Linh Thể Giới

Chương 25: Lời hứa bất đắc dĩ



Sau khi vượt qua hai thử thách đầu tiên, Mộc Thảo dẫn đầu nhóm linh hồn gồm Dẫn Đường, Hoàn Mỹ, Thiện Ý, Phàm Ăn và Lười Biếng tiếp tục tiến lên phía trước. Dù dọc đường bọn họ đã cố gắng pha trò cho cô vui nhưng trong lòng Thảo vẫn cực kì lo lắng về những thử thách sắp đến. Năm linh hồn tà ác còn lại đều là những thực thể vô cùng mạnh mẽ nên chắc chắn không dễ dàng gì để khuất phục được họ như với hai tên vô lại Phàm Ăn và Lười Biếng kia. Vừa nhắc Tào Tháo thì đã gặp, một tên mặt mũi giống hệt bọn họ hiện đang ngồi khóc ỉ ôi bên đường. Tuy nhiên, trông anh ta chẳng có vẻ bị thương tích gì cả. Mộc Thảo vội bước lên nói:

- Này! Cậu là ai? Mau đi theo chúng tôi nào.

- Không! Không! Không! Tôi không xứng đáng. Tôi chỉ là một con sâu bọ khi so với mọi người mà thôi! - Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy.

- Hừm! Nhìn thái độ tự kỉ thế này thì chắc hẳn đây là Linh Hồn Dục Vọng rồi! - Phàm Ăn đánh giá.

- Đúng! Là tôi đây! - Dục Vọng xác nhận - Tôi biết mọi người đang cố gắng để tập hợp lại. Nhưng tôi chỉ là một phần thừa thãi không cần thiết của cậu chủ mà thôi nên xin hãy bỏ mặc tôi mà tiếp tục hành trình đi.

- Sao mà được chứ? Mọi người mau giúp tôi khuyên anh ta với! - Mộc Thảo hướng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của các linh hồn xung quanh.

- Không được! - Dẫn Đường cắt ngang - Đây xem ra chính là thử thách của cô với Linh Hồn Dục Vọng, hãy tự dùng chính sức mình để thay đổi quyết định của cậu ấy thử xem. ngôn tình hài

Các linh hồn còn lại thấy sự kiên quyết đến từ Dẫn Đường nên cũng không dám nói giúp câu nào. Mộc Thảo thở dài ngồi xuống cạnh Dục Vọng và nở một nụ cười thân thiện:

- Thôi nào! Cậu có vấn đề gì mà lại cho mình là vô dụng chứ?

- Tôi… tôi… là một tên xấu xa. Tôi vô cùng hối hận về những việc mà mình đã làm! - Dục Vọng ôm mặt thất vọng.

- Đệt! Linh hồn tà ác mà lại hối hận khi làm việc xấu à? Có lộn không vậy cha nội? - Phàm Ăn thắc mắc.

- Hừm! Coi bộ thằng này bị chấn thương não nặng rồi đây! Cô mau chữa cho nó đi - Lười biếng chọc ngoáy.

- Hai người, im! - Mộc Thảo trừng mắt đe dọa làm cả hai sợ xanh mặt. Tuy vậy cô cũng vô cùng thắc mắc khi linh hồn tà ác này lại có tinh thần hướng thiện như vậy nên kiểm tra qua anh ta một lượt, nhưng kết quả thật thất vọng khi hoàn toàn không có chấn thương gì cả.

- Vậy thì hãy nói cho tôi nghe xem, anh đã làm gì sai mà hối hận nào? - Mộc Thảo ân cần hỏi, trong lòng cũng có chút thiện cảm với chàng trai trước mặt.

- Tôi… tôi là một tín đồ của Dục Vọng. Tôi đã gieo vào đầu cậu chủ những suy nghĩ vô cùng biến thái. Tôi làm cho cậu ấy mới 10 tuổi đã xem phim sex, nhìn trộm các bạn nữ trong lớp đi vệ sinh nữa… - Dục Vọng làm liền một tràng khiến Mộc Thảo choáng váng hết cả mặt mày.

- Chưa hết, lên cấp hai tôi còn cùng với Nghĩa em mình kể truyện sex ở nơi công cộng chỉ vì muốn nổi tiếng mà thôi… - Cậu ta tiếp.

- Chuyện đó… cũng… không quá nghiêm trọng đâu! - Mộc Thảo ngập ngừng an ủi, trong lòng thầm chửi sự biến thái của gã này không biết đã đến cấp độ nào rồi.

- Vậy sao? - Dục Vọng mừng rỡ - Vừa mới nãy tôi lại vừa ngắm cô, Tuyết Nhi và Nhã Uyên trong bộ áo tắm vừa tưởng tượng mình xxoo với các cô nữa đó. Tôi thật sự sẽ được tha thứ chứ?

- Hiểu rồi! Cậu ta mặc cảm tội lỗi nên mới có những cảm xúc tiêu cực như vậy! Mộc Thảo, cô chỉ cần nói mình tha thứ cho những hành động đó là xong rồi… Ế, cô sao vậy? - Thiện Ý hào hứng nói nhưng chợt phát hiện Mộc Thảo lúc này đang yên lặng mà thu nắm tay của mình lại thành quyền, bờ vai run run vì giận dữ. May mắn làm sao mà cô ấy không tung ngay một cước vào đầu của Dục Vọng mà chỉ liếc cậu ta bằng cặp mắt khinh thường:

- Ừ! Đúng là đồ rác rưởi! Ngươi nên chết đi thì hơn!

