Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 26: Trà chiều Parkour*



Edit: Cú Mèo

Beta: Chin + Vy

***

Chương 26: Trà chiều Parkour*

(*Parkour: là tên một môn thể thao mạo hiểm đang hot ngày nay. Nó là kiểu thể thao vận động với những cú nhảy vượt chướng ngại vật.)

"Hôm nay chúng ta tuần tra ở đâu trên núi?" Thiết Trụ Tử vừa nhai xương cá vừa ồn ào hỏi.

"Cẩn thận, coi chừng ngã vào lửa!" Một tay Đại Hoa bế một thằng nhóc, miệng còn lại cảnh báo một con khác.

"Bắt mấy con thỏ mang về, lông thỏ mềm mại, có thể may quần áo cho sứ giả." Đại Thạch thấp giọng thương lượng với Ninh Chinh.

"Hay là hôm nay Đại Hoa dệt chiếu rơm đi? Ta nên làm gì?" Lão Thạch Đầu hỏi Ninh Phỉ.

Một đám mèo lớn ồn ào, sau khi ăn sáng và dọn dẹp sạch sẽ, Ninh Chinh liền mang theo Đại Thạch cùng Thiết Trụ Tử ồn ào rời đi. Hôm nay bọn họ quyết định đi phương bắc tuần tra lãnh thổ, Ninh Chinh muốn nói cho Đại Thạch biết lãnh thổ của mình, để họ có thể mở rộng lãnh thổ vào mùa xuân năm sau.

Hơn nữa phía bắc có rất nhiều thỏ, cũng có mấy ổ lợn rừng. Ninh Chinh nhớ mùi vị lợn rừng, thịt dày mà béo, hầm chín thì rất ngon, ngay cả ruột già của lợn khi nướng cũng rất ngon, có thể cắn một miếng mỡ ngon.

"Lão Thạch Đầu..." Ninh Phỉ vừa xoa hạt ngô vừa hỏi lão Thạch Đầu, "Ông có nhiều kinh nghiệm, ta muốn hỏi ông đã từng thấy qua tảng đá cực kỳ cứng chưa?"

"Cực kỳ cứng?" Lão Thạch Đầu hỏi: "Ngươi muốn loại đá này để làm gì?"

Ninh Phỉ hất cằm vào trong góc nói: "Ông cũng thấy rồi, rìu đá của ta không chắc lắm, dùng mấy lần đã hỏng rồi. Cho nên ta muốn tìm một ít đá cứng để làm rìu... Còn nữa." Anh xòe lòng bàn tay, bên trong có một nắm hạt ngô nhỏ: "Món này không chỉ có thể nấu với thịt, mà làm thành bánh ngô cũng rất ngon, nhưng phải xay nhuyễn mới được. Ta muốn làm một cái cối đá, xay chút bột ngô hay thứ gì đó."

Lão Thạch Đầu suy nghĩ một chút nói: "Ta đã từng thấy những tảng đá rất cứng, có một năm trời mưa, ban ngày trời tối mịt, ta nghe thấy tiếng nổ và không biết núi sụp ở đâu. Sau đó khi trời tạnh ta cùng bạn ta đi xem, thì thấy một ngọn núi nhỏ tách làm đôi, tảng đá kia rất cứng. Bộ lạc trước kia của ta, có vài người đã quá già, nhai không nổi thịt, liền đi đến đó tìm đá về đập nát thịt, những tảng đá khác không làm được, vì dùng sức mạnh quá sẽ khiến đá nứt. Chỉ có những viên đá ở đó mới không nứt hay hỏng, có thể dùng rất lâu."

Ninh Phỉ hưng phấn nói: "Vậy chỗ ông nói ở đâu?"

Lão Thạch Đầu cười nói: "Ta dẫn ngươi đi tới đó?"

Ninh Phỉ lắc đầu nói: "Không cần, ta có thể thể tự mình đi, ông chỉ cần nói cho ta biết chỗ đó ở hướng nào, xung quanh như thế nào, ta có thể tìm được."

Lão Thạch Đầu cảm thấy sứ giả tự nhiên rất lợi hại, cho nên cũng không nghĩ nhiều, liền nói đại khái nơi đó và điều kiện xung quanh: "Nó ở gần bộ lạc của chúng ta, nhưng không nằm trong phạm vi bộ lạc. Nơi đó không mọc cỏ, cho nên cũng không có ai đi qua."

