Lọ Kẹo

Chương 33: PN5: Kẹo bạc hà (Bạch Đồ x Bạch Mặc)



Dưới sự kiên trì của Bạch Đồ, tuy Bạch Mặc vẫn tiếp tục làm việc ở Kiều thị nhưng buổi tối vẫn quay lại nhà họ Bạch ở cùng nhau.

Đêm hè, tiếng côn trùng kêu vang quanh quẩn, trong không khí là hương vị nhiệt độ bốc hơi của ban ngày, gió đêm hỗn loạn làm cho lòng người xao động.

Đặc biệt là khi biết được thái độ của anh hai, Bạch Đồ càng lắc lư.

Trên ghế dài ngoài phòng khách, Bạch Mặc ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lưng rũ mắt đọc sách, làm cho Bạch Đồ ngồi bên cạnh anh gõ bàn phím ngứa ngáy, mỗi khi gõ được vài câu lại không nhịn được cọ cọ Bạch Mặc muốn an ủi, người sau còn phá lệ mà ngẫu nhiên đáp lại hắn.

Càng khó chịu. Bạch Đồ muốn tiến thêm một bước với anh trai, đáng thương chớp chớp mắt, nhịn không được dán sát lại, mái tóc màu nâu xù xù cọ trên cánh tay Bạch Mặc.

"Em là chó hả?" Bạch Mặc đẩy đầu hắn, nghĩ lại hắn đang bị thương nên không dám dùng sức.

Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Đồ cọ cọ bàn tay anh, ngẩng đầu, đôi mắt giống như chó nhỏ vô tội nhìn hắn: "Jojo cũng không thảm như em đâu."

Jojo là khách quý mà nhà bọn họ nuôi mấy ngày nay, vừa lai giống.

Bạch Mặc không chống đỡ được nhất là vẻ mặt này của Bạch Đồ, liếc mắt nhìn hắn một cái, bắt đầu cởi nút áo: "Tới đây đi."

Anh không phải thánh nhân, anh vẫn có dục vọng muốn tiếp xúc thân mật với em trai.

Trước giờ chỉ trêu chọc mà chưa từng thành công, Bạch Đồ ngây người, ngơ ngác nhìn anh trai cởi áo ngủ, lộ ra cơ thể trần trụi đến lóa mắt.

Hắn đã cứng lên ngay lập tức.

Nhưng đã như vậy mà hắn còn hắng giọng, kìm nén hô hấp hỏi: "Anh, anh chắc chắn là muốn cho em sao?"

Bạch Đồ nhìn anh trai đang quỳ gối trên ghế dài đưa lưng về phía hắn, mặc dù không mảnh vải che thân nhưng bóng dáng anh trai vẫn cao quý lãnh diễm như vậy, không cho phép người xâm phạm.

Đối mặt với anh trai như vậy, bị cự tuyệt và thất bại quá lâu làm hắn hỏi ra câu vừa rồi, không nghĩ tới Bạch Mặc lại đau lòng.

Còn có cái gì so với bởi vì chính mình tránh né mà làm một người kiêu ngạo, tự tin như em trai, khi đối mặt với chính mình lại ẩn nhẫn làm cho người khác đau lòng như vậy.

Bạch Mặc xoay người liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt màu nâu nhạt ướt át, giọng nói lạnh băng lại lộ ra dục vọng: "Có làm hay không, không làm thì thôi, về sau đừng dính chặt anh nói muốn nữa."

Giọng nói khiêu khích kia kích thích Bạch Đồ, thanh niên cười hì hì nhanh chóng quỳ lên ghế dài, từ sau lưng phủ lên cơ thể anh trai, cảm nhận được anh hai mẫn cảm run rẩy, đôi mắt cười thành hình trăng non: "Anh hai đừng gấp, em đã xem qua phim đen, anh là lần đầu tiên phải khuếch trương thật kĩ mới được."

Bạch Mặc bị căn dương v*t giống như con lừa của hắn đỉnh đỉnh, eo mông và phía sau lưng trần trụi dán lên thân thể nóng bỏng của em trai, áp chế dục vọng xao động trong cơ thể, đôi mắt nghẹn ra nước mắt.

May mắn em trai vẫn không phát hiện, buông anh ra, vừa cởi quần áo vừa về phòng lấy dầu bôi trơn.

Lúc Bạch Đồ rời đi, Bạch Mặc nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng có thể chậm rãi bình ổn phản ứng động tình, im lặng hô hấp, ngước mắt nhìn về Bạch Đồ đang trần trụi quay lại đây, nhàn nhạt chống lên lưng ghế, khom người chuẩn bị sẵn sàng.

