Linh Vực

Chương 19: Bế quan



Vì Lăng Thừa Nghiệp không hề cấm tộc nhân vào trong Dược sơn, nên Dược sơn bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.

Mỗi ngày đều có không ít tộc nhân Lăng gia, ôm tin tưởng và hy vọng đi vào trong dò xét, nhưng kết quả đều như nhau – không công mà lui.

Ngay cả Lăng Thừa Nghiệp, Đỗ Kỳ Sơn đã là Khai Nguyên Cảnh mà còn không có cách nào không mất phương hướng trong kỳ trận, thì những người còn lại càng thêm không có khả năng thành công đi vào sâu bên trong.

Lần lượt thất bại, nhiều người thay đổi chiến lược, xoay sang nhờ Tần Liệt.

Thế là có không ít người Lăng gia, từ sáng sớm đã chờ Tần Liệt, cùng hắn vào trong Dược sơn, theo đuôi chui vào trong động, muốn cùng Tần Liệt thành công xông vào sâu bên trong.

Đáng tiếc lần nào bọn họ cũng bỗng nhiên mất phương hướng, mất tung tích Tần Liệt, trong thạch động rõ ràng có ảo trận sương mù, khiến người ta không nhìn thấy cả người bên cạnh.

Về sau, mọi người dần hết hy vọng, tuy vẫn còn đầy tò mò với Tần Liệt, nhưng không tìm được cách vào thông qua hắn nên cũng dần bỏ đi ý định này.

Biết Đỗ Kiều Lan lòng dạ hẹp hòi, Lăng Thừa Nghiệp sợ ả ngầm ra tay với Tần Liệt nên sai Lăng Phong, Lăng Dĩnh hôm nào cũng đi theo Tần Liệt ra vào Dược sơn, phòng ngừa hắn bị tập kích.

Lăng Thừa Nghiệp làm vậy khiến Đỗ Kiều Lan mãi không tìm được cơ hội, lại càng căm hận người Lăng gia, và cả Tần Liệt.

Sau khi đính hôn, số lần Lăng Ngữ Thi đến tìm Tần Liệt càng tăng, có đôi khi sáng sớm đã mang cơm canh tới, giúp Tần Liệt khỏi phải đến tiệm cơm của Lăng gia để dùng cơm.

Đến chạng vạng tối, khi trở về, Tần Liệt thường thấy nàng đã sớm chờ sẵn.

Châm nước, xếp chăn, quét dọn vệ sinh, làm việc nhà, Lăng Ngữ Thi làm ngày càng thành thạo, hôm nào cũng kiên trì như vậy, và kể cho Tần Liệt nghe đủ loại chuyện vặt trong Lăng gia trấn.

Có đôi khi, Lăng Ngữ Thi không nói gì, hai tay chống cằm, đôi mắt dễ thương rạng rỡ nhìn hắn, như muốn tìm xem bí mật sâu trong lòng hắn.

Mỗi lần như vậy, Tần Liệt đều thấy khẩn trương, vô cùng cẩn thận duy trì thần sắc đờ đẫn.

Lăng Ngữ Thi khi thì ra vẻ thất vọng, khi lại lắc đầu bật cười, khiến Tần Liệt không đoán ra nổi nàng nghĩ cái gì.

Việc tu luyện thường ngày của Tần Liệt cũng không vì chuyện quặng mỏ náo nhiệt mà thay đổi, hắn vẫn tiếp tục khắc khổ như cũ, chưa từng lười biếng.

Đến một ngày.

Trong một sơn động ở sâu bên trong Dược sơn, Tần Liệt ngồi dựa vào một cột đá, nín hơi tập trung tư tưởng, dùng thú hạch U Ảnh Điện Điêu để tu luyện.

Nền đất xám bên cạnh hắn chính là do những viên thú hạch đã bị hắn hấp thu hết từ từ rã ra mà thành.

Không ngờ, theo U Tịch Lĩnh săn bốn mươi viên thú hạch đã hết chẳng còn lại mấy khối, cả băng hành thảo cũng đã dùng hết rồi.

Một lúc sau, viên thú hạch trong tay hắn nát bấy thành bụi phấn, Tần Liệt tập trung vận chuyển linh lực trong người.

Một tia linh lực từ linh hải trong đan điền, theo gân mạch từ từ chuyển động, như một tia nước nhỏ hướng dần về cánh tay trái, rồi chợt bất ngờ gia tốc, như sóng to gió lớn cuồn cuộn dồn tới ngón trỏ tay trái!

“Xuy xuy xuy!”

Thanh âm kỳ dị truyền ra từ ngón trỏ, cả ngón tay bị linh lực dồn ép sưng lên đau nhức vô cùng, đỏ thẫm lại như bị thiêu đốt.