Ninh Phỉ vừa nghe xong, trong lòng có chút bối rối. Ngọn núi không mọc cỏ, có phải là mỏ quặng gì không? Kim loại dẫn điện, cho nên mới bị sét đánh như vậy...

"Bây giờ ta sẽ đi xem." Ninh Phỉ bỏ hạt ngô trong tay, đứng dậy nói: "Lão Thạch Đầu, ta đi nhanh rồi về, sau khi Ninh Chinh về ông nói với hắn một tiếng."

Lão Thạch Đầu sửng sốt: "Ngươi đi một mình sao? Không, không, đợi A Chinh về, nếu không ta kêu Đại Thạch đi cùng ngươi, hắn cũng biết chỗ."

"Không sao, hiện tại bên ngoài lạnh cóng, có nguy hiểm gì? Hơn nữa ta là sứ giả, ta không sợ." Ninh Phỉ cởi áo khoác da cùng váy cất đi, lăn một vòng tại chỗ biến thành một con linh miêu: "Bé Chinh quen rồi, ông chỉ cần nói với hắn, hắn biết làm rất nhiều việc." Nói xong, anh mở cửa, chạy đi mà không thèm quay đầu lại.

Lão Thạch Đầu ở phía sau kêu lên hồi lâu, quay lại nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của con gái, liền nói: "Sứ giả quá gấp gáp, ta còn muốn đợi mùa xuân đến rồi đi xem..."

Đại Hoa phục hồi tinh thần, thờ ơ nói: "A Phỉ là sứ giả, rất lợi hại. Cha không cần lo lắng quá." Nàng nhìn chiếu rơm trong tay, trong lòng thầm nghĩ, khi nàng dệt chiếu rơm xong thì sứ giả trở về, lúc đó cho sứ giả dùng trước, rồi tự mình đan một cái... Cỏ này thật sự rất mềm mại lại thoải mái.

Lão Thạch Đầu vẫn còn bồn chồn, buổi tối khi đám người Ninh Chinh trở về, ông do dự đem chuyện này nói ra.

Ninh Chinh xụ mặt, trong lòng oán giận Ninh Phỉ.

Đại Thạch thấy sắc mặt Ninh Chinh không tốt, lo lắng nói: "Vậy... ta đi tìm sứ giả, ta biết nơi đó, đuổi theo hắn chắc có thể đuổi kịp."

Ninh Chinh nói: "Không cần đi, hắn không sao." Tuy nói vậy, trong lòng hắn vẫn không thoải mái. Trước kia còn chào hỏi mình, bây giờ thậm chí còn không chào, còn để người khác nói thay.

Đại ca này càng ngày càng làm người ta tức giận, lúc trở về không cho anh ngủ trên bụng mình!

Việc tìm kiếm mục tiêu trong tuyết thật sự là một chuyện rất phiền phức, vì đôi khi vì tuyết phủ dày đặc, dễ bị thay đổi địa hình, gây khó khăn cho việc tìm kiếm.

Ninh Phỉ vẫy cái đuôi ngắn của mình, anh vểnh tai lên, nghe âm thanh trong gió truyền đến. Trên tai linh miêu có một chùm lông dài, giống như hai bím tóc, tuy trông hơi ngớ ngẩn nhưng hai chùm lông dài này giúp linh miêu nghe rõ mọi chuyển động xung quanh hơn.

Khu rừng sau khi tuyết rơi dày đặc rất yên tĩnh, mặc dù tuyết đã ngừng mấy ngày, nhưng xét theo dấu vết để lại trên tuyết, có thể thấy không có nhiều thú săn mồi lớn ra ngoài tìm kiếm thức ăn, còn những con nhỏ thì có lẽ là ẩn dưới tuyết.

Lớp tuyết dày nửa mét có thể che phủ nhiều thứ.

Ninh Phỉ xác định phương hướng, dùng móng vuốt dày giẫm lên tuyết, tránh cho anh nhanh chóng ngã xuống, cái đuôi ngắn càng thêm linh hoạt điều khiển thân thể, khiến anh chạy dễ dàng hơn.

