Linh Phụng Ngô Đồng

Chương 1



1

Trên chín tầng trời, hôm nay là ngày Thiên Hậu nương nương tổ chức thịnh yến bàn đào, cho nên đặc biệt náo nhiệt.

Trọng Lan uống rượu trong yến tiệc, tửu lượng của y không được tốt lắm, rượu ngon kia lại hơi nặng, thế cho nên uống rượu liền say, khó tránh khỏi đầu óc mơ màng.

Lúc tới không mang tiên đồng theo hầu, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà trở về, may mà không say đến quên đường hồi phủ.

Chợt cảm thấy đụng phải một người, Trọng Lan chắp tay, “Vị tiên hữu này, tại hạ thất lễ. ”

“Không sao.”

Trọng Lan nghĩ, thanh âm này quá mê hoặc, lại cảm thấy quá mức xa lạ, giống như chưa từng nghe thấy bao giờ, nhịn không được ngẩng đầu muốn nhìn người nọ cẩn thận.

Đích thật chưa từng gặp qua người này, dung mạo rất xinh đẹp, sợ là khắp chín tầng trời này cũng khó tìm ra mấy tiên nhân có thể sánh vai với hắn.

Trọng Lan còn đang thất thần vì dung mạo kinh người của người nọ, lại chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của người nọ, “Ngô Đồng?”

Trọng Lan ngẩn ra, dường như có chút mê mang, đột nhiên giật mình phát hiện thì ra người này liếc mắt một cái nhìn thấu nguyên thân của y.

“Nhãn lực tiên hữu thật tốt, nguyên thân của tại hạ đúng là Ngô Đồng.”

“Ngươi có biết đường đi Ngọc Tiêu cung không?”

Ngọc tiêu cung, là tẩm cung của Thiên Đế.

Trọng Lan cười:” Tiên hữu là muốn đi gặp Thiên Đế? Chỉ sợ bây giờ ngươi đi thì không gặp được.”

“Hả? Tại sao?”

Trọng Lan: “Hôm nay Thiên Hậu nương nương tổ chức tiệc bàn đào, yến tiệc còn chưa xong, tiên hữu trực tiếp đến Ngọc Dao trì đi.”

“Không sao, ta đi Ngọc Tiêu cung, làm phiền tiên hữu chỉ đường.”

Trọng Lan không tiện từ chối, liền dẫn người nọ đi Ngọc tiêu cung.

Có lẽ là tiểu tiên mới phi thăng, ngay cả Ngọc tiêu cung cũng không biết.

“Tại hạ là Trọng Lan, không biết xưng hô với tiên hữu như thế nào?”

“Gọi ta là Quân Hoa.”

Trọng Lan dừng lại: “Quân Hoa tiên hữu, phía trước chính là Ngọc Tiêu cung.”

Quân Hoa ngẩng đầu nhìn Ngọc tiêu cung cách đó không xa, vô cùng huy hoàng, cười cười, “Làm phiền Trọng Lan.”

Trái tim run lên, xưng hô như vậy quá mức thân mật rồi.

Ổn định tinh thần, mặt Trọng Lan không thay đổi,” Chỉ là nhấc tay chi lao thôi.”

Quân Hoa: “Không biết Trọng Lan sống ở đâu?”

Trọng Lan: “Vô Sương cung.”

Quân Hoa nhìn bóng lưng Trọng Lan rời đi, cười khẽ xoay người đi về phía Ngọc tiêu cung.

Cửa lớn Ngọc Tiêu cung có cấm chế, chỉ là cấm chế này đối với y mà nói, có cũng như không.

Vì thế khi Thiên Đế trở lại Ngọc Tiêu cung, liền nhìn thấy người mặc trường bào màu xanh, nửa nằm trên bàn của hắn, trên tay cầm bầu rượu, trên mặt đất còn có chén rượu.

Không khéo chính là, rượu kia là rượu ngon mà hắn cất giấu, chén rượu kia cũng là vật tốt hiếm có, lại bị người chà đạp như vậy.

Thiên Đế thấy rõ bộ dáng của người nọ, tức giận không nhịn được, “Quân Hoa! Ngươi cút xuống cho trẫm!”

“Ồ, ngươi về rồi đấy à, ta chờ ngươi lâu lắm rồi”. Quân Hoa lắc lắc bầu rượu trong tay, “Vừa vặn nhìn thấy bầu rượu này, mùi rượu thật sự mê người đó nha…”

“Quân Hoa!”

Quân Hoa: “Gì mà dữ vậy? Nhiều năm không gặp, ngươi nỡ lòng nào đối xử với ta như vậy?”

Thiên Đế: “A, thay vì ngươi vừa đến liền chà đạp đồ đạc của trẫm, trẫm tình nguyện mãi mãi không nhìn thấy ngươi.”

Quân Hoa đối với lòng Thiên Đế không giống nhau hiểu một biết hai, “Nhiều năm như vậy, ngươi cũng không hỏi ta ra sao, ta thấy tủi thân.”

Thiên Đế cười nhạo, “Ngươi là loại người sẽ tự làm khổ mình?” Nhưng cuối cùng vẫn còn mềm lòng, hỏi: “Chữa vết thương khỏi chưa?”

Phương Hoa nhếch môi, “Chậc, cũng tạm ổn, không uổng công ta ngủ lâu như vậy.”

Ngày hôm sau.

Trọng Lan say rượu tỉnh lại, nhớ tới chuyện hôm qua, hỏi tiểu tiên đồng một câu: “Gần đây có tiên nhân vừa mới phi thăng à?”

Tiểu tiên đồng trả lời:” Chưa từng có.”

Chưa từng có, Quân Hoa kia cũng không phải tiên nhân vừa mới phi thăng.

Suy nghĩ một chút, Trọng Lan quyết định đi bái phỏng bạn tốt của hắn, Thanh Hành Thiên Quân.

Tính tình Thanh Hành Thiên Quân ngược lại có chút giống y, là người không thích náo nhiệt, cho nên giao tình của hai người không tệ

Trong lúc nói chuyện, Trọng Lan nói về chuyện của Quân Hoa.

Thanh Hành Thiên Quân nói: “Nghe khá quen.”

Mười vạn năm trước, một góc Man Hoang Kết Giới bị phá, một vị đại ma từ bên trong chạy ra. Thiên giới chế không ít tiên nhân phong ấn nó trở về Man Hoang, trong số tiên nhân kia có một vị Phượng tộc đế quân gọi là Quân Hoa.

Trong trận chiến đó, Quân Hoa Đế quân bị trọng thương, sau chiến tranh vẫn luôn ngủ say.

“Ngươi vừa mới phi thăng, chưa từng nghe nói qua Quân Hoa Đế quân rất bình thường.”

“Nếu không sai, vậy thì vị kia đã tỉnh lại.”

2

Trọng Lan gặp lại Quân Hoa đã là chuyện của nửa tháng sau, Thiên Đế tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn, vì nghênh đón Phượng tộc đế quân Quân Hoa trở về.

Tiên nhân mặc cẩm bào màu lam ngồi dưới Ngọc Đế, tư thế ngồi có chút tùy ý, trên mặt lộ ra nụ cười.

Trọng Lan đang lặng lẽ đánh giá Quân Hoa, không ngờ Quân Hoa lại nhìn y từ xa.

Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Quân Hoa khóe càng lúc càng cong, thậm chí chớp chớp mắt với hắn.

Đầu tiên Trọng Lan sửng sốt, sau đó dời tầm mắt không để dấu vết, tùy ý tán gẫu vài câu với Thanh Hành thiên quân bên cạnh.

