Linh Thể Giới

Chương 12: Cô gái của quá khứ



– Em… em là ai? – Cường lắp bắp trước người con gái bất chợt xuất hiện. Tuy lần này cậu không quá xúc động như lần thấy cô ấy ở hàng lang trước đó nhưng dựa vào vẻ đẹp thánh thiện như một thiên thần kia thì quả thật rất giống với người cậu cần tìm.

– Anh Cường, anh quên em nhanh thế sao? – Cô gái nhăn trán trả lời Cường, nét mặt ra vẻ tội nghiệp.

– Anh xin lỗi, nhưng mà thực sự anh không thể nhớ ra em. Em có thể cho anh biết em là ai không? – Cường thành thật trả lời, cậu vẫn biết ở thế giới trước mình và người con gái này có thể có mối quan hệ cực kì sâu đậm nhưng hiện tại thật sự cậu chẳng có chút ấn tượng gì cả, kể cả đến tên của cô cậu còn không biết nữa mà.

Cô gái hơi bất ngờ trước câu trả lời của Cường nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô từ tốn giải thích:

– Em là Nhã Uyên. Thời tiểu học chúng ta có từng gặp qua nhau. Em lúc nào cũng theo dõi anh đó. Gần đây biết được anh nhập học ở Xà Cừ nên em cũng đăng kí chuyển trường theo luôn.

– Chuyển trường? Không phải từ đầu em đã học ở đây rồi sao? – Cường ngạc nhiên.

– À không! Anh đang nói gì thế? – Nhã Uyên phản ứng lại, nét mặt của cô lập tức thay đổi khi nhận thấy sự nghi ngờ đang hiện lên trên vẻ mặt của Cường – Không còn sớm nữa, ngày mai em bắt đầu học chính thức, hôm nay lên xem trường trước không ngờ lại được gặp anh ở đây. Em xin phép về trước ạ!

– Khoan đã! Ơ… – Cường chưa kịp làm gì thì cô ấy đã nhanh chóng được hai người mặc vest đen tiến đến và đưa vào trong một chiếc ô tô sang trọng. Một gã lịch sự đưa cho cậu tấm danh thiếp rồi cũng vào xe. Chiếc xe hơi chậm rãi lăn bánh rồi từ từ biến mất một cách thần bí như cái cách mà nó đến bỏ lại Cường với hàng trăm khúc mắc trong lòng. Nhìn vào tấm danh thiếp, cậu lẩm bẩm: “Là tập đoàn Hoàng Gia sao?”.

Thứ năm, 21/10/2013…

Trong lớp 10C1 hiện giờ đang có một thiếu niên mặt mũi cực kì bơ phờ không ai khác chính là Lưu Chí Cường. Hôm qua cậu phải thức khuya để tìm kiếm thông tin về cô gái bí ẩn mà mình đã gặp nhưng càng đi sâu thì lòng cậu càng ngổn ngang hơn. Thứ nhất, Hoàng Gia (viết tắt là HG) là tập đoàn kinh doanh lớn nhất của Việt Quốc, thậm chí cũng có mặt trong top 10 thế giới với người thừa kế là một chàng thanh niên tuổi trẻ tài cao tên là Ingah. Dựa theo những gì cậu nhìn thấy hôm qua thì địa vị Nhã Uyên trong HG chắc chắn không hề tầm thường, vậy rốt cục cô có mối quan hệ gì với Ingah chứ? Câu hỏi này thì cậu đã dò nát cả cái Internet nhưng cũng không tìm được bất kì câu trả lời nào thỏa đáng cả. Thứ hai, Cường dù đã cố lục lọi tất cả các kí ức trước kia của mình cũng như đã hỏi qua Nghĩa nhưng một chút thông tin về việc cả hai đã từng gặp Nhã Uyên nhưng câu trả lời Cường nhận được chỉ là một con số không tròn trĩnh càng làm cho mọi chuyện trở nên quái dị hơn. Và cuối cùng, điều cậu đang phân vân nhất, Nhã Uyên và cô gái cậu đã gặp trước kia ở hàng lang liệu có phải là một hay không? Càng suy nghĩ càng thấy đau đầu nên Cường quyết định sẽ gặp trực tiếp cô ấy để hỏi cho ra lẽ.