“Ặc” - Dục Vọng vừa ngạc nhiên vừa đau khổ khi nghe những lời vừa thốt ra từ miệng Mộc Thảo. Cậu ta bắt đầu òa lên khóc dữ dội khiến không gian xung quanh cũng bắt đầu rung chuyển theo. Rõ ràng là lời nói đó đối với cậu ta còn kinh khủng và tổn thương hơn cả việc bị hàng chục con dao đâm vào người nữa. Lười Biếng hoảng sợ cảnh báo:

- Không ổn rồi! Cứ như thế này thì chúng ta sẽ chết hết thật đấy. Con khỉ đột bạo lực cô có biết cậu ấy đang bất ổn tâm lý không mà lại nặng lời thế hả?

Mộc Thảo không ngờ lời nói của mình làm Dục Vọng tổn thương đến vậy. Cô hối hận hỏi:

- Là do tôi không suy nghĩ. Tôi xin lỗi! Làm sao để cậu ấy bình tĩnh lại bây giờ?

- Người buộc dây thì phải gỡ dây. Cô tự tìm cách đi, hãy nói việc cậu ấy làm là bình thường và không có gì xấu xa thử xem sao? - Phàm Ăn nhắc khéo.

“Cái gì? Việc làm của tên biến thái này mà bình thường á? Muốn tôi thừa nhận điều đó à? Còn khuya!” - Mộc Thảo nhủ thầm. Việc gì thì việc chứ cô không quen nói dối lòng mình chút nào. Đã vậy tên kia lúc nãy còn có những ý nghĩ xấu xa với bạn cùng lớp theo kiểu *** **** nữa chứ. Với cô thì thôi không sao nhưng đáng hận ở chỗ là hắn còn nghĩ đến Tuyết Nhi và Nhã Uyên cũng như vậy nên cô ghét lắm. Mà khoan đã, tại sao hắn nghĩ về mình kiểu đấy mà trong lòng lại cảm thấy vui chứ? Hàng trăm suy nghĩ giằng xé làm cô chẳng thốt lên được lời nào. Sự rung chấn ngày càng mạnh mẽ, một mảng tường lớn của mê cung bất ngờ đổ sụp xuống ngay chỗ của Mộc Thảo…

- Nguy hiểm!

Khi Mộc Thảo nhận ra tiếng cảnh báo thì đã quá trễ để né tránh. Một tiếng “Rầm” to như trời giáng vang lên. Trước mặt mọi người lúc này là hình ảnh Mộc Thảo quỳ bên mảng tường vỡ. Bên dưới đó chính là Dẫn Đường, cậu ta đã cứu cô trong gang tấc nhưng đổi lại là bản thân bị đè nát phần thân dưới trông vô cùng thê thảm. Mộc Thảo nước mắt ngắn dài mà nói:

- Tôi xin lỗi! Tại sao lại cứu tôi chứ? Đồ ngốc, ngốc, đại ngốc!

Dù rất đau đớn nhưng Dẫn Đường vẫn hướng ánh mắt mong đợi vào Mộc Thảo. Đúng vậy, cậu ấy đã hoàn toàn đặt tất cả niềm tin của mình vào cô rồi. Điều đó như giúp Mộc Thảo có thêm sức mạnh trong lòng, cô dõng dạc nói:

- Dừng lại đi Dục Vọng! Những gì anh đã làm rất bình thường…

Cơn rung chấn vẫn còn rất dữ dội…

- Tôi cũng như anh vậy! Tôi đã xem phim người lớn khi mới học tiểu học, cũng tò mò khi các bạn nam cùng lớp khoe “cây hàng” của mình… - Mộc Thảo xấu hổ nói, mặt cô đỏ rực đến tận mang tai.

Cơn rung chấn dần dịu lại, nhưng vẫn chưa đủ...

- Nếu bây giờ anh bình tĩnh lại thì sau khi kết thúc mọi chuyện, tôi… tôi với anh, à không, với Cường sẽ thử làm “chuyện đó”... - Mộc Thảo ôm mặt chốt hạ, cô cũng không hiểu sao mình lại có thể nói những lời đáng xấu hổ như vậy nữa.

“Xoẹt” - Không gian xung quanh bỗng biến đổi thành một xứ sở thần tiên với cỏ xanh, mây trắng, hoa và bướm đua nhau khoe sắc trái ngược hẳn với cảnh đổ nát lúc trước. Khỏi nói cũng biết bây giờ Dục Vọng đã “phê” đến mức nào. Hắn cứ đứng cười nham nhở mãi giống như được "Mặt trời chân lý chói qua tim" vậy. Lười Biếng thấy mặt Mộc Thảo đỏ như gấc chín nên lại mà châm chọc:

- A hi hi! Nhất cô rồi nhé. Thằng Dục Vọng kia thông thuộc 72 tư thế làm tình kinh điển đấy. Ráng mà lo giữ thân…

- Câm ngay! Không thì tôi sẽ bẻ răng anh trước đó! - Mộc Thảo cứng miệng đe dọa nhưng trong lòng hiện tại lại ngổn ngang trăm vì không biết sau chuyện này phải xử lý cái lời hứa chết tiệt kia thế nào đây nữa.