Lĩnh Vực Bóng Tối

Chương 9: Cái gì cũng phải học



Ngày hôm đó quyết định không buôn bán gì cả, gia đình đều gạt qua một bên túm lại bàn chuyện kỳ lạ. Trương Oanh Oanh không thể biết những điều như ‘Quỷ đội lớp người’, ‘Quỷ thèm thịt sống’.

Về đến nhà cô mới hỏi số 0: “Con người ở đây đều kì lạ như vậy sao? Cái đứa hôm qua gặp tôi cũng bỏ chạy?”

【Tiếng nói của tôi ngoài cô ra, không ai có thể nghe thấy.】

Chuyện này bảy tám bày đã đoán ra rồi: “Tôi biết mà!” Ngừng một lát cô lại nói “Thôi rồi, chắc người ta nghĩ tôi đầu óc không được bình thường.”

Dẹp bỏ những chuyện mất mặt sang một bên, đi vào bếp đun một ít nước sôi, lúc nãy có ghé qua mua một chút ít trà, uống trà để cầm lại cơn đói.

“Boss!”

【Tôi đây.】

Đáp nhanh như vậy?

Trương Oanh Oanh nhìn vào đống thịt: “Anh đừng im lặng như vậy, tôi chết thật đó."

【Cô nấu nước tôi cứ tưởng...】

“Nấu trà, xem cấp trên thể hiện một chút nên biết cách nấu nước châm trà thôi.” Trương Oanh Oanh có dịp ngồi cùng bàn với cấp trên nên quan sát một chút, học hỏi rất nhanh, từng dùng chính phương thức mà đối thủ dùng, để kết liễu mạng sống của người đấy.

【Nấu cơm trước.】

Cô mở tủ ở trên đầu dòm ngó, tìm kiếm cái mà người ta dùng để nấu cơm.

【Cô tìm gì trên đó?】

“Để nấu thì cần cái gì?”

Trương Oanh Oanh có khi nào bước vào bếp đâu mà biết, là người khác làm cho ăn hoặc đồ ăn bày sẵn. Vẫn chưa định hình được nấu cơm bằng cái dạng gì? Mười bảy tuổi rồi mà Tề Băng vẫn chăm lo như vậy, khiến cô chẳng biết xử trí như nào?

【Cái nồi nấu cơm để bên dưới, cho gạo vào đi.】

Trương Oanh Oanh nghe lời răm rắp, thực hiện đầy đủ thì cô lại hỏi: “Bây giờ bỏ vào nồi cơm điện đúng không?”

【Vo gạo!】

“Là sao?” Cô đưa tay sờ những hạt gạo trắng đục mà hỏi cấp trên.

【Giặt đồ như thế nào thì vo gạo gần giống với như thế đấy!】

Trương Oanh Oanh lại ngu ngu ngơ ngơ, bảo cô đi giết người một chút thời gian để con mồi van xin cũng không có, hiện trường vụ án không sót lại dư âm của bản thân, cô lại nói: “Đa phần chị Tề Băng làm cho, có một hai ngày gì đó tôi mới tự tay giặt đồ, là nhúng nước đem lên phơi, có phải như vậy không?”

Người kia nhìn vào màn hình lap top khẽ cười, còn thận trọng không để phát ra tiếng, lát sau đáp:【Cho nước vào nồi, dùng hai tay chà xát lại với nhau, gạo nằm ở chính giữa.】

Cô bắt đầu thực hiện theo lời số 0.

【Đúng rồi, giờ thì đổ hết nước ra.】

Trương Oanh Oanh cẩn thận đổ hết nước trong nồi ra, cẩn thận bao nhiêu thì gạo trôi theo nước ra ngoài bấy nhiêu, gần hết nước thì gạo như con sóng lớn ập vào bờ, đổ gần một nửa xuống bồn, cô chỉ có thể trách bản thân mình hậu đậu: “Trời ạ, tôi lỡ tay.”

【Hốt vào đi.】

Cô liền nói: “Không được, tôi đi lấy thêm gạo.”

【Học cách tiết kiệm.】

Ấp úng Trương Oanh Oanh nói: “Nhưng, nó… Nó bẩn rồi."

【Cô có bệnh sạch sẽ?】

Có chết Trương Oanh Oanh cũng không thừa nhận căn bệnh này, nó giống với việc bản thân như đang khác biệt với mọi người, sẽ không thể hòa nhập còn bị gọi là thể hiện, hay là nói bản thân ở một đẳng cấp khác không bao giờ chạm vào những thứ dơ bẩn. Cô đúng là loại người như thế cho dù có đói, miếng ăn đã rớt xuống đất không thể nhặt lên, huống chi là bỏ vào miệng nhai.