– Chào các bạn! Mình là Nhã Uyên! Rất mong được làm quen với mọi người! – Cô gái mà cậu mong ngóng đang tự giới thiệu về bản thân trước lớp, đôi mắt vẫn không quên nhìn về phía Cường chớp chớp đầy vui mừng như thể vừa gặp lại người thân. Nhưng gần đó đôi vai của Mộc Thảo bất chợt khẽ run lên, đến nỗi bạn thân Kim Nguyên của cô phải lên tiếng:

– Sao vậy? Cậu thấy không khỏe à Thảo?

Câu nói đó đã làm cho Nhã Uyên chú ý. Cô quay về phía phát ra tiếng động và hơi bất ngờ khi nhận ra Mộc Thảo nhưng cũng nhanh chóng lơ đi. Sau khi giới thiệu xong, Uyên được thầy Sĩ Nghĩa xếp ở bàn gần cuối, cách khá xa chỗ của Cường. Đúng như mong đợi đến từ học sinh mới, mọi người ai nấy đều chú ý đến chuyện của cô ta và trường cũ nên phải gần cả tuần sau thì Cường mới có dịp nói chuyện riêng với Uyên để giải tỏa những thắc mắc của mình.

– Nói tôi nghe, em có mối quan hệ gì với tập đoàn Hoàng Gia hả? – Cường vẫn giữ nguyên cách xưng hô như lần đầu gặp mặt.

– À! Trên danh nghĩa thì em là con gái nuôi của nhà họ Hoàng. Việc này cũng chỉ mới diễn ra gần đây thôi nên chưa được công bố rộng rãi đâu. Anh cũng đừng tiết lộ với ai làm gì nhé! – Nhã Uyên khẩn khoản cầu xin Cường, hai tay của cô đan vào nhau ra vẻ hơi bối rối.

– Hiểu rồi! Vậy tại sao tôi với Nghĩa lại không nhớ ra điều gì về em vậy? Trong khi em nói có gặp tôi từ hồi tiểu học mà! – Cường nghi ngờ mà hỏi, về điều này thì cậu khá là chắc chắn.

– Em chưa từng gặp Nghĩa. Bọn mình chỉ gặp qua nhau có một thoáng mà thôi! Em không ngờ là anh đã quên, nhưng mà không sao đâu… Papa à! – Cô hơi buồn nhưng vẫn gượng cười.

Khoan đã! Papa sao? Bất chợt một cái gì đó lướt qua đầu của Cường. Trước mắt cậu hiện tại chính là một đứa trẻ tiểu học đang bù lu bù loa vì bị một thằng to con hơn bắt nạt đang đứng phía sau một cô bé xinh xắn như thiên thần. Cô bé hiện đang bực mình mà nói:

– Nè! Con trai gì mà yếu xìu vậy? Để bọn nó bắt nạt như vậy mà không dám phản kháng gì hết à? Hừ hừ!

Tên con trai đó chính là Cường hồi tiểu học, còn cô bé thì có nét mặt hao hao Nhã Uyên của hiện tại. Thấy bị sỉ nhục như vậy mà cậu bé vẫn khóc lóc chứ chẳng dám làm gì, cô bé ngao ngán ôm mặt mà nói:

– Bọn tặc tử kia! Hãy đỡ nè! – Vừa nói cô vừa nhảy vào cho tên to con đó ăn một song phi cước, kết quả là hắn ta bị gãy hai cái răng mà kinh sợ chạy đi mất.

– Lợi hại thật! Sư phụ xin hãy nhận của đồ đệ một lạy! – Cường “tiểu học” trầm trồ trước đòn thế vừa rồi. Cậu quên luôn sợ hãi mà cúi đầu nhận cô bé kia làm thầy. Cô bé kia cũng được dịp mà phổng mũi:

– Thế thì đã bõ bèn gì đâu? Đồ nhi ngoan lại đây chơi trò “papa mama” với ta rồi ta sẽ dạy võ cho.