“Bành!”

Linh lực mãnh liệt bành trướng như gặp phải một vách ngăn vô hình không xuyên qua được, nên cuộn trở về lòng bàn tay, khiến tay trái của hắn vô cùng nhức mỏi, rồi mất đi cảm giác.

“Vẫn chưa được…”

Tần Liệt mở mắt, nhìn ngón tay trái, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia lo nghĩ.

Thời gian gần đây, nhờ thú hạch, linh hải trong đan điền linh lực tràn đầy, vì vậy hắn muốn trùng kích cảnh giới luyện thể thất trọng thiên, đáng tiếc trùng kích mấy lần đều thất bại.

Luyện Thể Cảnh chi làm chính giai đoạn, trước lục trọng thiên tu luyện khá đơn giản, chủ yếu chỉ tập trung linh lực, điều khiển linh hải, rồi không ngừng dùng linh lực cải tạo huyết nhục, khiến gân mạch trở nên cứng cỏi, nói chung trước lục trọng thiên đột phá khá là dễ dàng.

Trong giai đoạn này, lúc giao chiến, võ giả chủ yếu dựa vào sức mạnh thân thể, chứ chưa sử dụng được linh kỹ, cũng chưa thể bộc phát linh lực để đả thương hay giết người.

Chính vì võ giả cấp độ này chưa thể phóng xuất linh lực ra khỏi cơ thể, linh lực trong người ra không được sẽ không tạo ra được lực sát thương, cũng không thể hút thêm linh khí, gia tăng sức chiến đấu của võ giả trên phạm vi lớn.

Chỉ có đột phá đến thất trọng thiên, võ giả mới có thể khiến linh lực tràn ra ngoài, dùng mọi bộ vị trên cơ thể đả thương địch thủ, hoặc truyền linh lực vào linh khí, phát huy uy lực của linh khí.

Võ giả cấp bậc này còn có thể dùng linh lực rèn luyện cốt cách, cốt tủy và tạng phủ, khiến cho cường độ thân thể nâng cao lên một bước.

Bởi vậy, giữa lục trọng thiên và thất trọng thiên là một đường ranh giới, tuy chỉ kém nhau một bậc, nhưng khác biệt lại rất lớn.

Lúc cùng võ giả Toái Băng Phủ giao phong, thoạt nhìn hắn có lôi điện bao phủ toàn thân, nhưng những lôi điện kia cũng không phải là từ linh lực trong người trào ra, mà là tia chớp tự nhiên từ trên trời rơi xuống, dẫn đường cho linh lực của hắn, những tia chớp này đại đa số đều là lực tự nhiên.

Nếu không có sấm chớp tự nhiên, hắn không cách nào đạt được bước này, sau này đánh nhau, hắn không thể nhờ vào việc trời tuôn sấm chớp được, nên nhất định phải mau chóng đột phá đến cảnh giới thất trọng thiên.

Luyện thể thất trọng thiên, có thể dùng linh lực thẩm thấu vào xương căn cốt tủy tạng phủ, cũng có thể trợ giúp hắn tu luyện Thiên Lôi Cức.

Trong mắt nhiều người, chỉ có bước vào cảnh giới thất trọng thiên mới được xem là võ giả chính thức, dưới lục trọng thiên chỉ được gọi là quân nhân mà thôi.

Lăng Dĩnh rất hâm mộ Lăng Phong, vì Lăng Phong đã đột phá thất trọng thiên, là võ giả chính thức ít ỏi trong đám thanh niên Lăng gia.

“Nhất định phải mau chóng vượt qua cánh cửa này!” Tần Liệt nghỉ ngơi một chút, để tay trái bớt nhức mỏi, lấy ra một viên thú hạch U Ảnh Điện Điêu nữa, “Còn có ba viên cuối cùng, nhất định phải vượt qua được, linh dược linh thạch còn thừa mang về từ Cực Hàn sơn mạch cũng phải đến thất trọng thiên mới dùng được.”

Linh đan linh thạch lấy từ võ giả Toái Băng Phủ, hắn chỉ lấy một phần làm sính lễ, còn thì giữ lại cho mình, để dành trong sơn động.

“Ba ba ba!”

Ngón tay phát ra âm thanh giòn vang như muốn gãy, nhưng bao nhiêu linh lực dũng mãnh tràn tới cũng đều bị chặn lại, thủy chung không cách nào phá tan vách ngăn phóng ra ngoài được.

Trong sơn động, Tần Liệt nhiều lần thử trùng kích, rồi nhiều lần thất bại.

“Kết quả thấp quá, không được, phải tìm phương pháp khác.” Tần Liệt híp mắt nhíu mày suy nghĩ, chợt nhớ ra một thứ, khẽ kêu: “Trần Hồn Châu! Vô Pháp Vô Niệm!”

