Linh Thể Giới

Chương 32: Tiểu đội X



Ngày 22/12/2013…

Hôm nay Cường dậy và vệ sinh cá nhân từ rất sớm vì là một ngày đặc biệt. Đúng 6 giờ sáng, cậu và ông Xuyên đã lên đường đến trụ sở của Cục Tình Báo Sài Thành. Nghe nói ông đã viện ra lí do đưa Cường đến bệnh viện kiểm tra các vết thương để tránh sự nghi ngờ của Nghĩa. Dù đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nhưng càng đến giờ G thì trống ngực cậu lại càng đánh thình thịch. Thấy vẻ bất an của con mình, ông Xuyên động viên:

- Con đừng lo lắng quá! Ta sẽ hỗ trợ mọi thứ có thể. Thủ trưởng của đơn vị mình là bác Biên của con đấy. Cứ xem ở đây như là ở nhà mình thôi.

- À! Con cũng sẽ cố gắng hết sức nên ba đừng có lo! – Cường tự tin đáp lại.

Trụ sở Cục Tình Báo Sài Thành nằm lọt thỏm bên trong khuôn viên của ủy ban nhân dân thành phố. Đó chỉ là một căn phòng cũ nằm lẻ loi ở một góc khuất nên nhìn bề ngoài rất khó để nhận biết. Ông Xuyên lấy chìa khóa cá nhân ra để mở cửa phòng, bên trong hoàn toàn trống trải chẳng có gì cả làm cho Cường thấy hơi kì lạ. Ông Xuyên đi tiếp đến góc phòng và mở hộp điện, bất ngờ là trong đó lại có một hệ thống kiểm tra vân tay tối tân. Sau khi ông đưa tay mình vào thì trên mặt đất xuất hiện một hầm ngầm bí mật dẫn thẳng xuống lòng đất.

- Đây là tầng 1, là khu vực sản xuất thiết bị cần thiết cho cả chi cục! – Ông Xuyên vừa đi vừa giải thích.

Cường đảo mắt nhìn xung quanh và không khỏi thốt lên kinh ngạc. Khác với tưởng tượng của cậu, không gian bên dưới lòng đất cực kì rộng rãi và tấp nập. Hiện giờ có khoảng hơn hai mươi nhân viên đang cùng làm việc. Ở đây có cả những thiết bị tối tân như lò luyện kim khí, lò hóa chất để phục vụ cho việc sản xuất vũ trang hay thuốc. Đợi cậu xem xét một lúc thì ông mới đưa cậu xuống tầng kế tiếp.

- Đây là phòng nghiên cứu và phát triển công nghệ của chúng ta. Có 3 văn phòng riêng: phòng phần mềm, phòng hóa học và phòng thiết bị. Nhiệm vụ của ban này là nghiên cứu các công nghệ mới… – Ông Xuyên tiếp tục giới thiệu.

- A a a! Mình lại đi trễ nữa rồi. Kiểu này chắc cuối tháng bị trừ hết lương mất.

Giọng nói lảnh lót ngân lên từ phía sau làm Cường giật cả mình. Và khi quay lại cậu càng kinh ngạc hơn khi nhận ra người đó không ai khác chính là Thu Quỳnh, chị của cậu. Cô cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra Cường nên tiến đến hỏi:

- Ủa? Sao em lại ở đây hả? Ba đang tính làm cái gì vậy?

- Chuyện này là bí mật. Con sẽ sớm được biết thôi! – Ông Xuyên tỏ ra thần bí.

- Chị cũng là nhân viên ở đây luôn à? – Cường nghi hoặc.

- He he! Không chỉ là nhân viên bình thường đâu nha, chị là nhân vật cao cấp nhất quản lý cả tầng này luôn đó. Thấy chị của em oai không? – Cô phổng mũi.

- Con nói hơi nhiều rồi đó nha! Chúng ta đi tiếp thôi nào!

