Livestream Nuôi Sắp Nhỏ, Tui Bị Bắt Debut

Chương 61



Nhóm fans đang xem livestream cũng nghe được tiếng meo meo, thậm chí còn lo lắng hơn cả Yến Tháp đang muốn sang bên kia xem thử có chuyện gì. Lỡ bên kia có gì nguy hiểm, cái thân bé tí này của Yến Tháp có thể làm được gì chứ.

[Touvy: Nắm Lông đừng manh động!!]

[Nắm Lông gọi tôi về ăn cơm: An ninh chỗ này tốt lắm, Nắm Lông nên chú ý an toàn của mình trước đi!!]

Mọi người nhao nhao cả lên, Yến Tháp nhìn thấy tất cả.

Cậu nói: "Qua xem chút thôi, nếu không phải tình thế cấp bách thì mọi người đừng học tôi nhé."

Vừa nói cậu vừa bơi đến cái cửa nhỏ kia. Cái cửa này chắc là nơi đám cá heo thường xuyên bơi qua bơi lại, cho nên độ lớn cũng khá phù hợp với cậu.

Yến Tháp cẩn thận nhích lại gần, bên trong tối thui, chỉ có ba con đường.

Fans nhìn thấy hành động của cậu, làn đạn bỗng trở nên yên tĩnh một lát rồi chợt có bình luận bay qua.

[Một bé lười: Sao nhìn bóng lưng của Nắm Lông đáng yêu mà tui thấy an toàn quá vậy nè?!]

Câu này như đã nhắc nhở đám fans còn lại, làn đạn lập tức kín mít.

[Touvy: Quả nhiên Nắm Lông là thần!!]

[Nắm Lông gọi tôi về ăn cơm: Nắm Lông tốt quá! Nhưng nhớ cẩn thận hơn đó!!]

[Elizabeth nổi tiếng: Tôi! Hôm nay quyết định đổi chồng! Quá tuyệt!]

[567t: Nắm Lông đáng yêu như vậy sao có thể làm chồng người ta?! Tôi mới là chồng của cậu ấy!]

[Meo Meo: Đang có trào lưu nằm mơ giữa ban ngày hả??]

Yến Tháp đang tập trung bơi nên không thấy mấy bình luận này. Trên hành lang này là phòng của đám cá heo, ánh đèn từ căn phòng nằm chính giữa con đường, tiếng ồn cũng lớn, Yến Tháp có thể nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ bên trong.

Trong đầu Yến Tháp xuất hiện hình ảnh của một đám cá heo nhảy múa.....Yến Tháp lắc đầu, đá bay suy nghĩ này đi. Hai bên vách tường đều có ánh đèn nhè nhẹ chiếu xuống mặt nước như ai rải vụn bạc.

Bơi về phía trước một chút, tiếng mèo gào khóc rõ ràng hơn. Yến Tháp đặt chân lên cánh cửa, không biết làm sao để mở ra.

Không ngờ cánh cửa đột nhiên mở đèn, ánh đèn chiếu rọi trong hành lang, Yến Tháp lùi về sau trốn, bỗng sau lưng vang lên tiếng rào rào.

Lưng bị thứ gì đó tròn tròn chọt.

"Hi! Người anh em!"

Yến Tháp: "..." Không cần quay đầu cũng biết cái thứ vừa chọt mình là mõm cá heo, không phải nhấn nút mới đến hả?!

Cậu bất động, cá heo đằng sau nghi ngờ, khi nhìn kỹ mới phát hiện một chuyện: "Người anh em? Sao cậu dài vậy??"

Livestream....

[Touvy: Ha ha ha, xin lỗi thật ra tui cũng không muốn cười đâu!!]

[Nắm Lông gọi tôi về nhà ăn cơm: Tôi cũng không muốn nhưng ha ha ha, tui mắc cười quá!]

Mặc dù bọn họ không nghe được con cá heo kia nói gì, nhưng một cá một Yến Tháp đang nhìn nhau đầy nghi ngờ, cả hai mọc một rừng dấu chấm hỏi trên đầu.

Yến Tháp nhìn cá heo vài giây, sau lưng cá heo lại thêm vài tiếng nhảy xuống nước nữa, hình như đang hối bọn họ. Con cá heo này cũng không thèm quan tâm nữa, đẩy luôn cậu vào trong, vì vậy lại có giọng nói kì dị vang lên.

"A ư ~"

Chui vào đầu.

Đây là lần đầu tiên Yến Tháp biết người thú trưởng thành còn có thể nói chuyện như vậy. Trong đầu có suy nghĩ thoáng qua, nhưng rất nhanh đã bay biến vì bị con cá heo sau lưng đẩy vào trong.

Bộ bọn họ không nhận ra cậu không phải cá heo à?!