Tuyết đọng trên cây do di chuyển trên mặt đất mà rơi xuống, có thân cây tương đối yếu ớt, trực tiếp bị tuyết đè gãy, nằm thảm hại trên sườn đồi, để lại một cái hố to.

Ninh Phỉ tìm được một hố tuyết như vậy chui vào dọn dẹp một chút, anh đã chạy gần một ngày, bây giờ sắc trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống.

Đoán chừng hiện tại Ninh Chinh hẳn là đã về nhà rồi đi? Nghe tin anh chạy đi, chắc sẽ tức giận lắm. Anh nằm trên thân cây, nghĩ đến khuôn mặt trẻ con của Ninh Chinh, không khỏi bật cười. Khi còn là một con hổ, khi tức giận hắn rất thích làm nũng, hôm nay biến thành hình người cũng không khá hơn chút nào, hắn còn học được cách tranh giành sự ưu ái từ đàn con.

Anh cũng hiểu được điều này trong thế giới động vật được gọi là phản ứng chim non, ngoài cha mẹ ra, người đối xử tốt với hắn đương nhiên sẽ trở thành người lớn được tín nhiệm nhất. Hơn nữa Ninh Chinh còn nói hắn vì anh mà biến thân, điều này làm cho Ninh Phỉ cảm thấy tự hào.

Cha già nuôi dưỡng một đứa con được lợi mấy ngày, đứa con càng ngày càng tiến bộ, điều này khiến cha già cảm thấy được an ủi.

Cứ như vậy chạy suốt hai ngày, cuối cùng anh cũng chạy khỏi lãnh thổ của Ninh Chinh, tiến vào khu vực không người.

Cái gọi là khu vực Tam Bất Quản nghĩa là khu vực này không có bất kỳ động vật hoang dã nào chiếm giữ, không thuộc về bất kỳ bộ lạc nào, cũng không có người nào duy trì trật tự, cho nên loại khu vực này tương đối hỗn loạn. Những người muốn mở rộng lãnh thổ sẽ nhìn trúng khu vực này, nhưng những người sở hữu lãnh thổ rộng lớn gần đó không chịu đựng được những người hàng xóm hung ác như mình, hơn nữa còn có một số "kẻ săn trộm" lén lút, vì vậy địa điểm này rất nguy hiểm.

Ninh Phỉ nằm sấp trong đống tuyết, không chớp mắt nhìn con gấu nâu đang ăn thịt cách đó không xa!

Gấu nâu bình thường sẽ ngủ đông vào thời điểm này, nếu giấc ngủ bị quấy rầy, tính tình của chúng sẽ khó chịu.

Kẻ bại trận trên mặt đất không nhìn ra được đó là động vật gì, bị gấu nâu xé thành từng mảnh, nằm trên nền tuyết trắng trông vô cùng thê thảm.

Gấu nâu ăn uống đủ no, nhìn thoáng qua chỗ Ninh Phỉ trốn, sau đó lạnh lùng quay người rời đi. Sau khi bổ sung năng lượng, nó cần tiếp tục đi ngủ, nếu không có ai quấy rầy, nó sẽ ngủ đến mùa xuân năm sau.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng con gấu nâu nữa, Ninh Phỉ mới bò ra khỏi hố tuyết, rũ bỏ lớp tuyết còn sót lại trên người, mò mẫm từng bước từng bước. Anh chưa bao giờ nghe Ninh Chinh nói có gấu nâu ở gần lãnh thổ của anh, lần này nhìn thấy anh thật sự hoảng sợ. Đừng thấy con gấu nâu béo, nhưng cực kỳ linh hoạt, có sức mạnh rất lớn. Là một người nhìn thấy một con gấu nâu, anh chỉ có thể giả chết và cầu nguyện, là linh miêu...anh không thể trực tiếp qua mặt con gấu, cũng không phải đầu óc anh có vấn đề. Không chừng đối phương chỉ cần một cái tát là có thể tiễn mình đi luôn.

Từ nửa cái đầu của kẻ bại trận, có thể thấy đó là một con sói.