Ông Xuyên ngăn cuộc đối thoại của hai người và tiếp tục đưa Cường đi trong sự ngơ ngác của Thu Quỳnh. Đối với cậu, được gặp chị mình ở đây chính là một bất ngờ lớn. Thì ra cô và cha lại là đồng nghiệp của nhau, hèn gì ông Xuyên ở nhà lại rất nghe lời của chị. Một thắc mắc trào lên trong lòng của Cường khiến cậu buột miệng:

- Chị hai có chức vụ còn cao hơn ba nữa phải không?

Ông Xuyên trả lời, vẻ mặt không giấu được sự xấu hổ:

- Ừ! Chức chị con xét về tổng thể là ngang với bác Biên của con luôn đấy!

Hai tầng kế tiếp theo thứ tự lần lượt là phòng tập luyện và phòng thông tin. Như tên gọi, phòng tập luyện là nơi đào tạo về kĩ năng chiến đấu cũng như kiến thức cho các sĩ quan hành động của Cục, còn phòng thông tin chính là nơi điều phối và tiếp nhận, xác minh tất cả các thông tin tình báo đã thu thập được. Ngoài ra, chức năng của phòng thông tin còn là liên lạc trong các tình huống khẩn cấp nữa. Đưa cậu xuống tầng cuối cùng, ông Xuyên trịnh trọng:

- Đây là văn phòng Tham Mưu. Bình thường chỉ khi có các cuộc họp quan trọng thì nó mới được sử dụng mà thôi. Những thông tin tuyệt mật cũng được lưu giữ ở đây. Con ngồi xuống đó đợi một chút để ba đi gọi cho bác Biên.

Cường rót lấy một cốc nước lọc rồi ngồi xuống một cái ghế gần đó. Từng luồng khí lạnh tỏa ra từ chiếc máy lạnh cũ kĩ làm cậu cóng hết cả tay chân. Vốn biết mọi chuyện không hề dễ dàng gì nhưng thấy quy mô nơi này như vậy cũng khiến cậu lo lắng thêm bội phần. Ngồi đợi chừng 5 phút thì cánh cửa bật mở. Người vừa bước vào làm cậu không khỏi giật mình kinh ngạc:

- Bọn mày đang làm cái gì ở đây vậy?

Cường ngạc nhiên cũng phải thôi, vì người đó không ai khác chính là Khang của Hội Liên Minh trong lớp cậu. Khang cũng khó hiểu khi nhận ra Cường, nó hỏi lại:

- Câu đó tao hỏi mày mới đúng á! Mày làm gì ở đây?

- E hèm! – Người phụ nữ bên cạnh của Hoàng lên tiếng nhắc nhở. Đó là một chị gái tóc ngắn xinh xắn với chiếc kính cận đúng chuẩn gái ngoan tri thức. Tuy nhiên khí thế mà chị ta tỏa ra lại khá là bá đạo và bức người khiến cậu cùng thằng bạn bất giác im thin thít.

Vừa hay cũng đúng lúc ông Biên bước vào, ông yêu cầu mọi người ngồi vào vị trí rồi mới bắt đầu thông báo:

- Tôi xin phép được giải thích về mọi chuyện. Thuận theo quyết định của cấp trên, hôm nay Cục của chúng ta chính thức thành lập Tổ Đội X. Nhiệm vụ của nhóm này chỉ đơn giản là theo dõi các đối tượng được yêu cầu và phản ứng trong những trường hợp cụ thể mà thôi. Các cô cậu hãy tự giới thiệu về bản thân của mình đi nào.

Chị gái đeo kính lên tiếng trước:

- Tôi là Ngọc Lan, 18 tuổi. Hồi trước tôi làm ở bộ phận Hành Động, là nhân viên tiền tuyến. Đã từng tham gia 12 chiến dịch diệt trừ phản động và buôn lậu ma túy xuyên quốc gia. Xin được giúp đỡ!

Thành tích rầm rộ của cô gái trước mặt làm hai thằng con trai ngồi ở đây không khỏi cảm thấy e thẹn và xấu hổ. Đùn đẩy qua lại một hồi thì Khang gãi đầu tự giới thiệu:

- Em là Khang, 15 tuổi. Ba năm nay làm việc ở phòng huấn luyện thiếu niên, là… nhân viên mới. Xin được giúp đỡ!