Yến hội trên chín tầng trời, ngoại trừ chỗ ngồi tiên quân thân phận cực kỳ tôn quý ở phía trước, chỗ ngồi của các tiên nhân khác tất cả đều là tùy ý lựa chọn.

Lúc này đây, Trọng Lan nhịn xuống xúc động muốn uống rượu, tuy nói là rượu trái cây, nhưng cũng hơi nặng đối với hắn.

Cho nên khi yến hội chấm dứt, hắn xem như là người thanh tỉnh nhất trong phần lớn các tiên quân.

Sau khi đưa Thanh Hành thiên quân cùng Hạnh Bạch Linh Quân say đến có chút mơ hồ về tiên phủ, y mới chậm rãi trở lại phủ của mình.

Còn chưa vào cửa, đã nhìn thấy một tiểu tiên đồng vội vàng đi đến, sắc mặt phức tạp, “ Linh Quân, lúc ngài vừa đi vắng, trong phủ có một vị tiên quân.”

Trọng Lan nghi hoặc, “Là ai?” Tiên hữu hắn kết giao không nhiều lắm, lúc này đã sớm trở về phủ của mình, còn có ai tới tìm y?

“Là Quân Hoa Đế Quân. ”

Trọng Lan dừng lại, sắc mặt hơi kinh ngạc.

Dù sao mới chỉ thấy nhau, sao hắn còn tìm đến phủ.

Trọng Lan là nhìn thấy Quân Hoa ở hành lang trong viện.

Quân Hoa còn mặc bộ cẩm bào màu lam trong yến hội, lúc này đang dựa vào cột hành lang, nhìn qua sân.

Có lẽ nghe được tiếng bước chân, Quân Hoa quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt nở nụ cười.

Trọng Lan nháy mắt mấy cái, người này thật sự sinh ra quá đẹp mắt, bộ dáng lúc này cười tươi như hoa, thật sự còn chói mắt hơn so với hoàng hôn của Hà tiên tử dệt ở chân trời.

Hắn bình tĩnh lại, gọi:” Đế quân.”

“Ngô Đồng đâu?”  Quân Hoa hỏi.

Trọng Lan nghi hoặc, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được Quân Hoa nói là ngô đồng nguyên thân của y, trong lòng hy sắp xếp từ ngữ, nên làm gì để phổ cập tri thức cho vị đế quân này mà không làm người ta xấu hổ đây?

“Loại tiên này như chúng ta, khi phi thăng nguyên thân cũng đã hợp thành một với thân thể hiện tại.”

Quân Hoa nghe xong cũng không xấu hổ, chỉ là nhíu mày, dường như có chút khổ não,” Vậy chẳng phải là không có Ngô Đồng sao?”

“Không phải, Ngô Đồng là ta, ta cũng là Ngô Đồng.” Trọng Lan nhìn lông mày Quân Hoa nhíu lại, nhịn không được hỏi: “Đế quân cố ý tìm Ngô Đồng có chuyện gì?”

Mỹ nhân nhíu mày, luôn khiến người ta đau lòng

Quân Hoa: ” Có thể biết tại sao phượng hoàng chỉ sống ở ngô đồng, và ngô đồng cũng chỉ có phượng hoàng đậu không?”

Thấy Trọng Lan khó hiểu, Quân Hoa tiếp tục nói: “Trời sinh ngô đồng là thần thụ, phượng hoàng đậu ở trên đó, có lợi cho phượng hoàng tu luyện chữa thương.”

“Trong thời kỳ thượng cổ, phượng tộc có một cây ngô đồng, là tổ tiên ngô đồng, được tôn sùng là bản mệnh thần thụ của Phượng tộc.”

“Phượng Hoàng đứng đầu chúng điểu, lại có tổ của ngô đồng được tôn sùng là thần thụ Phượng tộc, những tộc điểu khác khiếp sợ thần lực phượng hoàng uy áp, tất nhiên là không dám đậu trên ngô đồng.”

“Sau đó Thần Ma đại chiến, thần thụ chết. Ngô đồng đã sớm thành tiên, không phải là tiêu diệt, chính là ẩn cư trong thiên địa. Hiện tại trên chín tầng trừ, ngoại trừ ngươi, có lẽ sẽ không tìm ra cây ngô đồng thứ hai.”

Trọng Lan hỏi: “Đế quân mượn ngô đồng chữa thương?” Lúc trước nghe Thanh Hành thiên quân từng nói, mười vạn năm trước Quân Hoa đế quân bị trọng thương.

Quân Hoa gật đầu,”Bất quá cũng không sao, sau cùng sẽ tốt cả thôi.”

“Hiếm khi để cho ngươi nghe ta lải nhải, ta mời ngươi uống rượu được không?” Quân Hoa lấy ra một bầu rượu từ tay áo của mình,”Đây là rượu lấy từ thiên đế, hương vị cũng được lắm.”

Trọng Lan rất muốn nói ta và ngươi còn chưa thân đến mức cùng nhau uống rượu, nhưng lời này quá thẳng thắn, nghẹn một hồi mới nghẹn ra một câu:” Tửu lượng của ta không tốt.”

Quân Hoa không ngại,” Không sao, dù sao ở phủ của ngươi, say cũng sẽ không xảy ra chuyện, đến đây đi” Không chút khách khí đi vào trong phòng, cực kỳ tự nhiên như ở trong phủ mình.

Bầu rượu nhỏ của Quân Hoa, bên trong là rượu ngon uống mãi không hết.

Tửu lượng Trọng Lan vốn đã kém, lại bị Quân Hoa chuốc rất nhiều rượu, đến cuối cùng, Trọng Lan say đến rối tinh rối mù.

Quân Hoa cũng say, được tiểu tiên đồng dìu vào một gian phòng khác, đêm đấy liền ở đó nghỉ ngơi.

3

Ngày hôm sau lúc Trọng Lan tỉnh lại, bị tiểu tiên đồng nói cho Quân Hoa Đế tối qua nghỉ ngơi ở trắc điện, hiện tại còn chưa tỉnh.

Trọng Lan bất đắc dĩ xoa đầu, luôn cảm thấy Quân Hoa Đế Quân này quá mức nhiệt tình, lòng tốt làm cho người ta bất an.

Thật vất vả mới chờ được người tỉnh lại, sau khi thỉnh vị đại phật này đi, Trọng Lan thở phào nhẹ nhõm.

Mỹ nhân nhìn thì vui mắt, nhưng y thật sự không muốn trêu chọc loại mỹ nhân này.

Nhưng đợi qua mấy ngày, y lại ở trong phủ mình nhìn thấy Quân Hoa.

Lúc này đây Quân Hoa vẫn mặc cẩm bào hoa lệ, không giống thần tiên trên chín tầng trời, ngược lại giống như công tử trong gia đình phú quý dưới trần gian, cẩm y ngọc thực, tuyệt mỹ vô song.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Quân Hoa là đế quân của phượng tộc, cũng đích thật là công tử của gia đình phú quý, là thượng thần trên chín tầng.

Bất quá dù đã gặp qua vài lần, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của Quân Hoa, Trọng Lan vẫn ngạc nhiên.

“Lần này Quân Hoa đế quân tìm tại hạ, có chuyện quan trọng?” Có nghĩa là, không có gì xin vui lòng đi.

Quân Hoa tất nhiên là nghe hiểu, “Trọng Lan muốn đuổi ta đi?” Khuôn mặt không thể tin được.

