Livestream Nuôi Sắp Nhỏ, Tui Bị Bắt Debut

Chương 41



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Robert dắt thằng nhóc nhà mình vào đây chơi, biện pháp bảo vệ trong game rất tốt, hoàn toàn không có tình huống bắt cóc hoặc bán con nít, gã bỏ con trai lên bãi cát, để nó tự đi tìm mấy đứa nhóc khác chơi.

Gã thì nằm dài trên ghế, mặt mày bực dọc.

Robert bị thằng con mình kéo vào đây, lúc thông báo Yến Tháp livestream xuất hiện, hắn mới ngẩng đầu nhìn đằng trước một chút. Bây giờ gã phải chơi với nhóc con nhà mình nên chỉ đành tiếc nuối để lúc khác.

Tối nay gã nhất định phải xem hết video quay lại.

Gã kéo nón trên đầu xuống, che đi ánh mặt trời chói mắt, người lớn chỉ được phép chơi với con nít trong game, không được sử dụng bất kì thiết bị nào.

Nếu không sẽ bị hệ thống đá bay ra ngoài.

Robert chỉ còn cách ngủ cho qua giờ.

Gã chưa nhắm mắt được bao lâu thì đuôi bỗng bị ai kéo. Không cần đoán cũng biết chắc chắn là thằng nhãi nhà gã, chỉ là một nhóc mèo Dragon Li lớn bằng bàn tay thôi mà quậy khiếp.

Robert ừ một tiếng cho có lệ: "Sao vậy?"

Bé Dragon Li ríu rít nom hưng phấn vô cùng: "Meo méo mèo, meo méo meo ~!"

"À, mới kết bạn hả con, giỏi lắm, đi chơi với bạn đi, ba buồn ngủ."

"Meo! Mèo méo meo!" Bé Dragon Li hưng phấn trèo lên đuôi rồi nhào lên nhảy loi choi trên bụng gã.

Robert thiếu chút nữa đã ói hết cơm canh mới ăn ra ngoài, chỉ đành ngồi dậy, chậm rãi đi về phía người bạn con trai mới làm quen.

Không biết là mèo quất hay mèo Anh lông ngắn bạc. Lần trước thằng nhóc này chơi với con mèo quất kia, rõ ràng chỉ là một đứa nhóc nhưng lại nặng gấp đôi bé Dragon Li nhà gã, lúc chơi chung còn vô tình ngồi sụp lâu đài cát thằng bé làm.

Robert phải dỗ rất lâu.

Bây giờ chưa thấy bạn mới của con trai nhưng gã đã bắt đầu nhủ thầm, lát nữa nhất định không được để hai đứa nó vọc cát, giường lò xo bên kia không vui à.

Robert nghĩ một đằng còn mặt một nẻo, trưng gương mặt nhiệt tình nhất của mình, chuẩn bị chào hỏi phụ huynh người bạn mới của con trai mình.

Không chừng còn có thể làm vài ván bài.

Gã nghĩ thầm. Bước chân vẫn chậm rãi như cũ, cho dù bé Dragon Li có đạp mặt gã thế nào cũng không tăng tốc, mười phút trôi qua, bé Dragon Li mới có thể thấy được bóng người bạn của mình. Nhóc giãy giụa nhảy khỏi lòng gã, chạy về phía một con hồ ly nhỏ đỏ chót.

Robert còn chưa kịp dời mắt đã thấy một con báo tuyết đốm đỏ nhào về cả bọn.

Robert biến sắc.

Thời đại tinh tế, hiển nhiên sẽ không ai dựa vào giống loài để đàn áp những loài yếu hơn, nhưng cái thứ mang tên thiên tính này vẫn sẽ xuất hiện ở con nít. Bé Dragon Li là một nhóc mèo rất nhát gan, đừng nói là báo, chỉ cần thấy mấy đứa nhóc trông có vẻ hung dữ một chút cũng đủ khiến thằng bé hoảng hồn.

Cho nên con trai gã chỉ có thể chơi với mấy nhóc mèo con, hôm nay chơi chung với hồ ly đã đủ khiến gã bất ngờ, không ngờ còn có một con báo tuyết đột ngột vọt đến.

Robert chạy lại, vội vàng muốn tách cả ba ra.

Gã chưa kịp chạy đến đã nhìn thấy nhóc báo tuyết kia đụng ngã hồ ly nhỏ, bé Dragon Li bên cạnh hơi sững người, sau đó cũng nhào lại, vồ lấy cái đuôi to của nhóc báo tuyết, meo một tiếng rồi cúi đầu cắn cái đuôi trong chân mình.