Trong khu rừng này có rất nhiều sói, nhưng rất ít thú nhân Sói tộc, cơ bản đều là dã thú bình thường. Con sói này chắc hẳn đã đói đến chết não, thậm chí còn khiêu khích con gấu nâu đang ngủ, bây giờ nhìn lại, đó là một cái chết xứng đáng.

Ninh Phỉ yên lặng đi vòng qua thi thể của kẻ thất bại, vừa đi vừa đào tuyết, che đi dấu chân của mình.

Lòng báo thù của sói rất mạnh, nếu con sói này có bạn đồng hành, rất có thể sẽ theo mùi còn sót lại của kẻ thù để tìm cách báo thù. Ninh Phỉ không muốn lại gặp phải bầy sói, cho dù hiện tại bộ lạc của anh sức chiến đấu rất mạnh. Dù sao trong nhà còn có mấy con nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì thì phiền phức.

Bộ lạc báo tộc ở phía đông nam, chỗ lão Thạch Đầu nói ở phía đông, ở giữa bộ lạc báo tộc và khu vực Tam Bất Quản. Tuy nhiên, dù là báo tộc hay khu vực Tam Bất Quản, khu vực ở giữa này có chút mơ hồ.

Ninh Phỉ nhìn về phía tán cây, lại mất hai ngày nữa, cuối cùng mới bước ra khỏi khu vực Tam Bất Quản. Xung quanh đây có một bộ lạc hổ nhỏ và nhóm khỉ đầu chó. Hổ còn dễ nói, khỉ đầu chó so với khỉ còn hung tàn hơn. Dù sao những con mèo lớn ăn no hiếm khi can thiệp vào việc riêng của người khác, nhưng khỉ đầu chó lại rất tăng động, nhìn thấy những điều thú vị chúng sẽ cùng bạn bè tiếp cận.

Hơn nữa, khỉ đầu chó ăn thịt.

Ninh Phỉ cảnh giác cao độ, anh có thể trốn thoát khỏi tay hổ, nhưng nếu rơi vào tay khỉ đầu chó, có thể sẽ bị ăn thịt.

Đáng tiếc càng sợ cái gì thì sẽ xảy ra cái đó!

Vừa bước ra ngoài không lâu, liền nghe thấy một tiếng thét chói tai.

Đó là lính gác của khỉ đầu chó!

Ninh Phỉ vội vàng ngẩng đầu, trên tán cây cao lớn xa xa có một con khỉ đầu chó đang ngồi, lúc đầu thân hình nó khuất sau cành cây, tối quá không nhìn rõ lắm, bây giờ nó cảnh báo mà nhảy lên nhảy xuống như một con quái vật, hơn nữa còn vung nắm đấm về phía Ninh Phỉ.

Mặc dù tuyết che đi dấu vết và mùi của anh, nhưng nó cũng che đi dấu vết và mùi của các loài động vật khác.

Quá bất cẩn!

Trong đầu Ninh Phỉ lập tức xuất hiện mấy bản đồ chạy trốn, anh bắt đầu chạy như điên!

Lũ khỉ đầu chó nghe thấy tiếng cảnh báo, liền tụ tập từ mọi hướng, tuyết đọng trên tán cây vì những tiếng động này mà rơi xuống, tuyết dày rơi xuống người linh miêu, suýt nữa khiến anh ngã ngửa. Anh nhất định phải chạy khỏi lãnh thổ của đám khỉ đầu chó này mới có thể vào không gian, vì khỉ đầu chó thông minh hơn khỉ, chỉ cần anh còn trong lãnh thổ của chúng, chúng sẽ để mắt đến mọi hướng, chỉ cần anh đi ra, anh sẽ đối mặt với vòng truy đuổi tiếp theo.

Tuyết cản trở tốc độ chạy của linh miêu, nhưng tuyết đọng trên cây cũng cản trở hành động của đám khỉ đầu chó. Chúng nó hét lên chói tai, giọng như đang hú, khó nghe muốn chết.

Ninh Phỉ ngửi được một chút mùi của hổ. Anh không chắc đám hổ có nguyện ý chào đón loại hàng xóm này hay không, dù sao sức chiến đấu của khỉ đầu chó không hề yếu, nếu không may thì rất có thể hổ sẽ trở thành món ngon của đám khỉ đầu chó. Hơn nữa Ninh Phỉ yêu quý mèo lớn hơn khỉ đầu chó nhiều, anh phải tìm đối tác thích hợp để giải quyết rắc rối.

