Lĩnh Vực Bóng Tối

Chương 7: Điểm dừng chân



Số 0 im lặng trong trường hợp này.

Đưa tay bắt lấy đồng phục, trên đó còn thêu rõ họ tên: “Trương Oanh Oanh? Tổ chức bị điên sao? Lại lấy cái tên thật của tôi?”

Đó là đồng phục của trường, Trương Oanh Oanh nhìn một cái là biết, cũng biết sắp đến phải đối mặt với loại chuyện gì: “Boss, anh nói gì đi.”

【Đúng như những gì cô nghĩ.】

Bắt cô đi học? Còn không bằng suốt ngày chém chém giết giết. “LA” có đào tạo đủ loại kỹ năng, kiến thức đã được trang bị kể cả chương trình của trung học.

Buổi học đứa nào tiếp thu không tốt ngày hôm đó không tránh khỏi hình phạt, làm bao cát cho bọn còn lại đánh. Trương Oanh Oanh ngày ngày lo sợ bản thân bị làm bao cát, nhưng rốt cuộc cô cũng hoàn thành xuất sắc có thể nói là tốt nghiệp được rồi. Bây giờ bắt đi học, có phải quá đáng lắm không? Học là chuyện đơn giản nhưng từ lâu nó là thứ gì đó rất khủng khiếp đối với những con tốt.

Giờ thì biết vì sao lại được săn sóc tận tình như vậy.

Gạt bỏ những thứ đang diễn ra Trương Oanh Oanh đi tắm, bên kia im lặng. Cô đoán đối phương không bất lịch sự đến nỗi đi ngắm nhìn một đứa trẻ con chưa qua tuổi trưởng thành.

【Cô tin tưởng tôi như vậy sao?】

Tay đang cởi áo Trương Oanh Oanh chậm rãi dừng lại: “Tôi không quyến rũ bằng những người kia, xem cũng là anh thiệt!”

【Vì sao?】

“Bẩn mắt đấy!” Cô đứng dưới vòi sen, nhắm mắt hưởng thụ.

【Yên tâm, tôi chỉ nói không nhìn.】

“Tôi nói rồi, chỉ có anh thiệt.” Cô dừng một chút rồi nói tiếp “Đứa nào chẳng trải qua bài khảo nghiệm lấy sắc làm nhiệm vụ.”

【Cô nghĩ sao?】

Trương Oanh Oanh không nói nữa, ngón tay thon dài lướt qua cơ thể. Ngày hôm nay di chuyển nhiều mà cụ thể là bao xa cô cũng chẳng biết, cơ thể tiết ra mồ hôi còn bị cấp trên làm khó làm dễ.

【…】Số 0 đợi phản hồi mà tâm tình bất ổn.

【Nước vào tai? Hay điếc rồi?】

“Vẫn chưa, thiết bị của tổ chức xịn như vậy điếc làm sao được?” Trương Oanh Oanh tìm chuyện để nói “Làm sao để trở thành số 0? Anh bao nhiêu tuổi rồi? Nghe giọng nói hẳn là chưa qua ba mươi.”

【Giết người đó rồi thay thế là được.】

Đã từng nghĩ đến cách này nhưng Trương Oanh Oanh không có cái gan để thử, nói chết thì hiên ngang, để bỏ mạng thật thì lại rất nhát tay: “Nếu như vậy tổ chức biết được thì bị xử theo luật của chỗ đó.”

【Thông minh một chút.】

“Cái…”

Số 0 cướp lời: 【Với năng lực của cô thì không thể.】

Trương Oanh Oanh không nhịn được nữa, chửi ra khỏi miệng: “Con mẹ nó! Tôi đánh không lại anh nhưng Bà La Sát tôi ăn đứt nhé! Không vì ba cái luật vớ vẩn mà ‘LA’ đặt ra, tôi cho bà ta lên đường lâu rồi.”

【Tôi không nói về khả năng chiến đấu.】

Trên cơ thể trần trụi, cô lại bị cấp trên dắt mũi một lần nữa. Câu chuyện ngày càng thú vị Trương Oanh Oanh muốn biết thêm, tò mò hỏi: “Vì sao?”

Người kia cười nhẹ, có thể nghe được đơn giản hai chữ:【Không nói!】

“Phục!”

Trương Oanh Oanh biết là bản thân không ở cùng đẳng cấp với người này, nói vài ba câu cảm thấy bản thân như một con kiến, người khác tùy ý dẫm dạt, cũng giống với người kiếm chuyện ở phòng tập luyện bị Hàm Nghiêm bẻ gãy cổ.