Mắt thấy không thể chạy thoát, Yến Tháp không thèm quan tâm nữa, đóng vai cá heo luôn.

Sự xui xẻo này làm nhóm khán giả đang xem livestream cười bò.

Sau khi bơi qua cánh cửa đó, đến một nơi sáng ngời, trên mặt nước có một chiếc nệm lá sen lớn, bên trên có chú mèo đang ngồi. Hai chân trước của nó cầm hai cục giấy, liên tục lau nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, tiếng khóc cũng do nó mà ra.

Yến Tháp nhìn xung quanh, phát hiện không có ai khác.

Con mèo này chỉ buồn mà thôi.

Yến Tháp thở phào nhẹ nhõm, định lẻn đi nhưng vừa ngẩng đầu đã đối mặt với đôi mắt đo đỏ vì khóc của con mèo.

Con mèo ngây người, nó bị đám cá heo đột nhiên xuất hiện này dọa sợ, chưa kịp hỏi tụi nó đến làm gì thì đã nhìn thấy Nắm Lông đang dựa vào tường.

"Meo - hức!" Nó nấc cụt, nhận ra cục lông quen thuộc này, không phải là cục lông khi nãy nó bỏ lỡ hay sao?!

Con mèo trên nệm lá sen nhúc nhích, nó muốn đi về phía Yến Tháp. Yến Tháp còn chưa làm gì, cá heo đã hành động trước.

Bọn họ nhận được thông báo vào đây kiểm tra. Đầu tiên tản ra xung quanh để tìm hiểu, chỉ phát hiện trong này ngoại trừ khách ra thì không còn ai, mà khách còn khóc rất lớn.

Cho nên đám cá heo này ngoại trừ đến xem trong phòng còn ai nữa không, thì còn có thêm nhiệm vụ đến chọc khách vui.

Sao cô mèo xinh đẹp thế này lại khóc vậy!

Đám cá heo đặt trái cây bọn họ mang theo xuống. Trái cây này mọng nước, ngọt mà không ngấy, khiến người ăn tràn đầy hạnh phúc.

Bọn họ vây Ragdoll lại, biểu diễn một màn nhào lộn cực kì ngoạn ngục, sau đó đứng thành một hàng, từ cao xuống thấp, từ đậm đến nhạt, há miệng dùng tiếng kêu réo rắt của mình tạo thành giai điệu vui tươi.

Giọng của cá heo không cần phải cố gắng ép âm, lên nốt hay hạ nốt đều rất mượt, bọn nó là ca sĩ bẩm sinh, huống chi hiện tại còn cố tình hát.

Ragdoll ngây người, lấy hai chân che miệng, mắt mèo trợn tròn, chiếc đuôi sau lưng nhẹ nhàng đong đưa theo tiếng hát thể hiện rõ cảm xúc của nó.

Đến khi buổi biểu diễn sắp kết thúc, không biết bầy cá heo lấy đâu ra đóa hoa hồng, cánh hoa mềm mại nhẹ nhàng lướt qua tai Ragdoll. Ragdoll bịt tai, nếu như đang ở hình người, chắc cô đỏ bừng mặt mất rồi.

Cuối cùng cả bầy cá heo đều ngậm một bông hồng trong miệng. Con cá heo trước mặt cô mặc dù đang ở hình thú, thế nhưng vừa nhìn là biết là trai đẹp. Nó nhìn Ragdoll, đặt cành hoa trước mặt cô.

"Hỡi tiểu thư xinh đẹp, vừa thấy nàng tôi đã muốn tặng đóa hoa, đừng buồn nữa nhé?"

Ragdoll gật đầu theo bản năng, ngại ngùng nhận hoa.

Nó biết chuyện gì đang diễn ra rồi, nhà hàng này có thể nổi tiếng nhất trong vùng là nhờ đám cá heo này đây. Có lẽ bọn họ lúc thích xuất hiện lúc không, cả đám chỉ thích người đẹp, danh tiếng tồi tệ của cá heo cũng vang khắp Liên Bang.

Nhưng không thể phủ nhận, bọn nó muốn làm người khác vui thì không thiếu trò.

Mặc dù biết những thứ này đều là giả, nhưng Ragdoll vẫn rất vui.

Tâm trạng nó tốt hơn khi nãy nhiều rồi, giống như được đút cho một thìa đầy mật.

Ragdoll dùng chân vỗ nhẹ mỏ của cá heo, cá heo nhẹ nhàng đẩy chân nó, dùng nó làm điểm tựa để quay một vòng trong nước.

Có vài giọt nước văng lên người Ragdoll, cô cũng không sợ như khi nãy, mà dùng đuôi gạt mấy giọt nước này xuống.

Ragdoll meo một tiếng.

"Cảm ơn, sao mọi người lại biết?"

