Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 72: Phán đoán của Yue



Rina nghe thấy thì giật mình, cô vội bào chữa: “Hả…sao chứ? Tớ có nói là đan cho cậu ấy đâu”.

“Đừng có giả vờ nữa tiểu thư. Tớ biết cái khăn quàng cổ màu đỏ đô kia là của Anders tặng cậu. Cậu định đáp lễ cho cậu ấy à?” – Yue gấp sách lại. Cô nhìn đôi tay trầy xước của Rina, rồi ghẹo: “Chà, xem ra cũng điêu luyện đó chứ? Xem ra cậu cũng không phải là tiểu thư chỉ biết đánh đấm”.

“Xì, cậu được lắm. Nhưng mà, liệu cậu ấy có thích nó không nhỉ?”

“Đừng bận tâm chuyện đó. Cậu ấy sẽ vui mà. Tớ và Roy cũng đã chuẩn bị quà cho cậu ấy lên đường đi cùng ngài Sera rồi. Còn cái tên Ondo lười nhác kia thì còn tùy. Haizz, giờ này chắc đội chúng ta đã tới được Kerma rồi. Cậu thì phải chờ 3 ngày nữa nhỉ” – Yue đứng dậy, dùng ma lực kiểm tra nồng độ thảo dược trên khăn bịt mắt. “Nhưng theo như tớ tìm hiểu, thì thảo dược Crystomia sẽ giúp cậu bình phục nhanh mà nhỉ? Lần này lại kéo dài thế này…”

Yue mở cửa phòng bệnh, rồi nhìn xung quanh. Không có một ai ở hành lang…Có vẻ là các pháp sư đang đổi ca cho nhau.

Yue vội chạy tới Rina, rồi bắt đầu thi triển ma pháp: “Rina, phiền cậu một chút”.

Rina cất dụng cụ đan khăn sang một bên, rồi hỏi: “Đã có chuyện gì sao?”. Bàn tay Yue chạm nhẹ lên khăn bịt mắt của cô.

“Phiền cậu im lặng nhé, Rina. Tớ cần sự tập trung. Tớ sẽ giải thích sau” – Yue nhắm mắt lại, bắt đầu khai thông ma pháp. Cô đang dò tìm thứ gì đó bên trong chiếc khăn bịt mắt…

“Cái này…” – Yue định nói gì đó, nhưng vừa hay các pháp sư mới đã thay ca xong. Lucy bước vào, rồi nở nụ cười tươi tắn: “Rina, em vẫn ổn chứ?”

Rina nở nụ cười, hướng mặt về phía cô: “Vâng, em không sao. Chị đến để bôi thảo dược ạ?”

Lucy xua tay: “À không, chị chỉ đến để xem tình hình của em thôi. Nhưng xem ra em vẫn còn khỏe khoắn, cứ đà này thì sẽ bình phục sớm thôi. Yue, có tin gì từ đội của em chưa?”.

Yue lắc đầu: “Chưa ạ. Hi vọng mọi người không sao. Giờ thì, nhờ chị chăm sóc Rina giúp em nhé. Em cần phải về nhà lấy một vài thứ” – Nói rồi cô chạy ào ra cửa. Lucy không quên vẫy tay tạm biệt cô, rồi quay sang Rina: “Cần gì thì cứ nói chị nhé, Rina”.

“Vâng” – Rina đáp. Chờ đến khi Lucy rời đi, Rina nhớ lại câu mà Yue nói thầm khi nãy:

“Tớ cần tìm hiểu một số chuyện. Cậu phải cẩn thận đấy”.



“Cẩn thận sao? Chẳng lẽ…”

Yue vội vã chạy về nhà. Dano thấy con gái hớt hải chạy về, chưa kịp hỏi han gì, thì đã thấy cô chạy vào thư phòng lớn của gia đình. Cô kích hoạt ma lực phong ấn, mở kệ sách ra, rồi chạy lên cầu thang nhỏ lấy cuốn sách về y thuật mà Bella, mẹ của Roy đã tặng mình.

“Để xem nào, thảo dược Crystomia…Đây rồi…Là một loại thảo dược hiếm, được các pháp sư của Runker tìm kiếm lần đầu ở vùng biển phía tây của nước này…A giật mình!!” – Cô quya sang, thì thấy cha mình đang đứng sau lưng.

“Con đọc gì đấy, là sách về thảo dược sao?” – Dano nghiêm mặt nhìn con gái. Yue vội giấu cuốn sách ra sau lưng, như thể muốn bảo vệ lấy nó. Ông thở dài:

“Thật là, sợ ta cho người đốt hết số sách y thuật đó đi sao? Đến nỗi con phải tự mình dựng phong ấn cho cái kệ sách này á? Với mấy cái pháp trận phong ấn này của con, ta chỉ cần giải trong chớp mắt là ra”.

“Ừ…ừ nhỉ?” – Yue thẫn thờ nói. “Nhưng nếu vậy, thì cha có thể làm ngay từ đầu…”

“Chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa. Sao rồi, chẳng phải cha nghe tin đội của con sẽ đi làm nhiệm vụ sao? Sao còn ở đây?”

“Dạ…không…có một chuyện con cần phải xác nhận” – Yue vội nói, rồi lật nhanh những trang sách về thảo dược Crystomia.

“Nếu cần thảo dược, con có thể tìm nữ hoàng đệ thất, hoặc là Bella. Thư phòng nghiên cứu của họ, đều có những thứ cơ bản nhất”.

“Thật vậy ạ…? Cha…con cảm ơn cha” – Yue hớn hở, cô vừa đọc vừa nhớ lại những gì trong sách, rồi chạy ù ra cửa, không quên tạm biệt cha mình. Dano thở dài, ông chỉ nở nụ cười, rồi nghĩ bụng: “Có lẽ nên làm cho con bé một tủ sách riêng rồi”.

“Anh nói đúng đó, chồng ạ” – Vợ ông thốt lên từ đằng sau, làm ông giật bắn. Dano quay ngoắt: “Em…em làm gì thế?”

“Còn làm gì nữa, em đang chứng kiến cảnh người cha tự hào về con gái chứ sao? Thế nào hả, có muốn nói gì không?”

“Anh đi chuẩn bị cơm tối đây” – Dano vội quay lưng, đi thẳng vào trong nhà. Yuri cười khì, nhưng rồi cũng bình tâm lại:

“Yue, mẹ biết đây là con đường con đã chọn, nhưng dù gì đi nữa, cha mẹ vẫn mong con có thể bình an bất cứ lúc nào…”



Lâu đài hoàng gia…

“Sao ạ? Không có sao?” – Yue sửng sốt nhìn Audrey đang lục lọi tủ phòng nghiên cứu.