Cũng không thèm suy nghĩ có được hay không, hắn hít sâu, tập trung tinh thần, dần cảm thấy như có một linh hồn trong đầu nhè nhẹ bay ra, hướng về phía Trấn Hồn Châu.

Thời gian trôi qua, hắn tập trung được càng nhiều ý thức linh hồn, không ngừng hội tụ về phía Trấn Hồn Châu.

Trấn Hồn Châu ở mi tâm sáng dần lên như một tròng mắt đen kịt.

Trong sơn động, Trấn Hồn Châu tỏa ánh sáng âm u, chợt sáng chợt tối, vô cùng quỷ dị.

Từng chút một, linh hồn của hắn như dần chuyển hẳn vào trong Trấn Hồn Châu, bên trong một không gian hỗn độn, có thể nhìn thấy mọi cử động của cơ thể mình, thậm chí còn có thể khống chế thân thể, khiến thân thể tiếp tục tu luyện theo bản năng.

Trong không gian kỳ diệu này, hắn nhìn thấy rất rõ thiên địa linh khí trong sơn động với tốc độ rất nhanh hội tụ về phía hắn, nhìn thấy những dòng linh khí mỏng manh như làn khói thông qua những lỗ chân lông nhỏ xíu chui vào trong cơ thể hắn.

Bình thường có mở to mắt cũng không tài nào nhìn thấy lỗ chân lông, nhưng trong trạng thái này, mọi thứ như được phóng đại lên rất nhiều lần, hình ảnh hiện ra vô cùng rõ ràng!

Trong cảnh giới Vô Pháp Vô Niệm thần kỳ, linh hồn hắn luôn trong trạng thái lung lay, nhưng lại thấy thân thể mình rất rõ.

Trong trạng thái này, hắn như cùng thiên địa hô ứng lẫn nhau, việc tu luyện càng thu hút càng nhiều linh khí tụ tới…

Dùng linh hồn, Tần Liệt nhìn xem bên trong thân thể hắn, xem xem trong khi tu luyện, linh lực trong gân mạch lưu động, gia tốc, hướng về phía đầu ngón tay phóng tới.

Hắn phát hiện trong lúc tăng cường việc tu luyện, vách ngăn cảnh giới hình như ngày càng trở nên yếu đi.

Trong lòng hắn tâm sáng như tuyết, dần đạt đến trạng thái vô pháp vô niệm, linh lực tụ lại càng nhanh, tốc độ lưu động trong gân mạch cũng tăng theo.

Trong quá trình tu luyện, thân thể không ngừng tự điều chỉnh dần đến trạng thái tốt nhất, đến mức hắn cảm thấy linh hồn hắn tồn tại căn bản là chuyện dư thừa.

Kỳ diệu không từ ngữ nào tả nổi!

“Xoẹt!”

Không biết qua bao lâu, đầu ngón tay đột nhiên bắn ra một tia chớp xanh, điện mang lóe lên rồi biến mất, đánh nát một khối thạch bích trên vách sơn động trước mặt.

Linh hồn phiêu lãng nhìn thấy tía chớp kia, vô cùng vui mừng, rồi hết sức liều mạng trùng kích vào hạt châu.

“Oanh!”

Trong óc chấn động một cái, cảm giác linh hồn trở về vị trí cũ hiện lên trong lòng hắn.

Tần Liệt lập tức tỉnh lại.

Năm năm, đây là lần đầu tiên không mượn nhờ ngoại lực, chỉ dựa vào nghị lực theo trạng thái vô pháp vô niệm mà thành công!

“Ha ha ha ha…” Tần Liệt cười ngây ngô không ngừng.

Nhờ trạng thái vô pháp vô niệm, không những hắn đột phá thành công vào cảnh giới Luyện thể thất trọng thiên, mà còn hiểu sâu hơn về cảnh giới này, hơn nữa còn phát hiện ra mình có năng lực rời khỏi Trấn Hồn Châu. Những điều này khiến lòng tin tưởng của hắn tăng mạnh, thấy được tương lai vô cùng rộng mở.

“Ọt ọt! ọt ọt!”

Tiếng bụng đói cảnh tỉnh sự kích động của hắn, giờ hắn mới nhận ra cơ thể đã gầy quắt, cũng không nhớ nổi bao lâu rồi chưa ăn.

Quá lâu không ăn gì khiến bước chân hắn loạng choạng, hắn phải vịn thạch bích từ từ đi ra khỏi sơn động.

Ngoài cửa động, Lăng Ngữ Thi sắc mặt tiều tụy, trong mắt đầy lo lắng, nhìn chăm chăm vào vách động xa xa.