Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 1-1: Tiết tử - Lần đầu gặp mặt



Trong bệnh viện tư nhân thành phố B của nhà họ Triệu, phòng bệnh lớn như vậy bị sơn thành trắng lóa như tuyết, một cậu bé mặc đồng phục bệnh nhân sọc trắng xanh, mặt không cảm xúc ngồi ở bên cửa sổ.

Cậu bé khoảng tám chín tuổi so với bạn cùng lứa tuổi cao hơn rất nhiều, nhưng cả người lại quá mức gầy gò đến không nhìn ra hình dạng. Cậu ôm đầu gối ngồi ở trên bệ cửa sổ, quay đầu lẳng lặng nhìn ra phía ngoài, giữa lông mày lạnh lùng tràn đầy tối tăm.

Đây là đại công tử của nhà họ Triệu, Triệu Bình Phong.

Nổi danh trong lứa bạn thượng lưu trong giới, đã từng là thiếu niên thiên tài, nay lại thành kẻ ốm yếu.

Có người nói cậu là vật hi sinh của cuộc chiến tranh danh đoạt lợi giữa những người lớn trong gia tộc, cũng có người nói đây là do tài hoa quá sớm mà chóng tàn. Nói chung cái gì cũng nói...

Trên gương mặt tuấn tú thon gầy của Triệu Bình Phong vẫn còn chưa mất hết nét trẻ con, trong ánh mắt lại như là một hố yên tĩnh sâu thẳm kinh khủng.

Đám sói đói trong nhà kia muốn giết chết cậu. Triệu Bình Phong nhìn từng đợt lá khô lảo đảo rơi xuống ngoài cửa sổ, nghĩ thế.

Hôm nay là ngày để ông nội dẫn cậu ra nước ngoài để đi chữa bệnh, chờ cậu ở bên ngoài, chờ ngày cậu lớn lên. Cậu sớm muộn phải làm cho những người đó trả giá thật lớn.

"Lạch bạch lạch bạch... "

Đang lúc tâm trạng của Triệu Bình Phong càng ngày càng nặng nề, lúc sau lại truyền đến một loạt những tiếng bước chân nhẹ nhàng vui vẻ, sau đó mình đã bị ôm chân.

Triệu Bình Phong sửng sốt, xoay người lại cúi đầu nhìn xuống, không đề phòng mà lâm vào trong một đôi con ngươi đen nhánh trong suốt.

Là một cậu nhóc mới cao đến bắp đùi, lúc này đang ghé vào trên đầu gối của cậu, ngẩng cái đầu nhỏ lên theo dõi hắn. Đôi mắt to tròn đến lạ lùng, lông mi dài cong vút bình thường làm cho người ta ghen tỵ không ngớt, chóp mũi khéo léo hếch cao lên, khóe miệng đỏ thắm tự nhiên, miệng cong lên như lúc nào cũng đang cười.

Triệu Bình Phong trong chốc lát thấy sửng sốt, cảm giác mình đang nhìn thấy con búp bê được yêu nhất của cô em họ.

Cậu bé này nhìn cậu không nói lời nào, ngay sau đó bắt đầu cười khanh khách lên, hình ảnh lúc khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi làm cho Triệu Bình Phong như bị đâm một nhát vào tim.

Một cái tay trắng trắng mềm túm lại góc áo của cậu mà kéo về gian phòng bên kia, tay kia chỉ chỉ liên tục về cái cân nặng ở trong góc, búp bê nói trong miệng không ngừng, "Anh anh ơi, đo chiều cao! Đa Đa muốn đo, đo ở bên kia."

Bé con ba bốn tuổi vốn nói không rõ lời, nhưng Triệu Bình Phong vẫn là quỷ thần xui bị cậu bé lôi kéo đi về phía cái hướng kia.

Thật vất vả mới đi tới cái cân đo lường, búp bê hưng phấn mà nhảy lên, sau đó xoay người lại, hai tay ráng ôm lấy đỉnh đầu của mình đo lên, đôi mắt to long lanh nước nhìn Triệu Bình Phong, thét lên: "Anh anh ơi, con số cao quá.".

Giọng nói bé nhỏ mềm nhũn, dường như bởi vì nãy giờ cậu không nói gì, lộ ra chút tủi thần. Thiếu niên mới vừa sững ra rốt cục phản ứng lại, sau đó như không biết phải ứng đối thế nào mà ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào cậu bé, không tự chủ được mà hạ nhỏ giọng xuống, hỏi cậu bé: "Em... là muốn anh đo chiều cao cho em à?"

"Cao!" cậu bé trước mặt dùng sức gật đầu, cái tay đặt ở trên đầu mình còn chưa lấy xuống.

Triệu Bình Phong bị bộ dạng ngok ngek đáng iu của cậu bé chọc cười, đây là lần đầu tiên cậu cười tươi như thế trong một năm qua.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào, trong góc phòng, thiếu niên sắc mặt nhu hòa rút ra thanh đo chiều cao kèm theo trên cân, nhẹ nhàng nắm tay của cậu bé, thanh di động muốn đặt ở trên đỉnh đầu của cậu bé.

Nhưng mà bé con quá lùn, thanh ngang cuối cùng cũng không đụng vào được đầu của bé.

Hai mắt đơn thuần của bé con nhìn cậu mong đợi, mà Triệu Bình Phong nhìn mấy cm khe hở ở trên đầu của bé, im lặng lúng túng.

Cậu bé kia dường như đã nhận ra cái gì, bất thình lình đột nhiên đã khóc lên, đôi mắt còn long lanh hơn, khóc thương tâm gần chết, còn vừa khóc vừa nấc lên.

"Thiểu Thiểu nói đúng, Đa Đa, Đa Đa quá lùn oa oa oa... " trong cái miệng nhỏ nhắn vẫn không quên đang lầm bầm gì đó.