Ví dụ như lũ sói ăn đi khắp nơi để cướp!

Nhưng bây giờ tìm đâu ra bầy sói?

Anh cũng không biết bầy sói cướp ở đâu!

Ninh Phỉ bước sai một bước, rời khỏi lãnh thổ của hổ. Bây giờ những con khỉ đầu chó đang hú trên đầu anh, biểu hiện uy hiếp anh, muốn đem anh đến gần vòng vây hơn. Nhưng Ninh Phỉ không phải kẻ ngốc, anh có thể đột phá vòng vây súng đạn, sao có thể sợ hãi những kẻ trần truồng này?

Tiếng kêu phía trên đầu càng ngày càng gần, thậm chí có mấy con khỉ đầu chó lớn trực tiếp từ trên cây nhảy xuống, đập mạnh vào đống tuyết, dùng khí thế này uy hiếp linh miêu.

Ninh Phỉ chạy đến đầu muốn nổ tung, linh miêu không thích hợp chạy đường dài, anh cảm thấy những con khỉ đầu chó này tấn công mình, cả hai đường chạy dài đều dành riêng cho những người này.

Một con khỉ đầu chó khác đáp xuống bên cạnh anh, Ninh Phỉ gần như có thể thấy rõ mấy cái răng nanh sắc bén trong miệng há to của khỉ đầu chó, cùng với mùi hôi thối phát ra từ miệng nó!

Không đánh răng là không tốt, miệng quá thối!

Ninh Phỉ thật sự chạy không nổi nữa, đột nhiên tiến vào không gian.

Anh nằm ở bên suối thở hổn hển một lúc lâu, sau đó lảo đảo di chuyển đến bên rìa suối và uống một bụng nước.

[Ký chủ, tôi phát hiện nhịp tim của ngài tăng nhanh, tứ chi mềm nhũn, ngài bị sao vậy?]

Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên.

Ninh Phỉ bò bằng bốn chân nằm trên bãi cỏ, thở hổn hển, anh nói: "Tao bị truy đuổi, phải chạy. Mày không nói không ai nói mày câm hết, nếu câm thật thì không sao!"

[Tôi đã kiểm tra và thấy rất nhiều kẻ săn mồi lớn khác đang lang thang xung quanh nơi ngài vào. Ký chủ, ngài muốn trở thành thức ăn của bọn chúng sao?]

Ninh Phỉ tức giận đến đau đầu, anh từ trên mặt đất đứng dậy, tức giận nói: "Tao nói mày không biết nói chuyện tử tế sao? Hả? Tao chết thì có lợi gì cho mày? Hoặc là im lặng, giả vờ câm, hoặc có miệng quạ... Mày có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài sao?"

Hệ thống im lặng một lúc.

[Có thể nhìn thấy.]

"Mẹ nó, sao mày không nói sớm? Mẹ kiếp, mày đã nhìn lén bao nhiêu lần rồi? Mày nhìn thấy được sao không nói!" Ninh Phỉ lại một lần nữa cảm thấy hệ thống của mình là đồ phế.

[Ký chủ không có hỏi, tôi cũng không biết phải nói như thế nào.] Hệ thống nghiêm túc giải thích.

Ninh Phỉ giơ móng vuốt lên xoa đầu mình, anh nói: "Được được, tao phục mày rồi, vậy tao hỏi mày, mày có cách nào đuổi đám khỉ đầu khó bên ngoài đi không?"

[Tôi có cách, nhưng cũng không còn chắc lắm.]

Mày có cách nhưng không chắc là sao? Sao mà nhiều tật xấu vậy!

"Vậy khi nào bọn nó đi rồi thì hãy nói cho tao biết." Ninh Phỉ duỗi thẳng tứ chi, khôi phục hình người, vươn tay hái một quả táo trên cây ăn. Lần này anh đi vội vàng, không mang theo đồ ăn dự trữ, trong không gian cũng không thể nhóm lửa, dù sao vẫn còn trái cây để cung cấp năng lượng.