Cả người thanh niên trần trụi, căn dương v*t cương cứng giữa háng theo động tác đi lại của hắn mà lay động, mã mắt chảy ra dịch nhầy, kéo thành sợi mỏng, tựa như tùy thời sẽ nhỏ xuống.

Nhưng khuôn mặt hắn lại tương phản rõ rệt với thân hình hắn, ánh trăng đêm hè và ánh đèn nhạt nhẽo chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của hắn, tươi cười thuần khiết không chút phòng bị, làn da màu mật, tóc xoăn màu nâu tự nhiên làm người ta không nghĩ đến phản ứng thân thể của hắn, càng không làm người khác cảm thấy hắn có tà niệm.

"...Anh, bên trong anh thật chặt." Thanh niên quay lại ghế dựa một lần nữa, quỳ gối phía sau lưng anh trai, hô hấp hơi dồn dập, ngón tay thon dài dính bôi trơn ra vào khuếch trương giữa hai cánh mông anh, hắn vẫn chưa nhìn ra anh đang động tình nhẫn nại, chỉ muốn dùng hết mọi thủ đoạn trêu chọc anh trai. . Ngôn Tình Hay

Khoái cảm tê dại theo ngón tay của hắn đang ra vào, từ lỗ nhỏ chật hẹp chạy lên xương cụt, Bạch Mặc nhịn không được lõm eo, phát ra một tiếng thở dồn dập, âm thanh trong trẻo không có vẻ lạnh nhạt, châm ngòi ham muốn chinh phục của người khác.

"Anh, lỗ nhỏ của anh đang cắn chặt ngón tay em này." Bạch Đồ vô tội nói, tăng thêm ba ngón tay thọc cắm làm hậu huyệt kêu òm ọp.

"Ha...Ưm..." Bạch Mặc rốt cuộc nhịn không được ngửa đầu, giống như là một con thú bị giam cầm.

Màu da Bạch Mặc và Bạch Đồ vốn là hai thái cực, da thịt trắng nõn như ngà voi, ánh trăng và ánh đèn mỏng manh cùng nhau phát sáng, làm cho cơ thể bị kẹp ở giữa ghế gỗ màu nâu và làn da màu mật của em trai vô cùng rõ ràng.

Tình cảnh như vậy dừng trong mắt Bạch Đồ, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ của anh trai khiến cho hắn xôn xao, ngón tay nhàn rỗi nhịn không được vuốt ve cánh mông co dãn.

"...Ưm..." Bạch Mặc nhịn không được quay đầu nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, chứa đầy ẩn nhẫn và lên án.

Càng khiến Bạch Đồ thêm điên cuồng là da thịt rất dễ dàng lưu dấu vết của Bạch Mặc, vừa rồi hắn chỉ mới xoa vài cái, cánh mông anh đã dính đầy dấu tay, dấu vết mà mình lưu lại và biểu tình cao quý không thể xâm phạm của anh trai làm hắn không nhịn được hô hấp hỗn loạn, rũ mắt rút ngón tay ra khỏi lỗ nhỏ căng chặt.

Lần này Bạch Mặc đã sớm có chuẩn bị, lồng ngực phập phồng, hô hấp nặng nề nhưng vẫn nhịn không rên rỉ.

Bạch Đồ giống như một con chó lớn, thở hổn hển từ phía sau đè lên anh trai, giọng mũi mang theo ủy khuất: "Anh, nó cứng làm em đau quá."

Bạch Mặc liếc mắt, nhìn em trai không có liêm sỉ dùng tay nhéo nhéo căn dương v*t to như con lừa, cọ xát lỗ nhỏ ướt át của mình, ánh mắt thuần khiết vô tội nhìn lại.

Anh không chịu nổi nhất là ánh mắt này của hắn, bây giờ còn hợp với hình ảnh đồi phong bại tục này, Bạch Mặc dứt khoát quay mặt lại, đưa lưng về phía em trai, sườn mặt đỏ ửng, nỗ lực làm cho mình lạnh nhạt: "Cắm vào đi, còn muốn anh dạy em sao hả...A ưm..."

Bạch Đồ mạnh mẽ thọc vào, quy đầu cực đại cắm phá huyệt xử nữ, giọng nói Bạch Mặc đột nhiên không kịp phòng ngừa mà biến đổi.

"Ha a...Nhẹ một chút...Em không biết mình to bao nhiêu sao hả..." Bạch Mặc dồn dập thở dốc, giọng nói trong trẻo mang theo cảm xúc mê hoặc làm cho người ta càng muốn tiếp tục xâm phạm anh.

Tay Bạch Đồ không ngừng an ủi trên ngực bụng Bạch Mặc, như là phát tiết khoái cảm sắp tràn ra khỏi thân thể hắn. Vài sợi tóc xoăn mướt mồ hôi dán lên sườn mặt hắn, lông mi rũ xuống, không biết là đau hay là sướng.