Trọng Lan tất nhiên là muốn cứu vãn một chút,” Không…” Có chữ còn chưa nói ra miệng, liền bị Quân Hoa đánh gãy.

“Lúc trước ta không quen nhiều tiên hữu, mười vạn năm trôi qua, trên chín tầng trời này ngoại trừ Thiên Đế ra, ta chỉ biết Trọng Lan thôi.”

“Phủ ta trống rỗng, ta không thích. Vốn định đến thăm Trọng Lan nhiều hơn, tăng cường chút tình cảm, cũng không đến mức sau này sống quá cô đơn.”

“Nhưng Trọng Lan ngươi lại muốn đuổi ta đi? Chẳng lẽ là bởi vì lúc trước ta đã nói với Trọng Lan, ngô đồng quan trọng với Phượng Hoàng, Trọng Lan liền cho rằng ta cố ý tiếp cận, có mưu đồ khác?”

Biết rõ lời nói của người này quá giả tạo, lại thật sự không đành lòng nhìn khóe mắt có chút đỏ lên của Quân Hoa, Trọng Lan hơi trái lương tâm nói: “Trọng Lan tất nhiên là tin tưởng đế quân, không có mưu đồ gì khác với Trọng Lan.”

Quân Hoa lập tức lại hỏi:” Vậy Trọng Lan và ta có thể là bạn bè không?”

“Được.”

Nghe Trọng Lan nói như vậy, Quân Hoa lập tức nở nụ cười, rực rỡ chói mắt, ngàn vạn ánh sáng không bằng một phần mười.

Trọng Lan nhéo nhéo ngón tay, thiếu chút nữa ức chế xúc động muốn che đôi mắt đang cười kia.

“Trọng Lan, ta nói thật với ngươi, ta không phải không có ý đồ, ở bên cạnh Ngô Đồng, ta cảm thấy sẽ dễ chịu hơn một chút.”

“……”

“Ngươi có tức giận không?”

Trọng Lan lắc đầu,”Không, chỉ cần ngươi nói thật với ta, ta sẽ không tức giận.”

Nụ cười của Quân Hoa cứng đờ trong chớp mắt,”Được, ta biết rồi.”

Từ đó về sau, cứ cách vài ngày Quân Hoa lại đến tìm Trọng Lan.

Lại là một ngày, Trọng Lan đang ở trong đình tự mình đánh cờ, liền nghe được tiếng kêu của Quân Hoa.

Sau khi quen biết với Quân Hoa, Trọng Lan cũng không còn khách khí câu nệ như lúc trước nữa, cho dù nghe được tiếng gọi, Trọng Lan cũng chưa từng đứng dậy nghênh đón hắn.

Sau khi Quân Hoa đến gần, thấy trong mắt Trọng Lan chỉ có cờ không có hắn, nhịn không được thở dài một hơi, “Ngươi thích chơi cờ đến vậy? Lúc trước ta đến cũng thấy ngươi đang chơi cờ, cùng mình đánh cờ không thấy tẻ nhạt sao?”

Trọng Lan ngước mắt nhìn hắn một cái, ngày xưa khi hắn nhàm chán, sẽ đi đến phủ của Thanh Hành thiên quân cùng Hạnh Bạch Linh Quân ngồi một chút, hoặc là hẹn nhau đi ra ngoài một chút, trên chín tầng trời này, chỗ có thể đi còn rất nhiều.

Chỉ là mấy ngày nay Quân Hoa luôn không thường xuyên đến tìm hắn, hắn sợ Quân Hoa nhào vào không thấy ai, liền dứt khoát ở trên phủ, không có gì tiêu khiển, chỉ có thể cùng mình đánh cờ.

Rũ mắt xuống, giả vờ suy nghĩ, Trọng Lan không trả lời.

Quân Hoa lại trực tiếp chơi xấu, đưa tay làm loạn quân cờ, hắn biết tính tình Trọng Lan tốt, quen dùng chiêu này.

“Đừng chơi nữa, thôi nào, ta múa kiếm cho ngươi xem.” Quân Hoa nói,” Mở to mắt ra mà xem, những người khác còn chưa có cơ hội đâu đấy!”

Ngôi đình này nắm ở giữa hồ, và chỉ có một con đường mòn kéo dài đến bờ.

Cho nên Quân Hoa trực tiếp nhảy lên mặt hồ, khi mũi chân đứng trên mặt hồ, tạo ra gợn sóng

Quân Hoa triệu thần kiếm, trên kiếm mơ hồ hiện ra hồng quang, giống như ngọn lửa.

Cầm kiếm trong tay, Quân Hoa nhướng mày nhìn Trọng Lan một cái, lưu loát xuất kiếm.

Quen biết lâu như vậy, đến hôm nay Trọng Lan mới biết, Quân Hoa thiện kiếm.

Không giống nữ tử múa kiếm nhu mì, giống như du long xuyên toa đi lại bốn thân, chiêu thức đều mang theo kiếm áp, làm người xem lay động.

Múa xong, thu kiếm.

Quân Hoa trở lại trong đình, cười, trong mắt mang theo kiêu ngạo,” Thế nào?”

Trọng Lan phục hồi tinh thần lại, nhịn không được nhìn mặt hồ, trên mặt hồ tựa hồ có ngọn lửa từng chút từng chút lưu ở trên đó.

“Đúng là không gì sánh bằng.” Trọng Lan không hề tiếc lời khen ngợi.

4

Ngày đó sau khi Quân Hoa rời khỏi Vô Sương cung, lập tức chạy về phía Ngọc tiêu cung.

Ở trong phòng Thiên Đế tìm hồi lâu, lặng lẽ cởi bỏ không ít cấm chế, rốt cục lật được một quyển kỳ phổ.

Vừa định rời đi, vừa vặn lại đụng phải Thiên Đế trở về. Quân Hoa nhanh tay lẹ mắt giấu kỹ kỳ phổ, kỳ phổ này bị Thiên Đế giấu kín như vậy, nói vậy Thiên Đế rất coi trọng nó.

Thiên Đế ở trong phủ nhà mình nhìn thấy Quân Hoa, trong lòng nhảy dựng, “Ngươi lại tới làm gì?”

Quân Hoa cười rạng rỡ,”Ta đến có chuyện muốn nhờ ngươi.”

Thiên Đế kinh hãi, Từ trước đến nay Quân Hoa kiêu ngạo, cũng có một ngày muốn thỉnh giáo hắn, làm bộ ho khan một tiếng,”Chuyện gì?”

“Ngươi dạy ta chơi cờ được không? Ta nhớ trước kia kỳ nghệ của ngươi ở thiên giới là số một số hai.”

“Ngươi muốn học chơi cờ?”

Thiên Đế càng kinh ngạc, thần tiên cùng Quân Hoa lớn lên, ai cũng biết, Phượng tộc Quân Hoa này, thích nhất là náo nhiệt, nhất là ngồi không yên, ván cờ này, nhất định là muốn lột một tầng da của hắn.

Thấy Quân Hoa gật đầu, Thiên Đế vẫn nhịn không được hỏi,” Vì sao?”

“Ngươi dạy hay không dạy, sao lại dông dài như vậy, không dạy ta đi tìm người khác.”

Thật vất vả mới thấy Quân Hoa cúi đầu, Thiên Đế tất nhiên là đồng ý dạy.

Vì thế hơn nửa tháng kế tiếp, Quân Hoa mỗi ngày đều ở Ngọc tiêu cung, nghiên cứu cách chơi cờ.

