Lĩnh Vực Bóng Tối

Chương 69: Không sợ nữa đâu



Bóng trắng đột nhiên lướt qua dãy hành lang, vô cùng trơn tru nếu là người đi thì thực sự đối phương rất có năng lực. Cô giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục đi vào trong, nào phải thứ ma quỷ như lời đồn đại.

Số 0 nói có người đã nhắm đến, Trương Oanh Oanh đương nhiên biết có kẻ dựa vào chuyện này để đánh vào tâm lý của cô.

Có ai tắm hai lần trên một dòng sông?

Trương Oanh Oanh nhếch miệng đi giải quyết trước đã, khi quay ra cô không nói chuyện này cho ai biết, nhất là Thanh Anh.

Nhuệ Luân quan tâm nhắc nhở: “Mày uống nhiều rồi, đừng uống nữa.”

“Cũng không nhiều lắm đâu, nướng thêm thịt đi.” Trương Oanh Oanh vừa cười vừa đáp.

“Mai đến quán được rồi, mày cũng nên đi làm.”

Cô gật đầu vô cùng đồng ý, cấm cọc ở nhà mãi thì khác gì đợi cái chết đến?

Gương mặt đỏ lửng của Thanh Anh dưới ánh trăng vô cùng cuốn hút, bước chân loạng choạng đến chỗ Trương Oanh Oanh chưa đến gần đã bị Tề Bằng nắm cổ kéo ra một khoảng cách nhất định.

“Chú ý một chút.” Tề Băng gắt gỏng lên tiếng.

Bình thường không liên quan đến Trương Oanh Oanh thì Tề Băng rất hòa nhã, ngày nhìn thấy số 0 ra tay cô ấy đã hận bản thân yếu kém cả trăm lần, chỉ biết nhịn nhục cho qua.

Nói Tề Băng và Du Minh giống nhau cũng không sai lệch bao nhiêu, điều này Trương Oanh Oanh hoàn toàn không biết.

“Chị nhẹ tay thôi, da nó mỏng lắm.” Cô đứng dậy can ngăn “Chắc là say mất rồi!”

Du Minh cũng muốn đỡ Trương Oanh Oanh nhưng thân thể bị Quan Nghi kiềm hãm, bên ngoài tỏ ra như không có gì nhưng bên trong đã giằng co một lúc lâu.

Quan Nghi thì thầm vào tai cậu ta: “Đừng chạm vào Trương Oanh Oanh nữa, lúc chúng tôi vắng mặt anh đã nỗ lực nhiều lắm rồi.”

Du Minh sững người chỉ còn cách ngồi im quan sát Trương Oanh Oanh đỡ lấy Thanh Anh đi vào trong nhà. Cậu thiếu niên siêu vẹo bám vào cô mà bước tiếp, bọn họ nếu quay đầu nhìn lại có thể nhìn thấy được vài ánh sao rồi.

Là cặp mắt sáng như sao của Nhuệ Luân, Du Minh, Quan Nghi và Tề Bằng.

Số 0 vẫn từ tốn ăn nốt mấy miếng thịt nóng hổi, bọn người nướng thịt đã đình công rồi anh phải tự mình nướng tiếp. Anh dặn Phùng Ân đem một ít thịt, một ít là gần chục người ăn mấy tiếng đồng hồ chưa hết.

Ngọn lửa phảng phất qua chiếc kính đen của số 0, cơn gió thổi qua khiến vài cọng tóc của anh lay động.

Ngày trước Quan Nghi và Tề Băng đều có điểm nghi vấn giống với Trương Oanh Oanh nhưng nhìn vị cấp trên này có cực kỳ nhiều điểm khác với Hàm Nghiêm, người đồng đội cũ của bọn họ.

Hàm Nghiêm không thích phong cách trẻ con, nếu anh là số 0 đã chọn bộ âu phục khoác lên người. Bước đi mang theo khí chất quý tộc, rất kiệm lời, trong hoàn cảnh hiện tại đã đuổi theo Trương Oanh Oanh nào có tâm trạng ăn uống đến vậy.

Quan Nghi xoay người lấy đùi Du Minh làm gối, nghĩ đến chuyện không vui nên cậu thấy mệt mỏi.

Cảm giác nhột khiến Du Minh muốn cự quậy, vừa động đôi mắt xanh đã nhìn chằm chằm khiến cậu ta khó xử.

“Cậu ngồi dậy đi, đùi tôi rất mỏi.” Du Minh nghiêm túc lên tiếng.

Quan Nghi tặc lưỡi đáp: “Im đi tên khốn.”

Cậu vẫn để tâm đến mấy tháng này Trương Oanh Oanh sống cùng nhà với Du Minh, bởi vì bọn họ không nghĩ cô đi lâu như vậy, tiếp xúc với người khác ngoài bọn họ. Cách nghĩ này của Quan Nghi biểu hiện cho sự ích kỷ nên trước mặt Trương Oanh Oanh đã cố kìm nén.

Số 0 ngồi một mình một cõi đột nhiên nốc hết cả chai rượu mà Phùng Ân mang đến, sau đó lại tiếp tục ăn, không cần nhạy bén cũng nhìn ra anh có tâm sự.

Trương Oanh Oanh đỡ Thanh Anh về đến phòng cô cũng nằm phịch xuống bên cạnh, đưa tay che đi đôi mắt của mình. Trong phòng chưa bật đèn nên tất cả chìm vào một mảng tối vô tận.

“Từ khi bọn họ đến, mày rất vui sau đó cũng rất buồn rồi lại lo lắng.” Thanh Anh mờ mịt hỏi tiếp “Như vậy rất khó chịu.”

Rõ đến từng chữ, giọng điệu khác hoàn toàn với dáng đi và gương mặt lúc nãy của cậu ấy.

Trương Oanh Oanh điềm tĩnh đáp: “Vẫn chịu được.”

“Mày đến đây để tìm kiếm thứ gì đó đúng không?” Thanh Anh trong bóng tôi nhưng xác định được vị trí của đối phương, cứ nhìn chằm chằm.

Cô tuy không nhắc đến nhưng đã cảm nhận được ánh mắt đó: “Thông minh như vậy, sao thành tích chẳng ra làm sao.”

“Nói tao biết đi, tao tìm giúp mày.”

Trương Oanh Oanh phì cười một cái, dựa vào người bản xứ để tìm thì người khác đã tìm ra rồi, còn cần gì phải tiếp cận làm thân? Cần gì đục khoét chân tường của Sở Dật?

“Tao bật đèn giúp mày, sáng dậy quên chuyện này đi.” Cô hạ giọng “Tao không xứng để mày phải làm chuyện gì.”

Thực sự là không nằm trong khả năng của Thanh Anh nên cô mới nói ra mấy lời đó. Tiếng công tắc vang lên, bóng dáng của Trương Oanh Oanh cũng biến mất khỏi phòng. Cô vừa ra bên ngoài đã tức giận lao nhanh như tia chớp bắt lấy cái bóng trắng cứ lởn vởn suốt từ nãy đến giờ.

Chụp được đúng tấm vải trắng, Trương Oanh Oanh nghiến răng ken két, tức giận ném nó ra sân vườn. Chút men vào người nên lá gan cũng to ra, cô không muốn Thanh Anh nhìn thấy những thứ đó, càng ghét những vị khách không mời đến đây.