Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 37-2: Thừa kế tinh hoa y thuật



Sân tập thuộc địa phận của gia tộc Arnold, gia tộc gốc của hoàng đế đệ tứ...

“Nhanh hơn nữa!” – Audrey tung cú đá vào Yue. Cô nhanh chóng né được, nhưng đòn đá xoáy tiếp theo quá nhanh, khiến cô không thể đỡ được mà ăn trọn vào người.

Audrey đỡ lấy vai cô, rồi hỏi: “Em không sao chứ?”

Yue ôm vai, rồi lắc đầu nói: “Dạ, em không sao. Cô đừng lo cho em...Chúng ta tiếp tục thôi. Nhiêu đây thì nhằm nhò gì chứ”.

Audrey lắc đầu: “Không, hôm nay tới đây thôi. Em bị thương khá nhiều rồi, cần thời gian hồi phục”.

“Cô à...” – Yue tỏ vẻ thất vọng. Đúng là không thể theo kịp chỉ trong thời gian ngắn được. Audrey ngồi phịch xuống đất, rồi nở nụ cười: “Em đừng lo, em đã tiến bộ nhiều rồi đó. Giờ thì trở về nhà, tự chữa trị cho bản thân theo như cách khai triển pháp trận mà cô đã dạy đi, làm được chứ?”

Yue lau vết máu rỉ ra trên khóe miệng, rồi nở nụ cười: “Vâng, em làm được”.

....

Yue rời khỏi sân tập, bây giờ cô sẽ về nhà để đọc thêm một ít sách về bí dược. Vừa ra khỏi cửa, cô đã gặp Roy ở bên ngoài. Anh cũng vừa tập luyện xong với Anders và Rina.

“R...Roy? Cậu làm gì ở đây?”

Roy nhìn qua hướng khác, rồi nói: “Vô tình đi ngang qua thôi. Cậu vừa tập xong sao?”

“Ừ, tớ đã có thể tự dùng ma pháp chữa trị rồi đó. Nhìn này, vết thương hồi nãy đã được sơ cứu qua rồi”- Rồi chỉ vào gò má. Roy mỉm cười, rồi nói: “Vậy à? Xem ra cậu ngày càng tiến bộ”.

“Chứ sao? Tớ sẽ làm cho cha mẹ tự hào về đứa con gái này!!”

Roy nhìn những vết trầy xước trên người Yue, lập tức thở dài: “Cũng đừng nên quá sức như vậy chứ?”

“Sao?” – Yue tròn mắt nhìn.

Roy mỉm cười, chỉ nắm tay cô kéo đi: “Đi ăn chút gì đi, trông cậu gầy đi hẳn đấy”.

...

“Hả? Chẳng phải cậu bảo là đi ăn chút gì đó sao? Sao...sao lại là nhà cậu?” – Yue tá hỏa. Nơi mà Roy dẫn cô tới, chính là dinh thự của nhà Marsilio...

“Không phải chỉ tới ăn thôi đâu. Vào đi, đừng có lèm bèm nữa. Bình thường cậu hay cằn nhằn Ondo lắm mà, cái vẻ đanh đá của cậu biến đi đâu mất rồi?” – Roy bĩu môi, rồi kéo Yue theo trong sự bàng hoàng của cô.

Bên trong dinh thự bài trí rất đơn giản, xung quanh trưng bày khá nhiều tài liệu...

“Xoảng!!” – Chợt có tiếng vỡ đồ đạc. Roy quay lại: “Phòng lưu trữ sao?”.

“Ta đã nói biến đi mà!!” – Giọng một người phụ nữ quát lớn. Roy và Yue chạy tới, thì thấy trước mặt họ là Bella, mẹ của Roy. Bà đang có một cuộc tranh cãi nảy lửa với Chris Marsilio, một tộc nhân khá có tiếng nói trong gia tộc.

“Phu nhân, người và công tước Ferenc đều là những tộc nhân có danh phận cao quý nhất trong gia tộc Marsilio này. Chỉ vì cái cuộc chiến chết tiệt đó, mà người mất đi đôi mắt quan trọng của mình, cái danh phận pháp sư y thuật huyền thoại vì đó cũng tan biến”.

“Đôi mắt...” – Yue chợt cảm thấy chạnh lòng. Nó làm cô nhớ đến mối thù giữa hai gia tộc Marsilio và Presilia...

“Công chúa Audrey sẽ kế thừa những tinh hoa ma lực ta truyền lại. Một kẻ chỉ biết lo cho lợi ích của bản thân như cậu, thì có tư cách dạy bảo ta sao?”

Người đàn ông tên Chris đó định nói gì đó, nhưng lại bắt gặp ánh mắt đe dọa của Roy.

“Trong thời gian cha tôi ra khỏi thủ đô, người trong tộc chẳng lẽ đều có ý định đáng ngờ gì sao?”

Chris trông thấy anh, liền nói: “Ra là cậu Roy. Đã trở thành pháp sư cảnh vệ hoàng gia rồi nhỉ. Ta nghĩ, cậu mới chính là người không lo nghĩ gì cho gia tộc đấy. Mẹ của cậu, phu nhân thành ra như thế này, đã làm mất đi uy nghiêm của gia tộc tầm cỡ như chúng ta. Chẳng lẽ cậu định phó mặc cho cái gia tộc thấp cổ bé họng như Presilia lấn lướt chúng ta sao?”

“Chuyện xa như cái đời ông cố rồi, mà ông vẫn còn nhai đi nhai lại à?” – Roy hờ hững đáp. Bella nghe giọng của con trai, thì quay lại: “Roy, con về từ lúc nào?”

“Mẹ à, con đã bảo mẹ không việc gì phải tiếp những tên có tư tưởng cực đoan như thế này trong tộc của chúng ta mà”.

Chris nghiến răng: “Thằng nhóc này...”

Yue nắm tay Roy: “Roy, cậu đừng nói như vậy”. Roy khựng lại một chút, rồi nói: “Một kẻ chỉ ở một nhánh nhỏ của gia tộc như ông, lại có quyền ở đây chất vấn phu nhân công tước à? Thế giới này ngược đời hơn tôi nghĩ”.

Bella ngăn con lại: “Roy, đủ rồi. Cậu về đi, Chris. Ta sẽ không chấp nhận việc này đâu. Nếu còn có tư tưởng như thế này, thì đừng trách chúng ta mạnh tay”.

Chris nở nụ cười châm biếm, rồi phủi áo ra về. Ông đi ngang qua Roy và Yue, rồi liếc nhìn họ. Roy kéo Yue ra sau lưng anh, rồi mặt đối mặt với hắn. Hắn chỉ gật đầu, rồi rời đi.

Bella ngồi xuống ghế, rồi thở dài: “Haizz, càng ngày càng phức tạp”.

“Mẹ, mẹ có sao không?” – Roy đỡ bà ngồi xuống. Yue nhìn Bella, đôi mắt của bà ấy đúng như tin đồn, đã hoàn toàn mất đi nhãn lực. Tâm trạng cô trùng xuống. Bella nở nụ cười, rồi hướng mặt về phía cô: “Là Yue nhỉ?”

“Dạ...cháu...”

“Ngồi xuống đi. Chẳng mấy khi đến chơi, Roy đã nói cho ta biết rồi. Thứ lỗi cho ta vì đã để cháu nhìn thấy cảnh tượng khi nãy”.

Yue vội nói: “Không...không sao đâu ạ. Cháu...cháu không sao đâu”.

“Mẹ nói chuyện với cậu ấy đi, con đi lấy chút đồ” – Roy nhờ mẹ anh, rồi vội chạy đi. Yue ở lại phòng lưu trữ cùng Bella, bầu không khí khá im lặng và ngại ngùng.

Vì mối thù của cha cô và bà ấy, mà Yue đã không được giao du với tộc nhân Marsilio dù chỉ một chút. Nhưng mà bây giờ, việc cô ở đây ngồi nói chuyện phiếm với bà ấy là hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng. Cha cô mà biết, thể nào cũng làm ầm lên cho xem.

Bella có thể cảm nhận được không khí ngượng ngùng ở đây. Bà chỉ điềm đạm nói: “Haizz, cháu không cần câu nệ với ta, Yue. Cứ thoải mái đi. Ta đã nghe Audrey kể rồi. Cháu muốn kế thừa tinh hoa của cô ấy đúng không?”