Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 89: Sự vội vã



Hailey lệnh cho người chuẩn bị cho Meine một căn phòng cách âm để cô có thể tập trung khai triển thuật không – thời gian của mình. Bây giờ đang là thời điểm cấp bách, cô nhất định phải thành công.

Campbell đứng ở bên ngoài, hoài nghi: “Tại sao chứ…thằng nhóc đó, căn bản là chẳng còn cơ hội sống sót nào…”

Helen phản bác lời ông. Cô điềm tĩnh: “Họ không phải là kiểu người dễ khuất phục như vậy đâu ạ. Cháu đi kiểm tra xung quanh lâu đài đây ạ. Ở đây nhờ mọi người…” – Nói rồi cô quay đi.

Campbell nhìn cháu gái, rồi thở dài. Quả thật, người của Fressia cũng cứng đầu hệt như cháu ông vậy…



Yue ngồi trong phòng điều trị của Roy, cố gắng nhớ lại những gì mình đã đọc trong sách y thuật của Bella Marsilio. Chất độc đã được cô chiết xuất ra, đang được bọc bởi cầu ma thuật của cô.

“Thành phần này, hình như là Purismio…” – Vừa nói cô vừa viết vào. Từ nãy đến giờ, cô chỉ có thể bổ sung thêm 2 thành phần quan trọng, là Purismio và Kerinona, là chất độc chỉ có trong khu rừng tử thần ở tà địa quỷ…

“Bọn khốn, chúng xâm nhập được vào lãnh địa của bọn quỷ sao…”

Từ lúc Roy được điều trị, chỉ có vỏn vẹn 4 thành phần độc được phân tích thành công…Nhưng chừng đó thành phần vẫn không thể khiến Yue nghĩ ra được thảo dược điều trị, trong khi kiến thức của cô chưa được trui rèn kĩ lưỡng…

“Mình…mình phải làm gì đây?” – Cô nhìn sang Roy, anh vẫn hôn mê sâu, không chút động tĩnh.

“Chỉ còn cách tin vào chị Meine thôi. Các anh này, tôi có thể xin 2 thành phần độc dược mà các anh tìm được vừa qua không? Tôi sẽ cung cấp cho anh thêm 2 thành phần độc mới được phát hiện”.

Hai pháp sư nọ có phần ngạc nhiên, pháp sư y thuật của Fressia, đúng là không thể đùa được…Họ đồng ý thỏa thuận, rồi đưa cho Yue tờ giấy nháp kia.



Meine ngồi bên trong căn phòng tĩnh lặng kia, cố gắng tập trung hết sức…

Mọi người ở bên ngoài vẫn chờ tin. Elric lúc này quay sang Hailey:

“Chuyện ở Kerma, hi vọng mọi người có thể cầm cự được. Tình hình này thì bọn Nora có thể sẽ không dại dột tấn công đâu. Theo như khả năng phân tích của Rina, thì hắn vẫn cần ma lực của hoàng đế Conroy để duy trì mạng sống, nên nhất định sẽ không manh động. Chúng tôi cần trở về để điều trị cho Roy, và chờ lệnh từ nữ hoàng”.

Hailey gật đầu: “Được, nếu có tin gì, bọn tôi sẽ báo. Nhưng có điều, cô gái kia sẽ làm được sao?”

“Ừ, sức mạnh của cô ấy sẽ làm được. Nhưng có điều, tất cả người của Nora đều có khả năng dùng được ma pháp thời không thì phải?”

Anders liền nói: “Em không chắc. Nếu thật sự có huyết mạch điều khiển ma pháp thời không, thì lẽ ra chúng sẽ dùng nó thường xuyên trong cuộc chiến. Nhưng đằng này lại không, chỉ khi rút lui chúng mới dùng tới”.

Tom gật đầu: “Raymon đang ở trong ngục của Fressia, bị phong ấn ma lực nên không thể kiểm tra ma thuật thời không của hắn có tồn tại không”.

Elric khoanh tay: “Cũng có khả năng, có kẻ truyền ma lực để bọn chúng có thể triển khai pháp trận”.

Campbell thở dài: “Ý chú mày là thủ lĩnh của bọn chúng cùng tộc với con bé trong kia à. Nếu vậy thì hẳn con bé này là người của tộc Remi…”

“Tộc Remi? Nhóm của Anders ngạc nhiên. “Chẳng phải gia tộc đó đã bị…”

“Ờ. Bị tuyệt diệt không rõ nguyên nhân. Meine là đứa trẻ còn sót lại của gia tộc Remi sau trận chiến. Cũng không loại trừ khả năng còn có tàn dư của tộc đó, vì chỉ huyết mạch Verka mới có thể dùng ma pháp thời không” – Elric đáp. Rina bèn hỏi:

“Đội trưởng, tại sao tộc Remi lại…”

Elric im lặng một chút, rồi nói: “Mấy đứa không cần biết nhiều vậy đâu. Tập trung đi, chờ xem Meine có ổn không”.

Ở bên trong, Meine đang dùng Verka để điều chỉnh lượng ma lực của mình…

“Nếu mình không làm được, Roy sẽ chết…Mọi người sẽ gặp bất lợi”. Cô đập tay xuống sàn, rồi nói:

“Thời không trận!”. Cổng pháp trận hiện ra, ma lực của Meine đang bị tiêu hao vào nó.

“Ư…” – Tay Meine run lên, cô đang cố gắng cầm cự…Cánh cổng không gian – thời gian dần mở ra…Meine cắn chặt răng, cố gắng giữ lấy pháp trận…

Elric tặc lưỡi: “Cô ấy chịu hết nổi rồi. Khỉ thật”.

Meine kiệt sức, cô gục mặt xuống sàn, thở hổn hển. Elric đứng bên ngoài nói vọng vào:

“Meine, có sao không?”

“Vâng…nhãn lực của em…cần nhiều ma lực hơn. Nhưng mà em nghĩ, em đã mở được một chút không gian của cánh cổng rồi”.

Anders liền nói: “Em có thể truyền ma lực của mình cho chị ấy”.

Mọi người há hốc mồm. Tom lắp bắp: “Này này, ổn không đấy…Ngộ nhỡ”.

“Sẽ có Rina trông chừng tớ” – Anders chỉ sang Rina. Cô ngạc nhiên, lúng túng bảo: “Gì…gì cơ, sao cậu lại khẳng định vậy?”

“Tớ tin Rina mà. Cậu sẽ dõi theo tớ, đúng không?”

Rina đỏ mặt, rồi gật đầu: “Ừ, chắc thế…”

Anders tràn trề quyết tâm, hùng hổ nói: “Được rồi, mau đi vào thôi, chúng ta phải nhanh để còn cứu được Roy”.

Campbell ngạc nhiên nhìn Anders, rồi nói với Hailey: “Đi gọi con bé y thuật tới, để đưa thằng nhóc kia ra đây”.

Hailey quay sang: “Ông nghĩ lần này bọn họ sẽ thành công sao ạ?”

Campbell nhún vai: “Không biết, chỉ là trực giác của tuổi già thôi” – Nhìn thấy Anders và Rina tràn đầy quyết tâm, trong lòng ông lại cảm thấy tin tưởng đến lạ…

“Tương lai của thế giới này, lẽ nào bọn nhóc này sẽ…”