Thằng oắt này! Đuôi báo tuyết muốn cắn là cắn hả?!

Không sợ nó vẫy đuôi hất con ra hay gì!

Robert không dám dọa nhóc báo tuyết kia, sợ làm nó giật mình hất bé Dragon Li nhà gã ra.

Nhưng tiếng thở của gã quá nặng, nhóc báo tuyết nhanh chóng nhận ra. Nó ngẩng đầu nhìn gã rồi lại cúi xuống lại chẳng hề quan tâm đến gã, cũng không hất mèo con ra, chỉ khó chịu rút đuôi mình lại, sau đó lại bị bé Dragon Li vồ lấy. Nó lại rút đuôi ra, lần này bé Dragon Li ngồi luôn lên đuôi nhóc báo tuyết.

Lúc này nhóc báo tuyết dứt khoát thả hồ ly ra, xoay người đè bé Dragon Li xuống, đùa giỡn cắn lỗ tai nó.

Bé Dragon Li ôm chặt cái đuôi kia, liên tục meo meo.

... thì ra đây là bạn của thằng bé.

Robert thở phào nhẹ nhõm, yên lặng quan sát nhóc báo tuyết này. Liên Bang có rất ít báo tuyết, hầu hết bọn họ sống riêng lẻ, không giao tiếp với loài khác, cũng không có người nổi tiếng nào thuộc loài báo tuyết. Báo tuyết ở Liên Bang phải nói là không khác gì cao nhân sống ẩn dật.

Nhưng ở hành tinh Ronan có một con.

Robert khựng lại, nhướn mày. Khoan đã, hình như không phải một con, Yến Tháp cũng có một nhóc báo tuyết.

Nhắc tới mới nhớ, hình như con báo tuyết Yến Tháp đang nuôi cũng lớn ngần này, vóc dáng cũng đẹp giống nhóc kia....? Hình như không phải giống đâu??? Hai đứa này y chang nhau mà?

Robert đột ngột nhận ra một chuyện. Hắn quay đầu nhìn dáo dác khắp nơi, hai mắt sáng lên, hưng phấn đến mức chân run lên.

Gã hên vậy á?!!!

Đúng ha đúng ha đúng ha!

Ông trời ơi, nếu gã có thể gặp Yến Tháp ở đây, gã nguyện ý không cho nhóc Dragon Li nhà mình kiêng ức gà một tháng!

Robert sốt ruột tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy cục bông giống Yến Tháp ở đâu. Chẳng lẽ app livestream có filter, làm gã không nhận ra Yến Tháp nữa?

Hay thật ra Yến Tháp không mềm mại đáng yêu như trong livestream?

Robert không bỏ cuộc. Gã tiếp tục tìm kiếm khắp nơi. Bỗng nhiên, gã thấy một con hồ ly lớn đang đội nón, vừa nhìn đã biết là người lớn đi chung với nhóc hồ ly đang chơi với con gã. Tay hồ ly lớn kia bưng một cái mâm, bên trên có rất nhiều xiên đồ nướng.

Ăn đồ ăn trong game không no thật, chủ yếu là ăn cho biết vị.

Robert không tự chủ đi về phía đó.

"Xin chào!"

Hồ ly lớn nhìn con mèo xa lạ trước mặt, hỏi: "Có chuyện gì?"

Robert: "Tôi là Robert, nhóc con nhà anh rất đáng yêu." Gã chỉ nhóc hồ ly đang chơi với nhóc bé Dragon Li cách đó không xa.

Hồ ly lớn: "À, mèo con nhà anh cũng rất đáng yêu. Anh muốn ăn xiên nướng chung không?"

Robert chờ câu này mãi, nhưng bây giờ gã muốn biết một chuyện khác hơn: "Vậy anh, anh đi một mình hả?"

Nghe gã nói, hồ ly lớn bừng tỉnh: "Anh đến tìm cục bông phải không?"

"Anh cũng...?"

"Anh không phải người đầu tiên trong tối nay." Hồ ly lớn cười đắc ý: "Cục bông rất đáng yêu. Ai cũng muốn đến nói chuyện với cậu ấy. May mà tôi tinh mắt, kết bạn với cậu ấy ngay khi cậu ấy mới vào đây, he he."

Tim gã đã nhảy cỡn lên khi nghe hồ ly lớn nhắc đến cục bông.

Đến khi nhìn thấy cục bông đầu đội nón, ngồi ở hướng mười một giờ, hồ ly lớn thấy con mèo lớn này khóc nấc lên.