Thiên Đế dạy rất nghiêm túc, Quân Hoa cũng học nghiêm túc.

Chỉ là Thiên Đế đánh giá quá cao Quân Hoa, mà Quân Hoa cũng đánh giá bản thân mình quá cao.

Đợi đến lần đầu tiên hai người đánh cờ, hắn hoàn toàn không thể tin được đây lại là học sinh do mình dạy ra.

Kỳ nghệ cặn bã như vậy, kỳ phẩm cặn bã như vậy, Lạc Tử còn không quay đầu lại ở chỗ Quân Hoa, đều là lời nói suông.

Thiên Đế phất tay áo, không dạy nữa, để Quân Hoa đánh đâu tới lui, khỏi làm chướng mắt hắn.

Quân Hoa cảm thấy thiên đế thật sự thẹn với danh tiếng năm trước của hắn, hạ thấp Thiên Đế một phen rồi rời đi.

Sau đó Quân Hoa lại tìm các tiên quân khác của Thiên giới, cùng bọn họ luận bàn một phen.

Những tiên quân bàn luận với Quân Hoa vài lần, quả thực thế giới quan được làm mới hẳn, nhưng thân phận Quân Hoa tôn quý, bọn họ cũng không dám nói gì, chỉ là muốn dùng hết cách thua mấy ván, dối lòng khen ngợi kỳ nghệ Quân Hoa cực tốt, tiễn Quân Hoa cực kỳ vui vẻ rời đi.

Cứ như vậy mấy lần, Quân Hoa đã bị tẩy não, cảm thấy mình đúng là thiên tài, mới học chưa đầy hai tháng, liền có thể đánh bại nhiều cao thủ như vậy.

Vô Sương Cung.

Đã hai tháng Quân Hoa không bước vào phủ nhà mình, ban đầu Trọng Lan cảm thấy rất kỳ quái, còn cố ý đi tìm đến phủ của Quân Hoa, tiểu tiên đồng nói Quân Hoa vẫn luôn ở chỗ Thiên Đế.

Mấy ngày đó Trọng Hoa không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại khó có thể bình tĩnh.

Qua rất nhiều ngày, Trọng Lan mới đột nhiên nhớ tới, bộ dáng này của mình, thật giống như là những phi tử thất sủng chờ đợi quân vương lâm hạnh vậy.

Dù sao hắn ở trong trần gian hơn một vạn năm, cho nên không nên hỏi hắn vì sao biết mấy thứ này.

Sau khi mất vài ngày tự điều chỉnh, rốt cục thích ứng với sự ồn ào khi không có Quân Hoa ở bên cạnh, dần dần khôi phục cuộc sống bình thản ngày xưa.

Như thế lại qua hai tháng, lần thứ hai Quân Hoa đi tới Vô Sương Cung.

Thái độ của Trọng Lan không có thay đổi lớn, nhưng chung quy vẫn lạnh nhạt một chút.

Quân Hoa giống như không phát hiện ra, kéo Trọng Lan đi vào trong đình,” Ta đến chơi cờ cùng ngươi, bọn họ đều nói ta kỳ nghệ không tệ.”

Trọng Lan nhớ tới lúc trước khi hắn cùng mình đánh cờ, Mặc dù Quân Hoa ở bên cạnh nhìn, nhưng bộ dáng buồn ngủ kia, quả thực làm hắn ấn tượng sâu sắc.

Cho đến khi…. Ch𝓊yê𝒏‎ 𝙩ra𝒏g‎ đọc‎ 𝙩r𝓊yệ𝒏‎ {‎ TrùmTr𝓊y‎ ệ𝒏.v𝒏‎ }

“Không được không được, bước này không tính, ta đi sai rồi!  ”

“Ta lại sai rồi, làm lại…”

……

Tính tình Trọng Lan có tốt đến đâu cũng bị mài mòn,” Đế quân đã từng nghe qua bốn chữ Lạc Tử Vô Hối?  ”

Quân Hoa nháy mắt,”hình như ta nghe qua rồi, được rồi, ta biết rồi. Một lần nữa, ta chắc chắn sẽ không đổi ý.”

Vì thế, trong lần đánh cờ kế tiếp, Quân Hoa bị giết đến không còn manh giáp, toàn thân ỉu xìu.

Trọng Lan có chút không đành lòng, đẩy loạn quân cờ,”Ta mệt rồi, không muốn đánh nữa.”

Tất nhiên là Quân Hoa vô cùng vui vẻ,” Ừm, ta cũng không muốn đánh.”

“Nghe nói lá phong ở Viễn Khâu đã nở hoa, Trọng Lan có muốn cùng ta đi ngắm hoa không?”

Lá phong ở Viễn Khâu luôn nổi danh thiên giới, lá  phong ngàn năm nở hoa một lần, hoa chỉ nở được một tháng mà thôi, bởi vì sau khi hoa nở giống như lá phong, sắc đỏ như cuối thu, nên được gọi là lá phong thu.

5

Viễn Khâu không phải là núi, mà là một tòa tiên đảo, thuộc về Đông Hải.

Viễn Khâu trong biển xanh, đúng vào mùa thu lá phong nở rộ, từ trên trời nhìn, giống như một đám lửa đang cháy.

Quân Hoa cùng Trọng Lan tản bộ bên trong lá phong. Lá vừa to vừa dày che khuất bầu trời, chỉ thỉnh thoảng ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, rơi trên mặt đất, hình thành điểm sáng loang lổ.

Một cơn gió thổi tới, từng cánh hoa bay bay, màu đỏ thẫm giống như điệp vũ.

Quân Hoa ngẩng đầu nhìn lá phong nở rộ, đột nhiên dừng lại, đầu ngón tay khẽ động, mấy cành lá phong đáp lại mà đứt, Quân Hoa nhảy lên, nắm cành hoa rơi xuống trong tay, mấy cành hoa này còn chưa hoàn toàn nở rộ, thậm chí còn có rất nhiều nụ hoa màu hồng nhạt.

Đuổi theo Trọng Lan đi trước, Quân Hoa đưa bó hoa đến trước mắt hắn, “A, cho ngươi.”

“Mùa hoa lá phong không dài, nhưng nếu ngày ngày dùng linh lực ôn dưỡng, có thể duy trì trăm năm không tàn.”

Trọng Lan nhìn chằm chằm bó hoa trong tay Quân Hoa, trong lòng lại hơi khẩn trương, ngón tay trong tay áo vuốt ve một hồi, mới giơ tay lên nhận lấy bó hoa, “Chưa bao giờ nghe nói có thể duy trì thời gian dài như vậy, sao ngươi biết?”

Lá phong ở Viễn Khâu nổi tiếng không suy, một trong những nguyên nhân chính là thời gian ra hoa của nó quá ngắn, cho dù các thần tiên dùng hết phương pháp, cũng chỉ kéo dài được mấy tháng, cho nên mỗi lần nở hoa luôn có thể hấp dẫn đông đảo tiên tử, tiên quân đến ngắm hoa.

Sao Quân Hoa lại nói, có thể duy trì trăm năm, có lẽ nói sai rồi?

Ý cười của Quân Hoa càng đậm, “Thật sự muốn biết?”

Trọng Lan nháy mắt mấy cái, gật đầu.

Quân Hoa nhìn bốn phía, sau đó kề sát vào bên tai Trọng Lan, “khi nào ta cao hứng, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Hô hấp ấm áp truyền vào bên tai, cảm giác tê dại từ lỗ tai truyền khắp toàn thân, vành tai Trọng Lan nhịn không được, nóng lên.