Chủ yếu là anh quá ham muốn chế tạo thêm công cụ để cải thiện cuộc sống hiện tại.

Ăn táo và chuối xong, Ninh Phỉ tìm vị trí thường ngày vùi đầu ngủ một giấc. Anh muốn thử xem thủ đoạn đối phó với lũ khỉ ở đây có hiệu quả không, nhưng lãnh thổ của đàn khỉ đầu chó này rộng hơn đàn khỉ nhiều, anh chạy nửa ngày cũng chưa ra khỏi lãnh thổ của bọn nó, rất là mệt mỏi.

Vừa tỉnh dậy, Ninh Phỉ xoa xoa bụng, trái cây dù sao cũng là trái cây, không no bằng ăn cơm, anh hiện tại vừa đói bụng, muốn đau bụng, trong lòng có chút lo lắng.

"Hệ thống, đám khỉ đầu chó đi chưa?"

[Nếu như cách ngài một trăm mét, coi như chúng nó đi rồi.]

Được, vậy là rõ ràng, đám khỉ đầu chó cách đó một trăm mét đang nhìn chằm chằm vào anh.

Ninh Phỉ ôm bụng, đột nhiên trợn mắt hỏi: "Vậy mày có biết quanh đây ở đâu có sói không? Mày biết loài động vật này không? Là sói, đừng tìm thú nhân."

Hệ thống:...

[Cách điểm hiện tại của ngài hai mươi km về phía nam, tại ranh giới giữa lãnh thổ khỉ đầu chó và cá sấu, có một đám sói xám, không phải thú nhân. Nhưng đám sói này khá lớn, nếu ngài cần săn bắn, xin hãy cân nhắc kỹ.]

Còn nghĩ gì nữa, nếu dẫn đám sói đến thì xui xẻo! Ninh Phỉ xoa xoa bụng, đột nhiên sửng sốt, nói: "Lãnh thổ của đàn sói có trùng với khỉ đầu chó không?"

[Lãnh thổ của đám sói xám trùng với lãnh thổ của khỉ đầu chó và cá sấu.]

"Không, chẳng phải là những kẻ săn mồi cỡ lớn sẽ không chào đón những kẻ săn mồi cùng loại tiến vào lãnh thổ của mình sao?" Ninh Phỉ có chút không hiểu

Hệ thống lại im lặng một lúc.

[Những kẻ săn mồi cỡ lớn mà ngài nói chắc là thú nhân. Hầu hết thú nhân đều chiếm hữu lãnh thổ. Những con ở các vùng lãnh thổ chồng nhau về cơ bản không phải thú nhân.]

Ninh Phỉ thầm nghĩ, vậy bộ lạc của anh có thể thuộc về một bộ lạc thú nhân không điển hình, có linh miêu, có hổ và báo, ai biết sau này sẽ có loại thú nhân nào định cư.

Nhưng lần này Ninh Phỉ khá xui xẻo, nơi anh gặp phải đám khỉ đầu chó là biên giới lãnh thổ của nó, có lẽ nó đang đi săn chút thức ăn và đang cùng nhau ăn tối, nhưng lại đụng phải anh. Anh đã không thể ra khỏi lãnh thổ của khỉ đầu chó, giờ anh phải đi thêm hai mươi km về phía nam.

Đó thật sự là một cuộc đua lớn.

Còn cách nào khác sao? Chạy thôi!

Khỉ đầu chó cũng bối rối với con linh miêu này, nó xuất hiện một lúc rồi biến mất, lúc xuất hiện lại chạy nhanh đến mức bím tóc trên tai nhỏ muốn bay ra ngoài. Nếu là bình thường, đám khỉ đầu chó cũng lười so đo với con linh miêu lâu như vậy. Nhưng bây giờ đang là mùa đông, thức ăn thiếu thốn, con linh miêu trông mập mạp này trong mắt tụi nó cũng là một bữa trà chiều.

Bây giờ bữa trà chiều đang chơi trò parkour, chúng nó có thể làm gì?

Đuổi theo!

_____________

những chương truyện team up đều đã được beta qua 2 lần, tuy vậy vẫn không tránh được có lỗi sai xuất hiện, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng, team sẽ tiếp thu và chỉnh sửa ạ.