Lọ Kẹo

Chương 36: PN8: Kẹo dừa (Kiều Tước x Sở Ninh)



Mặt trời mới lên, cửa sổ nửa mở, mơ hồ có thể thấy được khuôn viên và cảnh biển bên ngoài, tiếng chim hót và tiếng sóng từ cửa sổ tiến vào, trong không khí mang theo hơi thở của cơn mưa sau mùa hạ, nắng sớm vỗ lên chiếc giường trắng tinh mềm mại, chăn nệm hỗn độn, ở giữa là Kiều Tước và Sở Ninh đang quấn chặt vào nhau.

Kiều Thời Chiếu bị lật đổ, bản điều tra của Tra Thiên và Kiều Tước nổi lên mặt nước, chứng cứ vô cùng xác thực làm cho thuộc hạ cũ của Kiều Thời Chiếu chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp điều tra.

Tài sản bị đóng băng, ngoài ra còn làm liên lụy đến nhiều bản án giết người, bao gồm vụ án mưu sát Kiều đại thiếu năm đó và nhiều lần mưu sát Kiều Tước chưa thành, một loạt quả bom vừa tung ra, lập tức chiếm đóng vị trí đầu trên mặt báo ở thành phố S, mấy người tham gia trong Kiều thị càng là đối tượng trọng điểm cần chú ý.

Ở thành phố S hoạt động không tiện, Kiều Tước dứt khoát tới hòn đảo này với Sở Ninh, bổ sung tuần trăng mật còn thiếu.

Hơn nữa nhóc ngu ngốc này còn trộm xin vào trường đại học ở nước ngoài, nếu không phải hắn trùng hợp nhìn thấy Sở Ninh đang xem e-mail, nhóc con chắc còn muốn gạt hắn đến hết chuyến trăng mật này.

Kiều Tước nhìn Sở Ninh đang ngủ say, nghĩ đến chuyện này, nhịn không được bóp bóp chóp mũi cậu.

Tấm chăn màu trắng nhuộm đẫm nắng vàng, dưới chăn là Sở Ninh đang ngủ ngon lành, tuy rằng nằm trong lồng ngực Kiều Tước nhưng cơ thể lại không an phận lộn xộn.

Trên người thiếu niên chỉ mặc áo ngủ của Kiều Tước, vừa vặn che lại bờ mông, bởi vì tư thế ngủ vặn vẹo của cậu mà áo ngủ cũng lộn xộn theo. Nút áo bị cởi một nửa, mơ hồ có thể thấy được núm vú đỏ tươi bên trong.

Kiều Tước lười biếng vuốt ve làn da nhiễm ánh sáng mặt trời vàng nhạt của Sở Ninh, không biết vật nhỏ này mơ thấy cái gì, tư thế ngủ như vậy mà vẻ mặt vẫn bình yên, khóe miệng hơi vểnh lên, thỉnh thoảng còn bẹp miệng, làm cho Kiều Tước không nhịn được cúi đầu chọc cậu.

Cùng chung chăn gối với Sở Ninh lâu như vậy, tất nhiên Kiều Tước biết quấy rầy như thế nào sẽ không làm Sở Ninh tỉnh giấc, nhưng mới vừa cúi đầu mổ một ngụm lên môi Sở Ninh, lại bị Sở Ninh theo phản xạ có điều kiện mà hôn lại 'bẹp' một cái, Kiều Tước sửng sốt, Sở Ninh mới tiếp tục a ô mà cắn chóp mũi hắn, sau đó giống như là chê không ăn ngon, nhíu mày lẩm bẩm.

Nhận ra được là đứa nhóc này đang nằm mơ, Kiều Tước nhướng mày, Sở Ninh lại cắn thêm một ngụm, hình như là bị cái loại thức ăn dở này làm tỉnh, nhăn cái mũi mông lung mở mắt ra, nhìn thấy Kiều Tước cũng không ngoài ý muốn, tập mãi thành quen nói: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, bảo bối." Kiều Tước cúi đầu hôn cậu một chút, xoa bóp khuôn mặt mơ hồ của Sở Ninh: "Mơ thấy ăn cái gì vậy, hử?"

"Nghĩ đến cây kem ngày hôm qua không ăn được đó." Sở Ninh để Kiều Tước niết mặt mình, dụi dụi mắt, hiển nhiên nửa người còn chìm trong mộng, qua một hồi lâu mới phát hiện trên mũi Kiều Tước có một dấu răng mới tinh, tuy rằng nhạt nhưng cậu vẫn nhận ra dấu răng của mình, vì thế chớp chớp mắt hỏi Kiều Tước: "Cái mũi anh bị sao vậy?"

Nhìn nhóc con này không nín cười được lại giả vờ không biết hỏi mình, Kiều Tước cúi đầu, cái mũi cao thẳng cọ cọ chóp mũi Sở Ninh, hơi thở giao hòa làm hắn nhịn không được hôn Sở Ninh một cái, mới hỏi: "Em nếm thử xem có phải là vị kem hay không?"

"Mới không phải, vừa nãy em đã nếm rồi...Khụ..." Sở Ninh nói một nửa mới phát hiện mình lỡ miệng, cơ trí ho một tiếng, đẩy Kiều Tước ra, người sau thuận thế nhấc người lên ôm cậu vào trong ngực.