Lùi lại vài bước, xoay người lại, “Không muốn nói thì thôi.” Ngược lại có vẻ hơi  ngượng ngùng chạy trốn.

“Ta nói ta nói, đợi ta nào.”

Thấy Trọng Lan bước chậm lại, Quân Hoa đuổi theo, sóng vai đứng với y,” Đây cũng là năm đó ta vô tình biết được, mới hái lá phong xuống dùng phượng hỏa ôn dưỡng một khắc đồng hồ, liền có thể.”

Trọng Lan dừng lại, “Ngươi dùng phượng hỏa đốt thứ này?” Giơ bó hoa trong tay lên, Trọng Lan có chút khó tin.

Phượng hỏa tính dương, phàm vật vừa tiếp xúc liền trở thành tro tàn, mặc dù lá phong mọc ở tiên giới, nhưng cũng chỉ là vật bình thường, làm sao có thể chịu đựng được, hơn nữa dùng phượng hỏa kéo dài thời gian hoa lá phong, không khỏi uổng phí, làm cho người ta thổn thức.

“Không phải đốt, mà là ôn dưỡng” Quân Hoa sửa lại.

“Sao ngươi làm được?”

“Khống chế tốt phượng hỏa là được rồi, rất đơn giản.”

“……”

Dùng phượng hỏa đốt lá phong mà không tàn, sợ trong Phượng tộc, chỉ có Quân Hoa là cảm thấy đơn giản.

Trọng Lan vốn còn đang khiếp sợ thực lực của Quân Hoa, lại nghe thấy Quân Hoa nói, “Sắp hoàng hôn rồi, hôm nay đừng trở về nữa, trên Viễn Khâu này, cũng không chỉ có một cảnh lá thu, thấy sao?”

Trọng Lan nhìn Kim Ô lặn về phía tây, gật đầu đồng ý.

Thời gian sau khi mặt trời lặn trôi qua cực nhanh, không lâu sau trời đã tối hẳn, còn lại trong màn trời quần tinh lấp lánh, ánh trăng sáng trong.

Quân Hoa tìm một gốc cây phong cao nhất, giẫm lên ngưng tụ không khí đi lên trên thân cây, thoải mái ngồi xuống, lại vẫy tay với Trọng Lan,” Mau lên đây.”

Trọng Lan đi lên, ngồi bên cạnh Quân Hoa.

“Nhìn kìa!” Quân Hoa chỉ vào cách đó không xa, nơi đó lấp lánh ánh sáng, “Đó là Dạ Minh Tử, sinh ra với lá phong.”

“Lá phong ngàn năm nở hoa, hỏa chỉ nở một tháng, Dạ Minh Tử cần ngàn năm mới có thể phá trứng mà ra, chỉ có thể sống một tháng, trong tháng này, bọn họ sẽ thiêu đốt chính mình, tỏa hào quang.”

Trong lúc Quân Hoa đang nói chuyện, càng nhiều dạ minh tử bay ra từ trong bụi cỏ, có thể so với ngàn sao lấp lánh trên  bầu trời đêm.

Dạ Minh Tử càng bay càng cao, xoay quanh lá phong, Trọng Lan đến gần nhìn, mới phát hiện chúng nó đang hái cánh hoa, sau khi hái được một cánh hoa, lại một lần nữa bay trở lại mặt đất.

” Bọn chúng đang làm gì vậy?” Trọng Lan hỏi.

“Trứng của bọn chúng chỉ có thể giấu trong cánh hoa lá phong mới có thể nở, đợi ngàn năm sau, trứng vỡ ra.”

Trọng Lan nhìn Dạ Minh Tử đang bay múa, “Ngươi biết nhiều ghê.”

“Sống lâu, biết nhiều hơn.” Quân Hoa cười đáp.

Trọng Lan gật đầu,” Quả nhiên là lớn tuổi kinh nghiệm tự nhiên cũng nhiều hơn, ta vẫn còn quá trẻ.”

Nụ cười Quân Hoa cứng đờ, đắp thêm một câu, “Kỳ thật ta cũng không già hơn nhiêu, còn rất trẻ.”

6

Cây do Quân Hoa chọn rất cao, có thể nhìn thấy mặt biển.

Khi các ngôi sao biến mất, ngồi trên cây có thể nhìn thấy mặt trời mọc từ trên biển, và ánh sáng nhuộm đỏ mặt nước.

Khi mặt trời mọc hoàn toàn, Quân Hoa nhẹ nhàng mở miệng, “Nào, để ta đưa ngươi đến một nơi”

Trên đồi xa, có thác nước ngàn thước đổ xuống, ở bờ tây của đồi xa bình yên, hội tụ thành dòng suối, chảy vào Đông Hải.

Quân Hoa mang theo Trọng Lan dọc theo dòng suối đi thẳng đến bờ tây, đi qua một dòng suối, vừa vặn trong dòng nước này có một cánh hoa màu đỏ thẫm ở trong đó.

Quân Hoa chỉ vào biển,” Nơi này có một loại cá, được gọi là đuôi đỏ, mỗi khi lá phong nở rộ, chờ ở đây để ăn cánh hoa chảy theo dòng suối.”

“Loại cá này chỉ có thể xuất hiện khi lá phong nở rộ, ngày thường không thấy chúng, hơn nữa mùi vị rất tốt, làm cho người ta ăn xong, thì khó quên.”

” Ngươi muốn ăn thử không, ta bắt vài con nướng cho ngươi ăn.”

Tiên nhân không xem nặng việc ăn uống, nhưng nghe Quân Hoa nói như vậy, Trọng Lan tất nhiên sẽ không mất hứng, chỉ nói muốn nếm thử.

Quân Hoa ngồi trên mặt đất, lấy dụng cụ ra, móc câu treo một một chuỗi cánh hoa lá phong, ném xuống biển.

“Dùng lá phong câu cá đuôi đỏ, là chuẩn nhất.”

Trọng Lan cũng học cách ngồi trên mặt đất, nhìn mặt biển bình tĩnh bỗng nhiên gợn sóng, “mắc câu rồi”. Ngữ khí vui vẻ thoải mái, hưng phấn hơn so với mình câu cá.

Quân Hoa kéo cao cần câu, quả thật có một con cá đuôi đỏ treo trên móc, tháo cá xuống, dùng linh lực lăng không gấp một cành lá phong, xiên cá xong, lại dùng lửa nướng, đưa cá cho Trọng Lan, “Tự ngươi nướng đi.”

Trọng Lan đặt bó hoa vẫn đang cầm trên tay bên cạnh, tiếp nhận cá, nhìn ngọn lửa cháy hừng hực trên mặt đất.

Khi Trọng Lan đang suy đoán ngọn lửa này có phải là phượng hỏa trong truyền thuyết hay không, chợt nghe được một tiếng vỡ nước.

Ngẩng đầu nhìn lại, dĩ nhiên là một con kim long nhỏ từ trong biển đi ra, bay lên bầu trời.

Kim Long nhỏ sau khi dạo quanh không trung vài vòng, hướng về phía mặt đất, há to miệng phun rất nhiều con cá đuôi đỏ trên mặt đất, sau đó cũng rơi xuống mặt đất, hóa thành hình người.

Rõ ràng là thiếu niên, khuôn mặt tinh xảo, môi hồng răng trắng, tuổi còn nhỏ đã rất tuyệt sắc

“Quân Hoa, hắn là ai?! Sao lại đưa hắn đến đây!” Thiếu niên mở miệng chất vấn.