Làm hắn giật cả mình!

Yến Tháp đang cúi đầu đan len. Đây là trò giải sầu duy nhất người lớn dùng để giết thời gian khi mấy đứa nhỏ chơi. Ngoài đan len ra cũng có vài trò nho nhỏ khác, những trò này là để các người lớn thi với nhau, ai nhanh nhất sẽ thắng. Nếu thắng thì nhóc con nhà người đó sẽ có một chiếc vương miện vàng rực lấp lánh, mấy nhóc còn lại chỉ có thể đội hoa đỏ nho nhỏ.

Đây là cái áo len thứ hai cậu đan rồi. Áo len chỉ lớn bằng bàn tay, đan mười cái thì trò chơi này sẽ kết thúc.

Lúc tiếng mèo kêu vang lên bên tai, cậu có chút bất ngờ. Yến Tháp ngẩng đầu nhìn thì phát hiện một con mèo Dragon Li to như chiếc vali chạy về phía mình, sau đó phanh gấp sau lưng cậu, cẩn thận meo một tiếng.

Yến Tháp ngơ ngác. Cậu nhìn đôi mắt chờ mong của gã, thử "ừ" một tiếng.

Mèo Dragon Li: "!!!" Là Yến Tháp a a a a, là Tháp Tháp gã thích nhất á! Nắm lông đáng yêu!!

"Meo meo meo!!!"

Yến Tháp không hiểu tiếng mèo, càng không hiểu tại sao có người thú trưởng thành thà meo meo chứ không nói tiếng người trước mặt mình.

Cậu nhìn hồ ly lớn bên cạnh.

Hồ ly lớn nhún vai, vỗ vai Robert: "Người anh em, anh hơi hưng phấn quá rồi."

Robert lại meo một tiếng, rốt cuộc cũng nhìn thấy Yến Tháp đang ngơ ngác. Lúc này gã mới nhận ra mình quá phấn khích, bèn lúng túng nói: "Xin lỗi Tháp Tháp, tôi chỉ phấn khích quá thôi."

Yến Tháp thấy gã biết tên mình, bèn hỏi lại: "Anh là...."

"Tôi là fan trung thành của cậu!! Tôi rất rất thích cậu!" Robert nói xong, giơ chân chỉ nhóc Dragon Li đang chơi gần đó: "Trùng hợp làm sao, cậu cũng mang nhóc con nhà mình vào đây chơi."

"Đúng vậy." Yến Tháp cười. Sau khi biết người kia là fan của mình, cậu vỗ vị trí bên cạnh ra hiệu cho Robert ngồi xuống.

"Trong lúc chờ tới giờ ăn tối thấy hơi chán nên dắt mấy đứa nhỏ vào đây chơi."

Robert: "Tôi biết. Tôi còn đang xem livestream của cậu trước khi vào đây mà." Gã vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn không trung. Máy quay ở bên ngoài, tất cả mọi chuyện bên trong đều được livestream bằng cách chia sẻ màn hình.

Chắc chắn xung quanh đây có rất nhiều fans. Chắc chắn bọn họ đang gato đỏ cả mắt với gã, ha ha!

Đúng như gã đoán.

Trong lúc gã vọt đến chỗ của Yến Tháp, đã có fans nói ngay.

[Không cần con nít quỷ: Con mèo này bị cái gì vậy hả, gã ta sắp nhào lên người Tháp Tháp rồi! Tháp Tháp mau né đi!]

[Cầu vồng bảy màu: Con mèo Dragon Li trái tự nhiên này đâu ra đây!? Cái gì mà nóng tính với ưa bắt bẻ đâu! Con Dragon Li này vứt liêm sỉ ra chuồng gà rồi đúng không!]

[Touvy: Hâm mộ đến mức nước mắt chảy khỏi miệng nè hu hu hu. Tôi cũng muốn được chạy về phía cục bông như thế. Nếu cục bông giang tay ôm tôi vào lòng thì càng tốt hơn! He he!]

May mà Robert không muốn làm Yến Tháp sợ nên đã kiềm chế bản thân ngồi cách Yến Tháp một khoảng an toàn, nhưng khóe miệng vẫn nhếch cao.

Gã nhìn Yến Tháp cầm que gỗ cúi đầu đan áo len bên cạnh. Đệm thịt của cục bông hơi dày, kẽ ngón chân cũng không lớn, cầm que trông có vẻ rất khó khăn. Cậu đan rất chậm, nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu ấy nghiêm túc vòng dây qua que gỗ, không ai nỡ làm phiền cậu.