Trong nháy mắt Triệu Bình Phong luống cuống, lần đầu tiên cậu gặp phải tình cảnh thế này. Thiếu niên luống cuống tay chân lấy tay áo lau nước mắt cho bé, người vốn lạnh lùng không có tình cảm như cậu từ trước đến nay cũng phải cố gắng mềm giọng xuống nhất có thể, dùng cách để dỗ dành bé con đang khóc thút thít.

"Đa Đa... Em tên là Đa Đa à? Bố mẹ của em ở đâu? Aiz em đừng khóc mà, con trai không thể khóc nhè! " Triệu Bình Phong nhịn không được bắt đầu nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của bé.

Cậu đã sớm muốn làm như vậy rồi.

Nhưng mà bé con khóc còn lớn tiếng hơn, đẩy cậu chạy đi ra về phía ngoài, đụng vào trong lòng của một người phụ nữ.

Triệu Bình Phong vội vã đuổi theo, sau đó đã nhìn thấy một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp ôm lấy búp bê đang khóc nhè, vỗ lưng cho bé, vừa xoa đầu bé vừa dịu giọng dỗ dành.

Thì ra dỗ dành em bé là phải dỗ như thế, trong đầu Triệu Bình Phong xẹt qua một suy nghĩ như thế.

Vào lúc ấy cậu vẫn còn không biết, suy nghĩ nhất thời lúc bấy giờ, lại thành cả đời...

Triệu Bình Phong lắc đầu, giọng nói khôi phục trong trẻo nhưng lạnh lùng, cậu lễ phép khom lưng với người phụ nữ, chào một tiếng: "Chào chị Lâm ạ".

Cậu nhận ra được người phụ nữ này, người đứng đầu nhà họ Lâm, Lâm Hàm Ý. Cha của hai người vốn thân thiết với nhau hàng tương xứng, vì vậy cho dù bà lớn hơn mình chừng hai mươi tuổi, cậu vẫn nên kêu một tiếng "chị".

Triệu Bình Phong nhịn không được nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng của người phụ nữ, cậu bé đã ngừng khóc, đang ôm cổ mẹ, dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn cậu.

Búp bê chính là con trai của Lâm Hàm Ý, Bạch Đa Đa?

Lâm Hàm Ý tỉ mỉ quan sát một chút đứa con của cố nhân trước mắt, ngày hôm nay bà tới để nói chuyện làm ăn với cụ ông bên nhà họ Triệu, tiện đường mới đến xem thử cậu thiếu niên đang bị bệnh.

"Bình Phong chào con", và cười một nụ cười ôn hòa, sau đó vuốt ve khuôn mặt con trai cưng của mình, cảm nhạn được Bạch Đa Đa lưu luyến cọ cọ vào rồi, lúc này mới giải thích: "Dì đi gặp ông nội, nhân tiện đến thăm con một chút, đây là cháu* của con, tên Bạch Đa Đa, rất nghịch ngợm, chỉ cần dời mắt một cái là bỏ chạy không thấy, làm hại cho dì và ông nội của con tìm khắp nơi. Hóa ra là chạy tới làm phiền con, dì xin lỗi con nha".

Triệu Bình Phong cuối cùng vẫn còn con nít, nghe đến đó nhịn không được mà phản bác bà, "Không phải, bé không làm phiền con đâu, với lại... bé dễ thương quá ".

Sau đó cậu lại nhớ tới dáng vẻ của bé con khóc từ trong phòng bệnh của cậu chạy đến nhào vào trong lòng của mẹ, sợ Lâm Hàm Ý hiểu lầm, liền kể lại với bà một lần chuyện xảy ra mới vừa rồi.

"Hức", Bạch Đa Đa đột nhiên nấc một cái, sau đó như là ngượng ngùng, đem đầu vùi vào trong lòng mẹ bé.

Nhưng Lâm Hàm Ý lại nở nụ cười, mở miệng trấn an sự lo lắng của Triệu Bình Phong: "Do con không biết thôi, Đa Đa có một cậu bạn nhỏ, một tuần trước cười chê nó lùn, khiến cho bé con này, ha ha, bây giờ ngày nào cũng đo chiều cao, xem có lớn lên được hơn chút nào không".

Triệu Bình Phong lần đầu tiên nghe thấy chuyện thú vị như thế, khóe miệng nhịn không được mà cong lên, không dừng được nhìn ót của Bạch Đa Đa, rất muốn được sờ vào đó.

Lúc này, ông nội Triệu tìm tới, thấy cháu của mình đang hàn huyên hồi lâu với cháu của chị mình, cũng theo đó nói vài câu.

Nhưng mà suy nghĩ đến thân thể của Triệu Bình Phong, mấy người trò chuyện trong chốc lát xong, Lâm Hàm Ý mới dẫn theo bé con nói lời chào.

"Bình Phong phải cố gắng lên, ở nước ngoài cố gắng bảo trọng thân thể, Đa Đa sẽ chờ con trở về để thăm nó đó ", Lâm Hàm Ý lắc lắc bàn tay nhỏ bé của con trai để vẫy vẫy tay, dỗ dành bé để bé nói lời chào với chú và ông nội.

Bạch Đa Đa không tim không phổi cười khanh khách lên, hưng phấn mà phất tay nói tạm biệt, sau đó đã bị mẹ bế đi.

Chỉ để lại Triệu Bình Phong đứng một mình tại chỗ, nụ cười trên mặt cậu biến mất, nhìn cái ót tròn trịa của Bạch Đa Đa, trong lòng như bị hụt hẫng ít nhiều.

Chưa sờ được vào bé, bé đã đi rồi.

Thật muốn sờ vào quá....

Thiếu niên hoảng hốt nghĩ...