Nhớ đến Hàm Nghiêm cô không thể không bận lòng, muốn hỏi số 0 nhưng chưa chắc có câu trả lời. Ngược lại số 0 sẽ nhận ra điều gì đó, tự bản thân chịu đựng thì hơn.

Tắm xong chỉ mặc quần cùng với chiếc áo lót, tuy nhiều muỗi nhưng trong nhà chỉ có một người, cứ tùy ý thôi. Số 0 nếu nhìn cũng không thấy được là bao, bản thân cảm thấy thoải mái là được.

Suy nghĩ như vậy, Trương Oanh Oanh liền bỏ đi ra khỏi phòng tắm, lướt qua cái gương đặt trong đó.

【Tôi thấy rất đầy đủ, không bẩn mắt.】

Trương Oanh Oanh thản nhiên đối chất: “Vậy thì mừng rồi, tôi có nên cảm ơn anh đã khen không?”

【Nhưng có một thứ thật sự rất bẩn.】

“Nói thử?"

Cô nghe thấy tiếng hít thở.

【Là hình xăm kia.】

“Câm miệng dùm tôi, là người tôi yêu thầm xăm cho đấy, nếu khen thì tôi thích lắm, chê thì giữ lại trong lòng.” Cô tức giận đi ra giường đánh một giấc.

Số 0 im lặng.

Ánh nắng xuyên qua tấm kính chiếu vào phòng, bao quanh đây là cây cảnh. Vùng đất đất được khai hoang gần đây nên số lượng cây xanh vẫn còn nhiều, đi rất xa mới đến được nơi đông đúc, chỗ mà cô ở chỉ có thể dùng từ trống vắng để miêu tả.

Đến hẹn lại lên, Trương Oanh Oanh mở mắt nhìn trần nhà, không ngờ ngày hôm qua cô để đèn mà ngủ, trước giờ chưa từng có thông lệ đó.

Trước đây thức trễ là ăn đòn, lại nói căn phòng có người chị cả đảm đang biết lo biết nghĩ chưa từng để những thành viên trong phòng bị phạt.

Đã thức rồi thì không thể ngủ được nữa, bản năng không cho cô lười nhác.

【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 364 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】 - Chủ nhật

Giọng nói không còn khó chịu như ngày hôm qua, tự nhiên cô lại cảm thấy nó trầm ấm lạ thường, là do thiết bị biến âm làm ra hay bản thân bị điên? Trương Oanh Oanh bỏ qua vấn đề đó, đi vào nhà vệ sinh. Cái chỗ mà ngày hôm qua cô cảnh cáo số 0, vẫn là cái gương phản chiếu hình ảnh phờ phạc cùng hình xăm sống động như thật.

Nó còn có sức sống hơn cả cô.

“Hôm nay là thứ mấy?”

【Chủ nhật.】

Trương Oanh Oanh cho kem đánh răng lên bàn chải: “Tôi không phải là trợ lý, tôi nghĩ anh sẽ đáp như vậy chứ?”

【…】

Bước ra khỏi phòng vệ sinh lại là một câu chuyện khác, số 0 tuy có thay đổi nhưng cũng không lệch đi là mấy, lại im lặng nữa rồi!

Bây giờ có chuyện quan trọng hơn, Trương Oanh Oanh đói mà không biết nấu nướng cái gì. Định đi đâu đó mua thức ăn có sẵn, cô lại cười nhạt một cái, tiền đâu ra?

Đến cái điện thoại cũng không có, đi làm nhiệm vụ như đi sinh tồn vậy, không nguy hiểm nhưng lại rất rất ảnh hưởng đến tính mạng, Trương Oanh Oanh đâu có ngờ một ngày không có Tề Băng cuộc sống trở nên khắc nghiệt đến như vậy.

Khi nhỏ thế nào không biết, nhưng từ khi vào tổ chức Tề Băng là người chăm sóc cho cô rồi, cùng tuổi chênh lệch tháng sinh khác biệt thật lớn!

【Thẻ và tiền mặt điều trong két sắt ở phòng ngủ, đi mua gạo và thức ăn.】

“Anh không biết nỗi khổ của tôi đâu.”

【Chẳng qua là không biết nấu ăn.】

Cô không ngại thừa nhận: “Thế đấy!”

【Vậy thì làm theo lời tôi.】