Cô bé vừa nói vừa bày ra một đống búp bê, ánh mắt hướng về Cường mà hiện lên vẻ chờ mong. Cường xụ mặt xuống, té ra là nàng này không có người chơi chung nên mới cố tình kết bạn với cậu. Cậu cũng không thích chơi trò con gái nhưng ngón đòn kia đã làm cậu mê mẩn mất rồi. Cả hai đứa trẻ thích thú chơi cùng nhau một cách vô cùng nhập tâm mà người lạ nào nhìn vào chắc chắn đều lầm tưởng rằng chúng là một cặp thanh mai trúc mã.

– Nè! Papa sau này phải mạnh mẽ lên nghe chưa? Con trai thì phải có khí khái nam nhi, giống như anh của mama á! – Cô bé cười nói.

– Hiểu rồi! Papa sẽ cố gắng trở thành chàng trai mạnh nhất thế giới để bảo vệ cho mama! – Cường hứa hẹn, cậu sớm đã bị nụ cười xinh như thiên thần của cô bé kia cướp mất trái tim từ lâu.

– Không phải chỉ mình mama thôi đâu! Papa phải bảo vệ cho nhiều người yếu đuối khác nữa. Là con trai thì phải bảo vệ cho con gái nghe chưa? – Cô bé ra vẻ giống như một anh hùng chính nghĩa thực thụ mà nói.

Cả hai đang vui vẻ chơi cùng nhau thì bất chợt hai tên nhóc hồi nãy lại đến, lần này chúng còn dẫn theo cả một tên đầu gấu trung học nữa.

– Mama à! Bọn chúng lại đến rồi kìa! Phải làm sao đây? – Cường sợ hãi nhìn về phía chúng mà xanh mặt.

– Không phải sợ! Papa cứ để đó cho mama lo! – Cô bé tự tin xông vào càn quét cả đám. Quyền cước của cô biến ảo vô cùng nên chỉ trong phút chốc hai đứa tiểu học đã bị hạ, chỉ còn lại tên lưu manh trung học mà thôi.

– Anh trai kia! Lớn đầu rồi lại đi ăn hiếp học sinh tiểu học. Anh không thấy xấu hổ à? – Cô bé dõng dạc nói.

– Xấu hổ sao? Khà khà! Ra vẻ người tốt à nít ranh. Xem đây! – Hắn ta sấn sổ vào để tóm cô bé nhưng không ngờ bị ăn một cước vào tay đau điếng. Tên côn đồ tuy khiếp hãi thật nhưng cũng bình tĩnh lại mà tung đòn đẩy cô bé ngã ra đất khiến cô nhăn mặt khóc hu hu. Kết quả thì đã có rồi nhưng thằng mập vẫn còn ức chuyện mất 2 cái răng lúc nãy, nó không e dè gì mà tung chân định đạp thẳng vào mặt cô bé trong lúc cười gằn:

– Ha ha! Chết mày nè con…. ngôn tình ngược

Nhưng bàn chân đó không chạm được vào cô bé vì Cường đã bất ngờ đưa tấm lưng mình ra đỡ giúp. Cú đá đó rất mạnh đến nỗi làm cậu phun ra cả một ngụm máu tươi. Cô bé thấy vậy thì mắt rơm rớm nước mắt mà hỏi:

– Trời đất! Không phải mama đã kêu papa đứng yên rồi sao? Papa làm gì đó?

– Mama mau chạy đi. Dù papa yếu thật nhưng papa biết rằng mình phải bảo vệ cho mama. Không phải mama từng nói đã là con trai phải biết bảo vệ cho con gái sao? – Chàng trai dũng cảm đáp trả, một mình cậu cố sức dùng thân mình để cản đường cả 3 thằng lưu manh nhưng bị chúng đánh đập tả tơi.

– Đừng chết đó nha papa! Hu hu! – Cô gái ôm mặt khóc rồi chạy đi. Vài phút sau những người lớn đã có mặt để ngăn chặn vụ đánh nhau của bọn trẻ, chắc chắn họ đã được báo động bởi cô bé kia…

Nhưng kể từ lúc đó, Cường cũng đã không gặp lại cô ấy một lần nào nữa…

Dòng hồi tưởng khép lại, một chút kí ức từ xưa đã xuất hiện. Cường của hiện tại nở một nụ cười thân thiện với cô gái đang đứng trước mặt:

– Anh rất vui vì cuối cùng đã gặp lại em, Nhã Uyên!