Đến lượt của Cường, giọng cậu run run:

- Em là Lưu Chí Cường, 15 tuổi. Em mới được ba mình giới thiệu vào bộ phận này vào hôm nay thôi ạ!

Thằng Khang buột miệng:

- Voãi! Con ông cháu cha à…

Cường thề là nếu không có bác cậu và chị kia ở đây là cậu đã xông vào đấm thằng Khang một cái rồi. Bạn bè gì mà như cái bẹn bà, không đỡ lời thì thôi còn khiến cậu bách nhục nữa. Ngọc Lan ra vẻ thắc mắc:

- Sao chú lại tuyển hai cậu này? Họ rõ ràng không thích hợp với công việc mà!

Ông Biên chậm rãi ngồi xuống ghế ôn tồn bảo:

- Như tôi đã nói, nhiệm vụ chính của Tổ Đội X không phải là đánh nhau hay lao đầu vào những chỗ nguy hiểm. Các cô cậu chỉ đơn giản là thu thập thông tin của đối tượng và phản ứng khi cần thiết mà thôi. Xét về mặt này thì hai người bọn họ còn phù hợp hơn con đấy Lan à! Nhưng về mặt kĩ năng thì đúng là hai đứa chỉ thuộc dạng a ma tơ nên rất cần kinh nghiệm của con. Bắt đầu từ hôm nay thì Ngọc Lan sẽ là đội trưởng của đội và chịu trách nhiệm huấn luyện tân binh. Có ai có ý kiến gì không?

Cường và Khang đồng loạt lắc đầu. Thu Quỳnh đưa tay nâng gọng kính của mình lên cao, gương mặt tỏ ra đầy vẻ đáng sợ:

- Hiểu rồi ạ! Từ giờ con sẽ chăm sóc cho hai người bọn họ thật chu đáo.

Ông Biên gật đầu vừa ý:

- Hai đối tượng đầu tiên mà Tiểu Đội X chịu trách nhiệm sẽ là Lưu Chí Nghĩa và Phan Mộc Thảo. Thôi thì công việc còn lại giao cho con đấy Lan! Cố gắng lên nhé mấy đứa!

Nói rồi ông Biên đứng dậy và rời khỏi phòng. Căn phòng giờ đây chỉ còn đúng ba con người của Đội mà thôi. Cường và Khang lúc này đang bủn rủn cả tay chân bởi sát khí phát ra từ bà chị có vẻ ngoài như thiên thần này. Chị ta đứng dậy lạnh lùng nói:

- Hai đứa nghe đây! Mỗi tháng gặp nhau ở đây một lần vào một ngày chủ nhật từ 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa để báo cáo tình hình và tập luyện kĩ thuật. Bây giờ thì tự biết lết đít đi tìm sách “Tình báo cơ bản” mà học đi, rồi lên tầng sản xuất lấy các trang thiết bị cần thiết. Nếu không nghiêm túc với công việc này thì lúc này từ bỏ vẫn còn kịp đấy!

- Tụi em nghiêm túc mà!

Cường và Khang cùng đồng thanh đáp trả. Nói rồi cả hai nhanh chóng đi lấy sách và thiết bị. Vừa rời khỏi căn phòng đó thì Khang đã thở phào nhẹ nhõm:

- Sợ thật chứ! Mày biết chị ta là ai không? Nhân viên số 1 của tổ Hành Động đấy. Nghe nói một mình chị ta có thể cân cùng lúc được vài chục quân nhân mạnh mẽ chứ chẳng chơi. Số người đã bị chỉ giết thì xòe hết tay chân ra đếm cũng không đủ nữa đâu!

- Ừ! Đúng là chị ta rất mạnh! – Cường thừa nhận. Không chỉ thuần về sức mạnh mà ở Thu Quỳnh cậu nhận thấy còn có một luồng bá khí rất bức người nữa. Nếu so sánh thì chị ta cũng làm cậu cảm thấy sợ hãi như khi đối đầu với Võ Quốc Thanh vậy, đều là những kẻ mà trực giác mách bảo cậu chắc chắn sẽ thua nếu đối đầu trực diện với họ.