Kiều Tước vừa động, giọng nói vốn dĩ bình tĩnh của Sở Ninh lập tức thay đổi, mặc dù cậu vội vàng ngậm miệng nhưng âm thanh ái muội kia vẫn lộ ra rõ ràng - - một nửa căn dương v*t của Kiều Tước vẫn còn cắm trong cái bướm nhỏ của cậu, vốn dĩ bởi vì 'chào cờ' mà đã cứng ngắc, vừa di chuyển đã lập tức chọc trúng điểm trí mạng bên trong bé cưng dưới thân.

"Vừa rồi là mèo con nhà ai kêu vậy, hửm?" Kiều Tước xấu xa thẳng lưng, dương v*t thô dài dữ tợn cạy ra mép bướm mềm mại của nhóc con, môi mỏng khẽ hôn bên môi Sở Ninh, phun ra hơi thở ấm áp.

"Ha a...Anh mới là mèo con, đừng động...Ưm...Đồ của anh còn ở bên trong..." Hắn vừa di chuyển, Sở Ninh lập tức cảm nhận được chất lỏng bên trong một cách rõ ràng, vòng eo mềm nhũn, nhịn không được duỗi tay đẩy ngực Kiều Tước.

Kiều Tước hư hỏng mà đùa cậu, động tác dưới thân không ngừng, môi mỏng cọ xát vành tai mẫn cảm của Sở Ninh, giọng nói trầm thấp hơi mất tiếng: "Hử, thì ra là bé mèo con không nghe lời nhà anh, nên phạt."

Sở Ninh biết rõ Kiều Tước đang ám chỉ mình gạt hắn chuyện xin học ở nước ngoài, cậu tức giận trừng hắn, nhưng đôi mắt bởi vì động tác của Kiều Tước mà ướt át, hơi nước mênh mông không nhìn ra là cậu đang trừng người.

Quy đầu to béo quét qua vách thịt mẫn cảm, hỗn hợp tinh dịch và nước dâm tối hôm qua còn sót lại bị đào ra, theo động tác của Kiều Tước mà kêu òm ọp, tạo thành một vòng bọt nước bên ngoài miệng bướm.

Cảm giác chiếm hữu đối phương làm Sở Ninh không thể kháng cự, dứt khoát không kháng cự nữa, rũ mắt ôm Kiều Tước, đối diện với hắn, hơi thở phập phồng của hai người quấn quanh nhau, khoảng cách cực gần như muốn lên men. Sáng sớm, nhiệt đột trong không khí tăng cao, cuối cùng không biết là ai nhịn không được mà hôn đối phương trước, lúc phản ứng lại đã cùng nhau chìm trong nụ hôn triền miên kiều diễm này.

Mặt trời chậm rãi bò lên, tia nắng ban mai biến thành vòng sáng nhiễm độ ấm, chiếu rọi căn phòng làm cho trong nhà sáng sủa lên, tăng thêm cảm giác xấu hổ khi ban ngày tuyên dâm.

Âm thanh va chạm của cơ thể kèm theo tiếng nước, theo tần suất càng nhanh mà vang to hơn nữa, hiển nhiên là đã tiến vào giai đoạn gay cấn, mỹ nhân mang theo tiếng khóc nức nở, thở dốc cầu xin cùng với tiếng thở dốc thô nặng của nam nhân, làm cho người mang bữa sáng tới biết khó mà lui đã mấy lần.

Khăn trải giường bị gắt gao siết chặt mà nhăn lại, ngón tay trắng nõn của thiếu niên phiếm hồng, khớp xương bởi vì nắm chặt đệm chăn mà nổi lên rõ ràng, cần cổ thon dài ngẩng cao như là một chút thiên nga bị báo săn giam cầm, nhịn không được cắn chặt môi đỏ, lại bị nam nhân phía sau hôn cạy ra, tiết ra tiếng thở dốc khàn khàn: "Ưm...Không được...Ngày hôm qua đã nói...A..."

"Sắp xong rồi, bảo bối nhịn một chút nhé, ngoan nào." Kiều Tước nghiêng đầu liếm hôn sườn mặt Sở Ninh, một đường hôn đi xuống, cuối cùng hôn lên khóe miệng đang vô lực hé ra của Sở Ninh, ngăn chặn tiếng rên rỉ của cậu.

"...Không...Ưm...A..." Sở Ninh bị Kiều Tước tăng nhanh động tác cắm vào mà chảy nước mắt, khoái cảm mênh mông trong cơ thể làm cậu vặn vẹo vòng eo muốn tránh thoát, nhưng Kiều Tước ở phía sau lại vô tình mà khóa chặt cơ thể cậu, còn chặn miệng cậu lại.

Kiều Tước thân mật trấn an cảm xúc của cậu, dưới háng tàn nhẫn đẩy đưa, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, dù gì tối hôm qua cũng đã lăn lộn đứa nhóc này có hơi quá mức rồi.

"A...Ưm..." Sở Ninh bị chặn miệng, tiếng rên rỉ càng thêm dồn dập, cuối cùng theo động tác rút ra, bắn tinh vào bướm nhỏ của cậu mới trước sau đồng thời cao trào, tiếng nước tí ta tí tách và tinh dịch đặc sệt làm chăn lần nữa lại bị dơ.

Sau một lúc lâu, Sở Ninh mới ổn định hơi thở, nằm trên người Kiều Tước, duỗi tay dùng sức chọc chọc ngực hắn lên án: "Không phải tối hôm qua đã nói hôm nay sẽ không làm sao!"

Kiều Tước tùy ý để cậu chọt, lười biếng cúi đầu mổ lên cái miệng nhỏ vểnh lên của Sở Ninh: "Chