lẽ nào vùng đất Hoa Hạ có nơi nào nghèo nàn và hoang vu hơn Ma Tử Lĩnh sao?

Tại sao bác sĩ bị nhốt? Cho dù bị nhốt, tại sao không phải ở Ma Tử Lĩnh mà là một nơi khác?

Úc Tuyền Thu không thể hiểu được, đầu óc quay cuồng và choáng váng.

Hỏi cô Sáu, cô Sáu lại nghiêng đầu, cong môi nói: "Đương nhiên có. Chị Úc, chị không biết đấy thôi, trên đời này có nhiều nơi nghèo nàn lắm, Ma Tử Lĩnh này còn tốt chán! Nếu đi xa hơn về phía tây, mới biết thảm là gì, không có nước uống, một năm không được mấy lần tắm rửa, ấy là còn chưa nhắc đến chuyện cơm ăn áo mặc! Cha em nói qua thư, họ phải điều những người trẻ về phía tây và phía bắc để rèn luyện ý chí, như trong xưởng thép hay truyên truyền rằng rất nhiều người trẻ tuổi đã đi đến phương bắc hoang dã. Trên Ma Tử Lĩnh này bây giờ có thể làm nơi nhận tạm những người già yếu bệnh tật."

"Bác sĩ Lan còn trẻ, tất nhiên phải đi về phía tây."

Nói xong, cô Sáu thở dài: "Không có cách nào đâu. Cấp trên vừa đưa ra thông báo chưa được bao lâu, mẹ của bác sĩ Cảnh đã nhờ cậy mối quan hệ để đưa hắn ta về, nghe nói cha của nhà báo Lý cũng làm theo cách như cha em... đó là lý do tại sao những người như em có thể quay trở lại. Ôi, với thân phận của bác sĩ Lan và bác sĩ Ngô... nếu họ không phải người chịu khổ, thì ai chịu? Chị Úc, em nghe người ta nói, cha của bác sĩ Lan tội nặng lắm, nếu không phải vì sức khỏe của ông ấy kém thì... chậc chậc."

Nghe cô Sáu nói xong, Úc Tuyền Thu cảm thấy như thể có một hòn đá lớn chẹn trong ngực, khó thở đến vô cùng.

Mẹ kiếp, cô còn chưa vung hết tiền mua dâm cho bác sĩ, thế mà bác sĩ nói đi là đi? Tiền đang yên đang lành vẫn chưa tiêu hết, chẳng phải khiến người ta rất buồn sao!

Cô bất giác túm lấy cô Sáu, nôn nóng hỏi: "Vậy bác sĩ cứ thế mà đi, thì bao lâu trở về?"

"Chuyện này... chị Úc hỏi em, em cũng không biết hỏi ai." Bị chị Úc túm lấy như túm gà con, mặt cô Sáu hết sức vô tội: "Chị Úc đừng kích động, có gì cứ từ từ nói."

"Từ từ là từ từ thế nào được! Người ta chạy rồi kia kìa, uổng công tôi luôn vắt óc nghĩ làm sao để lên giường với cô ta!"

Một khi Úc Tuyền Thu mất kiểm soát, cô không hề kiêng kị nói ra điều gì, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, cô túm chặt người ta, lo lắng hỏi: "Cô Sáu có biết bác sĩ Lan đi đâu không?"

"Ôi, chị Úc, cho dù em muốn giúp nhưng cũng không thể làm gì được." Mặt cô Sáu cay đắng, giải thích với cô ấy: "Chị Úc, đây là chuyện nhà nước quyết định... chúng ta chỉ là những người bình thường... sao có thể biết được?"

Nghe xong, Úc Tuyền Thu hồn bay phách lạc, buông thõng tay xuống, lầm bầm: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... Đất nước này rộng lớn như vậy, tôi có thể tìm thấy cô ta ở đâu đây..."

"Chị Úc đừng buồn." Thấy chị Úc buồn, cô Sáu cũng buồn.

Trên Ma Tử Lĩnh, những người không kỳ thị lối sống nam nữ thác loạn của cô chỉ có duy nhất bác sĩ Lan và Úc Tuyền Thu.

Cả hai đều là những người tốt hiếm hoi, nhưng lúc này, làm sao phân biệt được ai là tốt, ai là xấu?

"Chị Úc yên tâm, đợi em trở về, em sẽ nghĩ cách cho chị. Bác sĩ Lan là người sống sờ sờ ra đấy, sao nói không thấy là không thấy luôn được?"

Cô Sáu an ủi chị Úc, nhưng mặt cô cũng chẳng vui là bao: "Nhưng mà, chị Úc, thành phần gia đình của chị cũng không tốt lắm... Em nghe cha em nói cuộc hỗn loạn này lại ùn ùn kéo đến, thậm chí còn kinh khủng hơn trước... Nếu chị không thể rũ bỏ danh phận của chị, chắc chắn sẽ phải chịu khổ đấy."

Cái gì mà khổ với không khổ, cô đã ăn cả khổ qua lẫn hoàng liên, còn quan tâm khổ hay không khổ làm gì?

Úc Tuyền Thu nhụt chí, nhàn nhạt nói câu hiểu rồi, xong bỏ đi.

"Trời ơi chị Úc của em, chị làm em nôn nóng muốn chết, sao chị không lo lắng chuyện này chút nào vậy."

Hoàng thượng còn chưa vội, một thái giám hàng giả như cô Sáu đã vội muốn chết.

Mặt cô Sáu như sắp khóc đến nơi, kéo chị Úc lại không cho rời đi, nói: "Chị Úc à, em thật lòng coi chị như chị ruột của em, nên em mới khuyên chị, chị đừng tỉnh bơ như thế!"

"Không tỉnh bơ thì làm gì." Úc Tuyền Thu thản nhiên nhìn cô, hờ hững đáp lại: "Tôi không có người thân nào để đi cửa sau, lẽ nào cô bảo tôi ăn nằm với đám đàn ông đó để sửa đổi tư liệu của tôi à?"

Thời buổi này, có mối quan hệ thì cứ mạnh dạn mà đi, không có mối quan hệ thì phải hèn hạ mà tiến.

Tất cả tài sản và thân thể của cô cộng lại chưa bằng một phần mười giá tiền chiếc đồng hồ của ông xưởng trưởng, nói gì đến thành phần gia đình?

Không bằng về sớm tắm rửa đi ngủ còn hơn.

"Hừ, bây giờ quyền lực của cha em bị tước mất hơn nửa, e cũng không giúp được chị nhiều." Cô Sáu mặt ủ mày chau: "Nhưng chị Úc yên tâm, đợi em trở về, em nhất định sẽ nghĩ cách cho chị!"

"Ừ, cảm ơn. Đi thuận buồm xuôi gió nhé, tôi không có gì tặng cô Sáu, nhưng nếu cô Sáu muốn về đây, lúc nào cũng có thể đến nhà tôi ở." Úc Tuyền Thu nhạt nhẽo nói xong, vứt hồn ở lại mà quay người về nhà.

Phía sau, cô Sáu thở dài không biết bao nhiêu lần với tấm lưng cô, sau đó trở về ký túc xá thu dọn hành lý xuống núi.

Trên Ma Tử Lĩnh, người từ các thị trấn lớn cứ đến rồi lại đi, người dân địa phương nơi đây từ lâu đã không lạ gì cảnh những chàng trai cô gái trẻ mới vài ngày trước còn cho lợn ăn và nhổ cỏ dại mà nay đã bị bắt đi chỉ trong nháy mắt.

Vì vậy, cho dù các bác sĩ đã đi, Ma Tử Lĩnh vẫn trở lại là Ma Tử Lĩnh ban đầu, nơi người dân treo cổ chết như gả rạ vì không thể khám bác sĩ, họ vẫn hạnh phúc sống qua ngày.

Nói một cách chính xác hơn, chính là sống như họ vẫn luôn sống.

Vẫn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, trọng tâm của cuộc sống cả ngày xoay quanh cái ăn và cái mặc.

Đàn ông đến bốn mươi, năm mươi tuổi thì mua vợ về, đẻ con gái ra thì một là bị bóp cổ chết, hai là nuôi chưa đến mười tuổi rồi bán cho người khác làm vợ cho con trai.

Đẻ ra con trai thì tiếp tục vòng tuần hoàn, ngày qua ngày cứ diễn ra như thế. Hết đời này đến đời khác cứ vậy mà chôn rau cắt rốn và chết đi trên đỉnh Ma Tử Lĩnh.

Giống như động vật tìm kiếm thức ăn, hoàn toàn sống là để sống.

Không ai còn nhung nhớ các bác sĩ đã rời đi, ngoại trừ Úc Tuyền Thu luôn ngẩn ngơ như người mất hồn.

Nhưng, chưa được bao lâu sau, tình yêu và nỗi nhớ dành cho bác sĩ của cô bị kìm nén đến nỗi chỉ có thể bùng phát trong mỗi khi đêm khuya vắng lặng, sau đó nữa, đến cả nghĩ cũng không còn nghĩ nổi.

Không lâu sau khi bác sĩ rời đi, mùa xuân đâm chồi nảy lộc. Trai gái già trẻ lũ lượt nuối đuôi nhau lên núi, chờ ông xưởng trưởng phát lệnh bắt đầu làm việc trở lại.

Đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, chỉ nghe thấy các quản lý và kế toán mỗi người cầm một cái loa lớn, vây quanh Ma Tử Lĩnh và hô hào: Các đồng chí, cấp trên nói, chúng ta không thể chỉ tập trung vào việc tôi luyện thân thể giản đơn như vậy. Chính vì công nhân ta chỉ biết làm ẩu, khiến cho một số kẻ có ý đồ bất lương trà trộn vào chúng ta, muốn phá hoại thành quả chiến thắng mà chúng ta đã đổ mồ hôi xương máu giành được. Chúng ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, cho nên, chúng ta bắt buộc phải đoàn kết, tìm cho ra những người như vậy và cải tạo họ!

Sau một hồi vòng vo, rốt cuộc họ muốn nói gì?

Một đám người nhà quê mù chữ không hiểu nổi bọn họ đang nói gì.

Nhưng suy cho cùng, con người vẫn thông minh hơn động vật. Sau vài ba bữa để ý tình hình, họ phát hiện bếp lò luyện thép trong xưởng thép đã bị âm thầm chuyển đi, cả một nơi rộng lớn bị cải tạo thành nhiều gian nhà nhìn như nhà kho.

Tấm biển bên ngoài xưởng thép cũng bị thay đổi, không còn là một xưởng thép nào đó nữa, mà là một cái gì đó khác hẳn. Mời người biết chữ đến đọc, họ nói là cấp trên viết thành sở huấn luyện nào đó.

Sở cảnh sát thì có biết, nhưng sở huấn luyện là cái gì? Bếp lò đã bị chuyển đi, ông xưởng trưởng không cho chúng ta luyện thép nữa, không còn tiền công, thì ăn gì, uống gì?

Có chó nó biết!

Cả đám nhà quê cả ngày tụ tập lại một chỗ, nhìn dòng người mặc đồ kỳ lạ đi đi lại lại trong xưởng thép và đường núi chuyển bếp lò đi, cứ như lũ khỉ lần đầu nhìn thấy con người.

Thảo luận rôm rả mãi vẫn không đi đâu về đâu, vô cùng chán nản. Khi vài người đàn ông chuẩn bị đưa vợ con về quê thì ông xưởng trưởng đã lâu chưa thấy mặt mũi đâu chợt xuất hiện trong một bộ quân phục mới toanh.

Vẫn trong cái vẻ ngạo mạn đó, ưỡn bộ bụng phệ, tay cầm loa, vui vẻ nói, các đồng chí, tuy chúng ta chưa lập được thành tựu luyện thép gì lớn, nhưng nay cấp trên lại giao cho chúng ta một nhiệm vụ lớn, miễn là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta đều sẽ trở thành chiến binh mẫu mực!

Chẳng cô gái trẻ nào buồn nghe một ông già trọc lóc huyên thuyên.

Trước đây Úc Tuyền Thu cũng như vậy. Nhưng lần này, đây là lần hiếm hoi cô chịu im thin thít nghe hết những lời ông già trọc nói.

Hơn nữa, lại còn vừa nghiêm túc lắng nghe, vừa ngẫm nghĩ về ẩn ý đằng sau câu nói của ông ta.

Cô không hiểu tại sao bác sĩ lại bị bắt đi, thế nên, để hiểu và tìm ra bác sĩ, cô sẵn sàng nghiêm túc học những từ ngữ nghe có vẻ lạ lẫm này.

Ông xưởng trưởng hào hứng lải nhải gần hai tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi uống hết nước trong tách trà sứ to tướng, mới nói đến điểm chính: "Tóm lại, tạm thời không cần luyện thép nữa, chính quyền đã nói, Ma Tử Lĩnh của chúng ta là một vùng đất trù phú, nếu được khai hoang tốt sẽ trở thành Tô Châu và Hàng Châu, mọi người hãy cố gắng làm việc chăm chỉ, không phụ lòng mong đợi của chính quyền dành cho chúng ta!"

Thép đang yên đang lành, sao không luyện nữa? Bây giờ mấy ông mới nghĩ ra nên trồng ruộng à, thế nông cụ bị nấu chảy để luyện thép thì sao?

Những người đàn ông biết rõ sự tình ai nấy đều hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Ông xưởng trưởng nào có để ý đến chuyện này, hào hứng nói xong, ông chia đội cho những người trong xưởng thép, phong cho bản thân và vài ông chủ có máu mủ họ hàng làm đội trưởng, dẫn đầu đám người bắt đầu đi khai hoang.

Bất kì đàn ông và đàn bà, bất kì người già và người trẻ, hễ là người trên Ma Tử Lĩnh đều phải xắn tay đi làm việc.

Làm từ lúc gà gáy sáng sớm cho đến khi trăng lên ngọn cây đằng đông.

Làm việc liên tục hơn mười ngày, ngay cả những con trâu già trong đội ngã gục xuống ruộng lúa vì mệt, ông xưởng trưởng vẫn không ý kiến gì về việc cho họ được nghỉ phép.

Nhưng mọi người nhịn vẫn phải nhịn. Để kiếm đường mà sống, làm gì có việc dễ dàng?

Nhưng khi mọi người đang háo hức chờ kết toán cuối tháng, bỗng ông xưởng trưởng thong thả nhấp một ngụm trà, từ từ lấy một chiếc sổ màu đỏ trong túi ra, ung dung nói với họ, các đồng chí, chúng tôi tự dưng không thích trả lương công nữa, lương công chỉ đơn giản là trò đục khoét nhân công chúng ta của bọn tư bản. Chính quyền nói, kể từ giờ trở đi, chúng ta sẽ thay công lương bằng công điểm!

......