"Anh...Ưm...Anh thả lỏng một chút...Kẹp em đau quá..." Eo mông Bạch Đồ không chút lưu tình mà khai thác, bị lỗ huyệt xử nữ chật hẹp của Bạch Mặc kẹp đến thở hổn hển, âm thanh mang theo giọng mũi, như là con chó lớn đang cầu xin chủ nhân của mình.

"Ưm...Rốt cuộc em muốn như thế nào..." Trong miệng Bạch Mặc không buông tha hắn, bị căn dương v*t quá lớn kia làm cho phát run, nỗ lực thả lỏng nâng eo nhưng không chịu rơi xuống lồng ngực của Bạch Đồ - - anh không dám tưởng tượng cây nghiệt căn kia cắm vào toàn bộ sẽ thành ra như thế nào.

Bạch Đồ cảm nhận được vách huyệt anh hai không ngừng cắn chặt mút vào, nhưng không còn khô khốc như lúc ban đầu.

Căn dương v*t dữ tợn của hắn đâm thẳng vào, không chút để sót mà quét qua điểm mẫn cảm của anh trai, làm cho cơ thể anh phát run, lỗ nhỏ mềm mại dần dần ướt át, thậm chí bị hắn đâm đến kêu òm ọp.

"A ưm...Anh hai...Lỗ nhỏ của anh chảy nước...A...Cắn em thật thoải mái..." Động tác trên eo bụng Bạch Đồ không ngừng,, nhưng dương v*t hắn quá lớn lại quá thô huyệt của anh trai lại là huyệt xử nữ, hắn vẫn chừa nửa cây ở bên ngoài, không dám cắm vào toàn bộ.

Tiếng thở dốc của Bạch Mặc ngày càng nặng, ngẫu nhiên không nhịn được mới rên rỉ, lúc này nghe được Bạch Đồ nói, khuôn mặt ửng đỏ hung dữ với hắn: "Em có thể ngậm miệng không, muốn làm thì...Ưm...A..."

Anh còn chưa nói xong đã bị động tác hung hăng của em trai đâm đến không nhịn được kêu lên, tinh hoàn của hắn đánh vào cánh mông bị nước dâm làm dơ của anh, tiếng thở dốc, tiếng nước không ngừng vang lên.

Từ bên cạnh ghế dài nhìn lại, chất liệu gỗ nâu lạnh băng, mỹ nhân cao lãnh chảy đầy mồ hôi đầm đìa, thanh niên làn da màu mật phía sau giam cầm anh, hai người quỳ sát nhau làm cho mỹ nhân không cách nào tránh thoát, mỗi lần vòng eo mềm mại hạ xuống lại kết hợp càng sâu với thanh niên, bị căn dương v*t thô dài của thanh niên thọc đến ưỡn ngực, vừa lúc đưa tới cửa, bị ngón tay thon dài của hắn xoa nắn đầu v*.

Mái tóc quăn màu nâu ngoan ngoãn của thanh niên bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, dính chặt lên làn da màu mật, làm nổi bật da thịt trắng bóng như ngà voi của anh trai, đối lập rõ ràng.

Càng thêm tương phản chính là bộ phận hai người đang kết hợp, nghiệt căn dữ tợn hung ác chịch vào rút ra lỗ nhỏ non nớt, hai hòn trứng theo mỗi lần thao làm mà đánh vào trên cánh mông, phát ra tiếng nước bạch bạch, làm cho gò mông tràn đầy dấu đỏ.

Mỹ nhân phía trước không có kinh nghiệm, côn th*t nhếch lên cao cao, theo động tác của thanh niên mà cọ xát lên ghế gỗ, để lại dấu vết dâm mĩ.

"Anh hai...Nói cho em biết...Có thích em hay không...A..." Bạch Đồ giống anh trai vẫn là xử nam, ở trong lỗ nhỏ cực phẩm của anh trai, ý muốn bắn tinh đánh úp lại làm cho xương cụt hắn tê dại, lại cưỡng ép mình chịu đựng, chịch anh hai đến thở hổn hển, muốn ép ra đáp án mà ngày thường không thể nghe được.

Bạch Mặc bị hắn thao đến dồn dập, âm thanh khàn khàn ngọt nị làm chính anh cũng không thể nhịn được nữa, đối mặt với vấn đề của em trai, vẫn là nhắm mắt rên rỉ: "Xem biểu hiện của em...Ưm...A..."

Bạch Đồ từng chút từng chút cày cấy, bức cho anh hai mở mắt ra, lại hỏi một lần nữa, lúc này còn ủy khuất mà làm nũng: "...Anh hai...Anh nói đi mà..."