“Nghi Trang, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tên ta, phải gọi là cữu cữu.”

“Ngươi mới không phải cữu cữu ta!” Thiếu niên phản bác.

Quân Hoa không xoắn xuýt vụ xưng hô nữa, đổi đề tài,” Ta vừa nhìn thấy, sừng nhỏ của ngươi mọc ra nha.”

“Mọc ra lâu rồi, đã nhiều năm như vậy.”

“Đến đây, để ta nhìn kỹ hơn.” Quân Hoa vẫy tay.

Thiếu niên có chút ngượng ngùng, chậm rãi đi qua, ngồi xổm bên cạnh Quân Hoa, cố ý hiện sừng rồng nhỏ trên đầu ra, “Ngươi cẩn thận một chút, đừng có chặt nó đó!”

“Biết rồi biết rồi.” Quân Hoa nhìn sừng rồng nhỏ của thiếu niên, nhìn lại nhịn không được lấy tay búng một cái.

“A!” Thiếu niên cả kinh, cuống quít lui ra, sắc mặt ửng đỏ, “Ngươi lại như vậy, nó lại gãy thì làm sao bây giờ?!”

“Không đâu, ngươi trưởng thành rồi, nó không yếu đuối thế đâu.” Quân Hoa cười xua tay, cảm giác cũng rất tốt, giống như khi còn bé.

“Hừ!” Thiếu niên hừ, nhớ lúc trước không có sừng nhỏ, hắn không dám biến thành rồng, chỉ sợ người khác chê cười hắn.

Lúc quay đầu, thiếu niên lại nhìn thấy Trọng Lan ngồi bên cạnh Quân Hoa nướng cá, “Ngươi còn chưa nói, hắn là ai!”

Lại nhìn thấy ngọn lửa trên mặt đất kia, “Ngươi, ngươi dùng phượng hỏa nướng cá cho hắn, Quân Hoa, ngươi là kẻ lừa đảo, lúc trước ngươi nói chỉ nướng cá cho một mình ta!”

Được rồi, hiện tại Trọng Lan đã biết, đây thật sự là phượng hỏa, sợ là phượng hỏa còn muốn khóc, lại còn dùng để nướng cá.

“Ngươi nhìn kỹ, là hắn tự  nướng, ta không giúp”. Quân Hoa cười

“Ngươi, ngươi….thật quá đáng”

“Ta quá đáng chỗ nào?” Quân Hoa nhặt một con cá đuôi đỏ trên mặt đất, thoáng ghét bỏ nói,” Đã bảo không nên dùng miệng cắn, toàn là nước miếng của ngươi.”

“Cũng không phải để cho ngươi ăn!” Thiếu niên tức giận, một phen đoạt lấy cá từ trong tay Quân Hoa, suy nghĩ trong chốc lát, lại cảm thấy chưa hả giận, dứt khoát ném  cá trở lại biển, “Ném xuống biển cũng không cho các ngươi ăn, hừ! ”

Quân Hoa bất đắc dĩ, “Ngươi, cái đứa nhỏ này, sao lại bướng bỉnh như vậy.”

7

“Ta thích, cho ngươi tức chết! Này, ngươi làm gì vậy, thả ta xuống! A….”

Quân Hoa nhấc thiếu niên, liền ném xuống biển.

Thiếu niên bị vứt lên cao, thét chói tai, không phải do bị dọa sợ, mà là cảm thấy tức giận.

Bất quá sau một khắc hắn ngừng rơi xuống, dưới thân truyền đến xúc cảm quen thuộc.

Trong lòng thiếu niên vui vẻ, trên mặt cũng cười, hắn khom lưng ôm chặt lấy cổ Phượng Hoàng nhiệt liệt như lửa dưới thân, “Ta không còn nhỏ, sao vẫn chơi cái này.”

Khi còn bé cậu vụng về, không biết bay, vì thế luôn buồn bực không vui, Quân Hoa dỗ dành hắn, luôn biến thành phượng hoàng, để cho hắn ngồi trên người, mang theo cậu bay cùng.

Nhưng chờ hắn học bay, người này lại bởi vì trọng thương mà ngủ say, mười vạn năm không gặp lại hắn.

Nhớ tới ý cười của thiếu niên dần dần mất đi, chớp chớp mắt xua tan chát ý trong mắt, buồn bực mở miệng,” Thân thể ngươi khỏi hẳn rồi à?”

“Yên tâm đi, cõng tiểu tử ngươi còn có thể bay được.” Thanh âm của Quân Hoa truyền đến.

Bay mấy vòng trên không trung, Quân Hoa trở lại mặt đất, khôi phục hình người, sờ sờ đỉnh đầu thiếu niên, “Sao nhiều năm trôi qua, vẫn là một cái bánh bao hay tức giận, chẳng ngoan gì cả.”

Thì ra hành động vừa rồi chỉ là vì dỗ thiếu niên vui vẻ.

“Hừ!” Thiếu niên hừ, nếu ta ngoan ngoãn, làm sao mà nhận được sự chú ý của ngươi. Trẻ con còn khóc để được ăn kẹo.

“Ta cũng muốn ăn cá, tự tay ngươi nướng”

Quân Hoa chỉ sợ hắn không đáp ứng, thiếu niên sẽ một mực ầm ĩ, bất đắc dĩ gật đầu, “Được, nướng cho ngươi.”

Nhận được sự đáp lại của Quân Hoa, thiếu niên liếc Trọng Lan một cái, thật là đắc ý.

Trọng Lan cười nhạt, dường như không thèm để ý chút nào, chỉ nhìn kỹ con cá trong tay.

Đến khi ba người khi ăn no mới tách ra, tự mình hồi phủ.

Lúc rời đi, Trọng Lan giống như đã quên, để lại bó hoa lá phong lúc trước vẫn đang cầm trên trên tay ở Viễn Khâu.

Gió biển thổi, những bông hoa bay theo gió, dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, đặc biệt mỹ lệ.

……

Sau khi Trọng Lan trở lại phủ của mình, trong lòng còn chưa bình tĩnh lại.

Có lẽ là ngày hôm qua quá mức tốt đẹp, so sánh hai bên, mới thấy hôm nay cũng không đủ tốt đẹp.

Tại sao vậy?

Có lẽ là bởi vì thiếu niên kia.

Thiếu niên quá mức thuần túy, trong mắt có thể nhìn thấy, chỉ có một mình Quân Hoa mà thôi.

Tuy nói tính tình có chút ngoan ngoãn, nhưng đối với Quân Hoa ỷ lại và dựa dẫm, thật sự không cách nào làm cho người ta bỏ qua.

Tình cảm của thiếu niên kia thuần túy lại nồng đậm, hận không thể chiếm Quân Hoa làm của riêng.

Quân Hoa đối với thiếu niên thật sự rất dung túng và cưng chiều, cũng không biết có phải xuất phát từ trưởng bối đối với vãn bối tốt hay là có ý khác?

Y có hơi ghen ghét, thì ra Quân Hoa đối với ai cũng tốt như vậy, chỉ là sợ hôm qua mình nghĩ quá nhiều.

Hôm nay khi Quân Hoa biến thành Phượng Hoàng, cõng thiếu niên bay lượn trên không trung, lông vũ nhiệt liệt như lửa, nụ cười của thiếu niên, quả thực làm cho người ta ghen tị.

Màu sắc nhiệt liệt như vậy, màu đỏ như lửa, tư thái bay lượn trên chân trời, rõ ràng là…

“Trọng Lan.”