Robert nhìn một hồi, vì tìm đề tài chung với Yến Tháp, gã cũng đan len. Gã ngồi bên cạnh giả vờ không biết gì cả, cứ chốc chốc lại hỏi Yến Tháp vài điều.

Yến Tháp cũng vừa mới học được, hướng dẫn cũng khó khăn. Cậu cứ nghĩ mèo lớn sẽ khó chịu, nhưng vô tình nhìn thấy cái đuôi đang vẫy nhè nhẹ sau lưng gã.

... có lẽ mèo lớn không mất kiên nhẫn như cậu nghĩ.

Trong livestream.

[Vito là người lớn: Tôi hờn! Cay! Rất là cay! Con mèo to xác này là ai đây?!!]

Nắm lông nghiêm túc dạy mèo lớn cách đan áo len, cho dù gã không móc len vào được cũng không giận. Mấy người thú đứng ngoài quan sát đã lâu cũng vội bước đến.

Ai cũng rối rít giơ cầu len và que gỗ trong tay ra.

"Tháp Tháp, tôi cũng không biết làm, cậu có thể chỉ tôi với được không?"

Đây là một con Golden Retriever, hắn ta bước đến góp lời với đám đông bên cạnh Yến Tháp.

"Tháp Tháp, làm sao để móc sợi len này ra được hình này thế. Cậu giỏi quá đi." Một con marmota lên tiếng. Hắn ỷ vào chiều cao lùn tịt của mình, muốn nhào luôn lên người Yến Tháp.

"A, Tháp Tháp, que của tôi hỏng mất rồi, làm sao bây giờ." Một con thỏ trắng mặt mày vô tội nhìn que gỗ gãy đôi trên tay. Yến Tháp sắp đan xong, nghe hắn nói vậy bèn đưa luôn cây của mình cho hắn.

Thỏ trắng lớn: Chạm vào chân cậu ấy rồi! Mềm thật đấy hu hu hu.

- -

Chú thích

Mèo Dragon Li: Hay còn gọi là mèo Li Hua Trung Quốc. Đây là giống mèo bản địa của Trung Quốc. Nó không phải mèo mướp đâu nha. Trông giống thôi chứ mèo ta là giống loài riêng biệt được công nhận đàng hoàng đó.

Mèo Dragon Li (tên khác Li Hua Mao, Li Hua Trung Quốc, Li Mao, chữ tiếng trung: 貍花貓) là một giống mèo bản địa của Trung Quốc đại lục. Nguồn gốc của giống mèo này tới nay vẫn rất phức tạp & chưa được làm sáng tỏ.

Một bộ phận người nghiên cứu về giống mèo Li Hua Mao cho rằng chúng đã được con người thuần hóa từ một giống mèo rừng nào đó. Tuy nhiên nhiều người khác thì lại bác bỏ quan điểm này.

Tuy nhiên dù mèo Dragon Lee có nguồn gốc từ đâu thì chúng cũng đã được hiệp hội mèo quốc tế (CFA) & hiệp hội mèo trung quốc (CAA) công nhận là một giống loài riêng biệt.

II – Ngoại hình của mèo Dragon Li

Mèo Dragon Li có thân hình mũm mĩm vô cùng đáng yêu, chúng cao từ 25 -30cm và nặng khoảng 4-6kg, dù tròn trịa như vậy nhưng mèo li hua mao lại mang vẻ ngoài của sự mạnh mẽ, thêm một chút gì đó hoang dã tự do.

Chúng có một chiếc đầu khá to, tròn cộng thêm một đôi tai tam giác dựng đứng để nghe ngóng, trông vô cùng năng động, thông minh.

Đôi mắt tinh anh màu xanh lá hoặc màu xanh đậm đã làm cho mèo Dragon Li thêm phần "điển trai" hơn bao giờ hết.

Mèo Dragon Li thường có màu lông là màu tabby, do vậy rất nhiều con sen thường trở nên rất khó phân biệt chúng với giống mèo ta hoặc mèo mướp Việt Nam.

Một mẹo nhỏ là bạn có thể quan sát đuôi của mèo Li Hua Mao, giống mèo này có 1 chiếc đuôi tương đối to nhưng lại khá ngắn.

Cre: Tin động vật



Marmota:



- -

Ngọc Thụy: Thật ra tác giả từng nói Robert là cá sấu trong chương 17. Không hiểu tại sao tới đây lại thành mèo dragon li, nhưng thui kệ, chắc không phải nhân vật chính nên tác giả quên ấy.