Làm nhiệm vụ sẽ không để máu bắn vào quần áo, người đầu tiên chất vấn cô là Hàm Nghiêm, anh rất không vừa mắt cứ nói Trương Oanh Oanh có tính tiểu thư, nhưng cũng là người thấu hiểu nhiều nhất. Người thứ hai phát hiện là Quan Nghi, cậu không có quá nhiều ý kiến. Tề Bằng tuy tinh ý nhưng đến giờ này vẫn chưa nhận ra.

Giọng nói không còn ương ngạnh hay cáu gắt: “Làm gì có chứ?”

Miễn cưỡng cô đưa tay nhặt lên.

【Nếu thật sự có bệnh sạch sẽ thì không nên gượng ép bản thân.】

Cô quyết tâm nhưng chẳng làm gì ra hồn, nắm gạo cầm trên tay đã là kỳ tích nhưng bước tiếp theo là bỏ vào nồi lại chẳng thể, kiểu nào cũng không thể bỏ vào.

“Tôi không có mắc phải loại bệnh Boss vừa nói.” Cô thở sâu, lảng tránh “Chẳng qua là không muốn tiết kiệm thôi. Tôi vác bao gạo từ chợ đến nhà vẫn được đấy thôi.”

Chỉ có thể nói Trương Oanh Oanh sợ máu dính vào quần áo, sợ nhặt thức ăn bẩn, ngoài chuyện đó ra thì không còn gì khác.

【Tôi không rõ, vo gạo lại một lần nữa.】

Một lần đã làm mất đi một nửa số gạo có trong nồi, lần thứ hai cũng y như lần trước chỉ khác biệt rơi ra ngoài ít hơn, là một nửa của một nửa!

Cô tiếp tục lảng tránh: “Anh không ăn uống gì sao?”

【Nhờ cô mà tôi không thể nấu cái gì.】

Trương Oanh Oanh phấn khích: “Vậy là anh cũng ở trong bếp?”

【Ừm.】

Số 0 phải đem laptop của mình đặt ở một chỗ dễ quan sát vừa rút con dao bên cô lại có chuyện, cầm bó rau chưa kịp làm gì bên cô làm đổ gạo. Bữa ăn của Trương Oanh Oanh rất có quyền lực, cũng chẳng biết con Quỷ đứng đầu khi nào mới có một bữa ăn.

“Anh nấu cái gì?” Cô rất tò mò tay nghề của người này “Tôi cứ nghĩ sẽ có người cơm bưng nước rót cho anh chứ? Người có cấp cao cũng như những con tốt à?”

Cô là lần đầu biết đến loại chuyện này, Bà La Sát có phải động tay động chân đâu?

Trương Oanh Oanh thắc mắc hỏi: “Chỗ anh không có Quỷ Nhỏ sao?”

【Có, nhưng bọn họ không được vào nhà.】Ngừng một lát số 0 lại nói【Hôm nay cô ăn những gì tôi điều ăn giống như vậy.】

Trương Oanh Oanh càng phấn khích hơn, biết trước kết quả là một đống lộn xộn nhưng vẫn nói: “Làm xong thì giúp tôi chụp lại, dù sao cũng là bữa cơm đầu tiên tự nấu.”

【Rau, nhặt đi.】

Đưa mắt nhìn thấy đống rau mà số 0 bảo mua, cô hỏi: “Mấy cái lá này?”

【Ăn được.】

“Ờm, anh nói ăn được thì tôi còn nghi ngờ gì nữa.” Cô chốt hạ điều muốn hỏi “Là nhặt làm sao ấy?”

【Cô cứ chia độ dài ra khoảng một ngón tay.】

Sau mười lăm phút bên số 0 đã nhặt xong, bên Trương Oanh Oanh cũng chạy về đích, chưa nhìn kết quả nhưng lại thấy được sự khác biệt. Một bên độ dài vừa đủ một bên cụt ngủn, số 0 lại quên cô không có kinh nghiệm rồi. Quên dặn là ngón tay nào, đoán không nhầm thì bên Trương Oanh Oanh áp dụng ngón tay út, nãy giờ số 0 lo nhặt phần của mình, ngước nhìn chỉ biết thở dài.

“Tiếp theo là rửa đúng không?"

【Cho ít muối vào.】

Trương Oanh Oanh nói với giọng điệu vô cùng tự hào: “Cái này tôi biết đấy nhé!”

【Tôi muốn góp ý.】

Cô tiếp lời: “Có sửa lỗi mới khôn ra, nói!”

Đạo lý này số 0 chưa từng nghe qua nhưng nghĩa của có lại giống với câu nói nào đó, nhất thời chưa kịp nhớ!