Trọng Lan phục hồi tinh thần, thanh âm này, là của Trọng Hoa

“Đế Quân.” Y gọi.

Quân Hoa lỡ lời, nhìn chằm chằm Trọng Lan hồi lâu, mới lên tiếng cười nói,” Vốn là có chuyện muốn nói với ngươi, chỉ là hiện tại nhất thời không nhớ ra.”

“Quên đi, không nhớ ra rồi, ta trở về trước, ngày sau nhớ rồi lại tới nói với ngươi.”

Có lẽ là do hoa mắt, lúc Quân Hoa xoay người rời đi, Trọng Lan dường như mơ hồ nhìn thấy một chút màu đỏ, giống như phong đỏ cuối thu.

Cười lắc đầu, lúc trước đã sớm tự nói với mình, loại người này, vẫn là không nên trêu chọc mới tốt.

Loại người này, quá hấp dẫn.

Nhưng nếu là, thật lâu trước đây đã bị hấp dẫn, thì nên làm sao?

Một đường bước qua cổng lớn của Vô Sương cung, Quân Hoa mới dừng bước.

Hắn giơ tay lên, nhìn bó hoa lá phong trong tay, lúc trước khi chia tay, hắn nhìn Trọng Lan còn cảm thấy thiếu cái gì.

Cẩn thận nhớ lại, mới giật mình là bó lá phong này.

Suy đoán có lẽ là lúc đến Viễn Khâu, hắn lại về gấp, magn bó hoa về sau đó lại đi tìm Trọng Lan, đang chuẩn bị trêu ghẹo một phen.

Nhưng bởi vì hai chữ đế quân kia, hai chữ xa lạ như vậy, chữ nghẹn ở cổ họng, rốt cuộc nói không nên lời.

Rõ ràng lúc trước còn tốt, sao bây giờ giữa hai người lại như cách một tầng.

Bó hoa này, nếu không phải cố ý, làm sao có thể quên, làm sao có thể rơi trên Viễn Khâu được.

Khẽ thở dài, Quân Hoa chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén hoảng hốt.

8

Cơn giận này của Quân Hoa nghẹn mấy ngày, càng nghẹn càng khó chịu. Thật sự nhịn không được, lại đi tìm Trọng Lan.

Sau khi đến Vô Sương cung, tiểu tiên đồng nói cho hắn biết, Trọng Lan mấy ngày trước đã xuất phủ, chưa trở về.

Quân Hoa hỏi Trọng Lan đi đâu, tiểu tiên đồng chỉ trả lời không biết.

Trong lòng Quân Hoa đã tức giận, nhưng lại muốn hỏi Trọng Lan một chút, hắn đã làm chuyện gì, mới khiến y lại lãnh đạm với hắn như vậy.

Lại đi đến từng phủ Tiên Quân có giao hảo với Trọng Lan, cũng không hỏi ra y đang ở đâu.

Không cách nào chỉ có thể về phủ, trước khi về phủ lại nói cho tiểu tiên đồng trong Vô Sương cung, nếu Trọng Lan trở về, đến thông báo hắn một tiếng.

Chỉ là lời này đến quá muộn, mãi đến nửa tháng sau, Trọng Lan mới trở về.

……

Trọng Lan nhìn Quân Hoa trước mắt, cũng không biết vì sao thoạt nhìn y lại có chút tức giận ủy khuất? Chỉ rũ mắt xuống, nhẹ giọng gọi hai chữ ” Đế Quân”.   

Quân Hoa giận quá hóa cười hỏi: “Trọng Lan, ta đã làm chuyện gì khiến ngươi chán ghét à?”

“Chưa từng.”

“Vậy sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”

Trọng Lan khó hiểu, Phương Hoa lại nói: “Từ Viễn Khâu trở về, ngươi đối xử với ta cực kỳ lạnh lùng xa lạ, vì sao? Nếu ta làm sai cái gì, ngươi nói thẳng là được, cần gì phải tỏ thái độ như thế này?”

“…” Trọng Lan há mồm muốn nói, nhưng ngẫm lại, nói gì đây?

Hắn chẳng làm gì sai cả

“Nghĩ đến là ta lúc trước vượt quá khuôn phép, ngày sau…”

“Trọng Lan!” Quân Hoa cắt ngang y, “Ngươi chớ giả ngu, ta cũng không tin ngươi không cảm thụ được tình ý của ta đối với ngươi, mấy tháng nay ta đối với ngươi như thế nào, ngươi không biết sao?”

Trọng Lan rũ mắt, mím môi không nói.

Quân Hoa nhìn tư thái này của y, lại càng tức giận, “Ta thích ngươi, nhưng nếu ngươi không có tình ý với ta, trực tiếp nói rõ là được. Ngày sau Quân Hoa ta cũng sẽ không quấn quít lấy ngươi, không cần lạnh lùng với ta như vậy.”

“Thôi, ngươi đã muốn theo quy củ, ngày sau, chớ lại vượt quá khuôn phép!”

Lại đem bó hoa lá phong trong tay ném cho Trọng Lan, cũng mặc kệ y có bắt được hay không, “Thứ này, nếu ngươi thật sự không muốn, thì trực tiếp hủy đi.”

Dứt lời hung hăng phất tay áo, không nói nhiều, xoay người rời đi.

Trọng Lan ngơ ngác nhìn bó hoa rơi trên mặt đất, nửa tháng nay, đã sớm nở hoa, nụ hoa chưa nở cũng nở một chút.

Bị y cố ý để lại trên Khưu Viễn, bây giờ được hắn đem về?

Khom lưng nhặt bó hoa lên, vừa rồi Quân Hoa nói gì?

……

Sau khi xác nhận rời khỏi tầm mắt Trọng Lan, Quân Hoa dừng bước.

Có chút ảo não, không nên nói nặng như vậy, nếu ngày sau Trọng Lan thật sự không để ý tới hắn thì làm sao bây giờ?

Đang do dự có nên trở về hay không, lại cảm giác ống tay áo bị kéo kéo, hắn không kiên nhẫn quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người tới nhịn không được nhíu mày.

“Ngươi làm gì ở đây?” Trong giọng nói rõ ràng cất giấu vui mừng, nhưng lại làm bộ không kiên nhẫn.

“Ta muốn hỏi, vừa rồi ngươi nói gì?” Trọng Lan hỏi hắn.

Quân Hoa tức giận: “Ta vừa nói gì? Ta không nói gì cả, đừng làm phiền ta, đừng nói chuyện với ta, miễn cho ngươi lại vượt quá khuôn phép!”

Trọng Lan chớp chớp mắt, đối với lời nói bén nhọn như vậy của hắn khó có thể chịu đựng được, trong lúc nhất thời không nói nữa.

Quân ngẫm lại, người này đối với hắn vô tình, cho dù hắn ôn nhu thì sao? Chẳng lẽ trước đây hắn không đủ dịu dàng?

Nhìn tay Trọng Lan còn nắm lấy tay áo hắn, hắn nhẹ nhàng giãy liền tránh ra. Trong lòng lại đang suy nghĩ, người này không biết nắm chặt một chút sao, chút lực đạo như vậy, hắn làm bộ làm tịch cũng không làm được.

“Với ai ngươi cũng đều tốt thế hả?”  Cuối cùng Trọng Lan cũng hỏi ra.