Bạch Mặc chịu không nổi thấp giọng mắng hắn, bất đắc dĩ lại sắp tới cao trào, giọng nói mất tiếng: "Nếu không thích em thì anh có để cho em chịch không hả?...A a...Đừng..."

Anh vừa dứt lời liền bị Bạch Độ nghiền nát tuyến tiền liệt, cơ thể mềm nhũn, nhưng mà tư thế cơ thể quấn chặt vào nhau làm anh không thể trốn, bị căn dương v*t kia đâm vào sâu bên trong, giống như sắp bị thọc nát.

"Ha a...Anh...bên trong anh nóng quá...Thật chặt..." Bị vách huyệt của anh hai co chặt hút cắn, Bạch Đồ theo động tác ngồi xuống của Bạch Mặc mà nhịn không được thẳng lưng, nghiệt căn dữ tợn ướt đẫm, nước dâm không mời mà vào, trực tiếp thọc mở lối đi khô khốc bên trong.

Đôi mắt Bạch Mặc ướt át đỏ ửng, côn th*t đã nhịn một đêm không chạm vào, giờ phút này lại bị khoái cảm điên cuồng dưới hậu huyệt bức phải duỗi tay vuốt lên. Ngày thường mọi người chỉ thấy Bạch Mặc không chút cẩu thả mà dùng đôi tay kia sửa sang tài liệu, chắc chắn chưa từng nghĩ đến bây giờ đôi tay trắng nõn kia lại đang xoa vuốt căn côn th*t sưng cứng đến chảy nước, đầu nấm đỏ bừng cùng lỗ mắt bị mở ra hoàn toàn.

"Ưm...A...Anh hai...Em ở bên trong anh...A...Thật sướng...Bị anh hai hút bắn...Ha a..." Động tác Bạch Đồ ngày càng nhanh, hô hấp dồn dập, nghiệt căn thọc đến chỗ sâu nhất làm cho động tác trong tay Bạch Mặc cũng nhanh hơn, cuối cùng vào lúc Bạch Đồ phun ra tinh dịch nóng rực, anh cũng tiết ra.

Thật lâu sau.

Bạch Đồ còn đang chìm trong cơn cao trào, suy nghĩ mơ hồ, môi lại phản xạ có điều kiện mà cọ xát sườn mặt anh trai, như là con chó to ngậm xương chạy tới đòi chủ nhân thưởng.

Bạch Mặc không cần quay đầu lại cũng biết được vẻ mặt của em trai, chịu đựng vòng eo mềm mà ưỡn mông, đẩy đẩy cơ bụng của Bạch Đồ, làm cho cây dương v*t kia tách ra khỏi hậu huyệt của mình, lúc tách ra phát ra một tiếng 'pặc', chất lỏng không khống chế được chảy ra làm anh ngẩn người, quay đầu ôm chặt cổ Bạch Đồ.

Vốn dĩ bị anh hai đẩy ra nên có chút uể oải, bây giờ anh hai thế nhưng lại chủ động ôm cổ của mình, Bạch Đồ tươi cười rạng rỡ, ôm eo anh hai, chớp chớp đôi mắt ngập nước cầu anh hai khích lệ.

Bạch Mặc nhàn nhạt cười, vẻ mặt hiếm thấy làm người khác ngây ngẩn, nhưng anh lại tự nhiên nói: "Anh thích em, Bạch Đồ."

Chỉ là đang muốn cầu anh hai khích lệ, lại bị một câu thông báo trời giáng mà hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, Bạch Đồ sững sờ nhìn nụ cười của anh hai không nói nên lời.

"Đến em." Bạch Mặc thu hồi tươi cười trên mặt, lại lần nữa treo lên vẻ mặt ghét bỏ ngày thường.

Lúc này Bạch Đồ mới phản ứng lại, gắt gao ôm chặt eo anh hai, vùi đầu trong ngực anh giọng nói thành kính giống như đang tuyên thệ: "Em yêu anh, anh hai, em rất yêu anh."

Đáy mắt Bạch Mặc nổi lên ý cười, giọng nói khàn khàn sau dục vọng nhưng vẫn vững vàng như trước, gõ đầu hắn: "Anh biết, đừng cọ nữa, dính mồ hôi, anh muốn tắm rửa."

"Tuân mệnh." Bạch Đồ nhân cơ hội hôn môi anh hai, sau đó ôm anh chạy về phía phòng tắm, nhưng hắn lại không nghĩ tới, nếu không phải là Bạch Mặc cho hắn cơ hội, làm sao hắn có thể muốn chơi lưu manh thì chơi được chứ.