Nó còn tưởng mình khóc rất nhỏ.

Cá heo bèn nói: "Quý cô đáng yêu thế này, dù nàng khóc nhỏ đến mấy vẫn khiến tim tôi quặn thắt, cho nên bọn tôi tìm đến bên nàng đây ~"

Ragdoll che mặt, có vẻ tiếng khóc không nhỏ như cô nghĩ. Chắc cô làm ồn người khác rồi, người khác báo cho quản lí, cho nên mới có màn khi nãy.

"Cảm ơn người khách kia dùm tôi nhé." Ragdoll lại sờ cá heo, hai mắt lửng lơ, ngại ngùng hỏi: "Xin hỏi, tôi có thể sờ người bạn kia của các bạn được không?"

Cá heo nhìn theo chân nó, nhìn thấy một cục lông đang tính bỏ chạy.

Cá heo sửng sốt.

Mấy con cá heo khác cũng nhìn theo.

Yến Tháp: "..."

Đám cá heo này không phải đám sang phòng Yến Tháp khi nãy cho nên không con nào biết cậu là ai. Nhưng điều đó không ngăn được ánh mắt bọn họ sáng lên, biểu cảm cứ như mới mò được vàng.

Chưa để Yến Tháp bỏ chạy, bọn nó đã ríu rít.

"Cậu là ai thế?"

"Cậu đáng yêu quá!"

"Cậu... là thân thích của bọn tôi ư?"

"Kết bạn được không?!"

"Hay bọn mình hẹn hò đi!"

...

Tình cảnh này quen quá, Yến Tháp hoảng hốt, lo lắng nuốt nước miếng, chân sau đập xuống nước, vang lên tiếng lộp bộp.

Cá heo yên tĩnh lại.

Yến Tháp lấy chân che mặt, nháy mắt: "Ngại quá, tôi đi nhầm, tôi về ngay."

Cá heo đồng thanh: "Cậu là khách trong căn phòng kia phải không? Tôi tiễn cậu về!"

Yến Tháp: "..."

Ragdoll đang đứng xem: "..." Quả nhiên là cá heo.

Nó phì cười, Yến Tháp nhìn sang, do dự một chút vẫn quyết định bơi về phía nó.

Nhìn thấy cục bông mềm mại đang bơi về phía mình, mắt ragdoll càng ngày càng sáng, chân cứ co lại rồi duỗi ra, hơi nôn nóng.

Mắt thấy cục lông bơi về phía mình, còn chìa chân ra. Ragdoll giơ chân chạm vào chân của cục lông, cảm xúc lành lạnh mềm mại chui vào lồng ngực thông qua chân, trái tim như có cọng lông chim đùa nghịch.

Hốc mắt ragdoll đỏ lên: "Cậu đáng yêu quá."

Yến Tháp nháy mắt, đặt chân nó lên mặt mình xoa vài cái. Chân của Ragdoll hơi cứng, nhưng đây là một trong những loài có chân mềm nhất trong loài rồi, cảm giác xoa cũng không giống nhau.

Rất thoải mái.

Yến Tháp: "Sau này đừng buồn như vậy nữa nha, chuyện vui nhiều lắm."

Ragdoll đắm chìm trong cảm xúc mềm mại lấy lại tinh thần, nó nhìn chằm chằm ánh mắt sáng ngời như thủy tinh của Yến Tháp, oán giận vài câu.

"Khó khăn lắm mới quyết định nghỉ làm để đi chơi. Bây giờ tôi có cảm giác như ngoài làm việc ra, tôi không làm được gì nên hồn, tôi đúng là thứ vô dụng mà hu hu hu."

"Người khác chắc bỏ xa tôi vài con đường rồi." Airey nhớ lại những ngày tháng làm việc cật lực của mình, nhưng trong mắt đồng nghiệp và sếp thì nỗ lực của cô chỉ là hạng tầm thường. Từ trước đến giờ đã vậy, khi còn đi học cũng thế, cố gắng đều không có kết quả, những chuyện khác cũng rối bời, lúc nào cũng tồi tệ hơn mấy kẻ con cưng của trời.

Nghĩ vậy, ragdoll hít mũi, hốc mắt lại đỏ, nó nhỏ giọng nói: "Có phải tôi sẽ như vậy cả đời hay không."

Mãi mãi tầm thường, mãi mãi không giỏi lên được.

Ragdoll đắm chìm trong sự chán ghét bản thân thì chợt phát hiện có ai đó nhéo chân mình. Nó ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt dịu dàng đầy sự động viên của cục bông.

"Nếu đã cố gắng, vậy đừng so sánh với người khác, so với bản thân là được rồi, không phải sao?"

"Cho dù là Ragdoll bình thường đi chăng nữa, chắc chắn cũng sẽ đáng yêu giống như cô."