“Ta tốt với ai? Ta chỉ đối tốt với mình ngươi!” Chỉ tiếc ngươi lạnh lùng, làm gì cũng không nóng được. Suy nghĩ một chút lại nói,” Chẳng lẽ ngươi đang nói Nghi Trang? ”

“Tính tình của Nghi Trang là vậy, nếu ta không dỗ dành hắn một chút, hắn sẽ làm loạn cả ngày.”

“Chẳng lẽ là bởi vì Nghi Trang, ngươi mới tránh ta nhiều ngày như vậy?”

“Ngươi không vui, bởi vì ta đối tốt với Nghi Trang? Ngươi ghen à? ”

Trọng Lan đánh trống lảng không trả lời,” Ta mới vừa rồi nghe ngươi nói, ngươi thích…”

“Không nói! Ta không nói gì hết!” Trọng Lan còn chưa nói hết, lúc này Quân Hoa lên tiếng phản bác.

” Ồ, thực ra, ta muốn nói, ta cũng thích ngươi, nếu ngươi nói gì hết thì ta cũng không nói.”

“Tôi đã nói là ta… Chờ đã, ngươi vừa mới nói gì vậy? ”

Trọng Lan nhìn vào mắt hắn,”Sau này ngươi đừng đối xử với người khác quá tốt, ta không thích.”

Bản thân y chính là loại người này, giống như thiếu niên kia, luôn muốn đem thứ mình thích làm của riêng.

Dục vọng cá nhân, không chỉ có người, ngay cả loại tiên nhân như y cũng trốn không thoát.

Bộ dáng lạnh nhạt trước kia, một phần là giả vờ, còn có bởi vì còn chưa tìm được thứ mình thích, dù là vật hay là người.

“Ừ, ta ghen đấy. Ta thấy ngươi dung túng và cưng chiều Nghi Trang như vậy, ta rất không vui. Ta tự hỏi nếu ngươi đối với ai cũng như nhau, ta cũng phải là người đặc biệt.”

“Những ngày mập mờ trước kia, có phải do ta nghĩ quá nhiều không.”

“Ta thích ngươi, ta hận không thể đem ngươi làm của riêng, hận không thể để ngươi chỉ đối tốt với một mình ta, ngươi có biết không?”

“Được, giờ ta biết rồi.”

9

Trọng Lan ngồi trong phòng, nhìn bó hoa lá phong cắm trong bình, nhịn không được cười.

Rốt cục cũng nói ra, tình cảm không cần giấu ở trong lòng nữa.

Điều làm cho người ta vui vẻ nhất chính là người mình thích, cũng thích mình.

Tựa hồ xúc cảm của người nọ khi hôn y vẫn còn, cả người tê dại, lại giống như ngâm trong bình mật.

Ngay cả giấc mơ buổi tối cũng …

Buổi tối Trọng Lan nằm mơ.

Trong mộng là hư cảnh quen thuộc, y nhìn thấy một con phượng hoàng giống như lửa bay về phía y, giữa cánh chim giống như là ngọn lửa, từ xa nhìn liền làm cho lòng người rung động.

Ythấy con phượng hoàng đi vòng quanh y, cuối cùng đậu trên người y.

Y là một cây ngô đồng cao.

Lúc tỉnh lại Trọng Lan còn có chút mông lung.

Giấc mơ như vậy đã bao lâu rồi, còn chân thực hơn so với hồi ức của y.

Đứng dậy, mặc quần áo đi ra khỏi cửa phòng, nhìn ánh sáng trên bầu trời, đẹp đến không thực.

Những gì trong mộng đều là Hư cảnh quen thuộc, khi đó y còn không thể hóa hình, ngày ngày tu luyện trong hư cảnh.

Ngày đó có chút kỳ quái, giống như là kinh hãi, chim trong hư cảnh cuống quít bay đi, cả hư cảnh lập tức an tĩnh hơn rất nhiều.

Đang lúc y không hiểu, xa xa nghe thấy một tiếng kêu, chưa bao giờ nghe qua, lại luôn cảm thấy quen tai.

Sau đó, y nhìn thấy con phượng hoàng bay vòng quanh y, y đã phục hồi tinh thần, đó là chim phượng hoàng, đậu trên cơ thể mình.

Trách không được những con chim kia bay đi hết, bọn chúng chỉ là chim bình thường, làm sao chịu được uy áp của thần điểu, chỉ đành bay đi mất.

Phượng Hoàng đậu trên người y nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày đó đặc biệt dài dằng, lại cảm thấy rất ngắn.

Khi Phượng Hoàng rời đi, y phảng phất vẫn còn ở trong mộng, y nhìn thấy Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng đang nghỉ trên người y.

Ngô Đồng chỉ để phượng hoàng đậu, y không biết nguyên nhân, nhưng từ sau khi y có linh thức, y vẫn luôn cô độc

Những con chim bình thường không dám dừng lại trên người y, chỉ muốn tránh y thật xa.

Đó là lần đầu tiên của y,”che chở”  một con chim, là chim thần.

Cũng là bởi vì có phượng hoàng, tốc độ tu luyện sau này của y nhanh hơn rất nhiều.

Cũng có lẽ là bởi vì trong lòng vẫn luôn nghĩ, phải mau tu luyện một chút, muốn nhìn thấy nó lần nữa.

Sau khi phi thăng thành tiên, mới biết con nói dõi ở Phượng tộc rất ít, đại bộ phận đều lánh đời không ra, làm sao đi tìm con phượng hoàng chỉ mới gặp một lần kia.

Về sau gặp được Quân Hoa, biết được hắn là Phượng tộc đế quân, vừa mới bắt đầu giao hảo với hắn cũng là có tâm tư khác.

Lại không nghĩ tới, kết quả người trong lòng cũng là hắn.

Lần đó thấy Quân Hoa múa kiếm, trên mặt hồ lưu lại tinh điểm hỏa diễm, thật sự quá quen thuộc

Nhưng nhớ tới Quân Hoa ngủ say vạn năm, tính thời gian cũng không đúng.

Về sau ở trên Viễn Khâu nhìn thấy chân thân Quân Hoa, khi đó hô hấp đều muốn ngừng lại.

Màu sắc quen thuộc,  đôi cánh quen thuộc.

Đó thực sự là hắn.

……

Từ sau lưng ôm lấy vòng eo Trọng Lan, Quân Hoa hỏi:” Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? ”

“Quân Hoa, trong mười vạn năm này, ngươi luôn ngủ say?”

” Sao ngươi lại hỏi vậy?”

“Ngươi có phải đã từng đến hư cảnh Mang Sơn hay không?”  Trọng Lan xoay người nhìn Quân Hoa.

Ý cười của Quân Hoa nồng đậm, “Thì ra ngươi không quên? Ngươi còn nhớ ta? Vậy tại sao ngươi không nhận ra ta?”

“Ngươi sớm đã biết ta là cây ngô đồng kia?”

“Đương nhiên, ta chỉ có một cây ngô đồng, sao mà ta quên ngươi được? ”

Trọng Lan cười cong mắt, hôn khóe môi Quân Hoa.

Quân Hoa tất nhiên là ôm chặt lấy y, nhiệt tình đáp lại.

“Ngươi không phải đang dưỡng thương sao, sao lại đi hư cảnh?”

“Bởi vì ta biết, ta tìm được cây ngô đồng chỉ thuộc về ta.”

Chẳng qua, bây giờ ngô đồng không còn nữa.

May mắn thay, ngươi vẫn còn ở đó.

“Ngươi cũng chỉ là của ta.” Trọng Lan nói,” Sau này không thể đối xử quá tốt với người khác.”

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!