Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 57: Món quà vào đông (1)



Rina quay sang: “Chị nói với người đó là tôi đang bận…”. Nữ hầu mỉm cười nhẹ, rồi nói: “Là cậu Anders, thưa tiểu thư”.

Rina nghe vậy thì giật mình. Cô ho vài tiếng, rồi nói: “E hèm, Lumia, phiền cô nói với cha tôi là tôi có việc ra ngoài nhé!!”

Nữ hầu tên Lumia mỉm cười bẽn lẽn, rồi quay người chuẩn bị bữa ăn cho gia đình.



“Anders!!!” – Alice mở cửa ra, Anders đứng trước cửa nhà cô, rồi vui vẻ nói: “Chào cậu, Rina. Làm phiền cậu giờ này…Khi nãy, người trong nhà nói cậu đang tập ma pháp”.

Rina lắc đầu lia lịa: “Không, tớ hoàn thành xong sớm rồi đấy chứ. Cậu có chuyện gì sao?”

Cứ thế, họ đến một khu đất trống gần bờ sông thủ đô, nơi mà họ đã từng cùng nhau hét lớn để thể hiện ước mơ của mình…

Rina cảm thấy khá bồi hồi, dù chuyện đó mới chỉ xảy ra gần đây thôi…Cô nhìn Anders, rồi trùng xuống. Từ lúc đi ở nhà cô đến đây, cô nhìn ra được, tâm trạng anh có vẻ không tốt như mọi ngày…

Anders khựng lại, rồi nói: “Tớ xin lỗi”.

Rina quay sang nhìn anh, tròn mắt: “Xin lỗi sao? Vì chuyện gì chứ?”. Anders có thể cảm nhận được, đôi mắt của Rina hoàn toàn nhìn thấu tâm can anh. Tuy không có bằng chứng nói lên điều đó, nhưng mà…

Anh nhìn vết sẹo nhỏ trên cổ Rina, đó là vết sẹo anh gây ra trong khi mình mất kiểm soát. Rina liếc nhìn dưới cổ, rồi nói:

“Đừng nói là vì nó nhé”.

“Tớ nghe chị cậu nói rồi. Cậu ngoan cố không chịu để cô Audrey chữa lành vết sẹo do hỏa viêm gây ra. Vì lí do gì vậy?”- Anders cảm thấy rất áy náy. Vết sẹo vẫn còn hằn rõ. Rina cười lém lỉnh, vén tóc sang:

“Vậy à, tớ đã cố tình để tóc che cổ rồi mà nhỉ”.

“Bình thường cậu không bao giờ thả tóc xuống” – Anders bình thản nói. Rina bất giác đỏ mặt:

“Cậu…để ý chuyện đó sao? Về tóc của tớ…”

Anders cũng cảm thấy bất ngờ vì lời mình vừa nói ra. Anh quay mặt sang chỗ khác, lộ khá rõ vẻ ngượng ngùng…Rina cảm thấy có thứ gì lạnh lạnh rơi ngay sống mũi của mình, cô nở nụ cười, nhìn lên trời:

“Tuyết!! Là tuyết!!”

Tuyết ở Bờ Bắc đúng là rất đẹp. Những bông hoa tuyết được kết từ những tinh thể lấp lánh như kim cương, phản chiếu lên màu mắt của Rina…

“Anders, cậu nhìn này…Ơ?”

Anders quàng lên cổ cô một chiếc khăn màu đỏ rượu. Đôi tay ấm áp của anh vô tình chạm nhẹ vai cô, khiến cô giật mình.

“…” – Anders không có chút phản ứng. Anh chỉ đang tập trung khoác nó lên cho cô. Rina không biết nên nói gì lúc này, cô cúi đầu, vùi nửa mặt vào chiếc khăn lông ấm kia…

“Vết sẹo này, tớ muốn giữ lại nó, vì nó sẽ là minh chứng cho sự quyết tâm của tớ!” – Cô nắm chặt tay Anders. Anh chỉ nở nụ cười, rồi nhéo tai cô:

“Biết rồi, đồ cứng đầu”. Anh truyền một ít hơi ấm vào tay mình, rồi chạm lên gò má đỏ ửng vì lạnh của cô.

Rina mặt đỏ như tôm luộc, cả người cô hoàn toàn bất động…

Cái hành động này, là gì đây chứ!!??

“Tớ đã nghe Ondo kể cả rồi. Người trong gia tộc cậu đã chỉ trích cậu rất nhiều nhỉ? Vì vết sẹo trên cổ cậu, lại bị chính con ác quỷ đang ngủ say này gây ra. Mùa đông ở thủ đô lạnh lắm, nên coi như quà của tớ cho cậu. Ít nhất ngoài việc giữ ấm, nó có thể giúp cậu che đi vết sẹo này”. Rina lắc đầu lia lịa, rồi nhảy cẫng lên:

“Không, hoàn toàn không. Chỉ bị mắng một chút…à không, aizzz cái tên Ondo đó!!!”

Anh phì cười trước sự lúng túng của Rina. Cô bĩu môi: “Tớ nhất định sẽ giữ chiếc khăn này thật kĩ, vì đó là món quà đầu tiên của Anders dành cho tớ! Còn cái tên Ondo đó, tớ nhất định sẽ đánh cho hắn ra bã!”

Anders gật đầu. Anh nhìn về hướng bờ sông, rồi nhẹ nhàng nói:

“Sắp tới, tớ sẽ rời thủ đô một thời gian”.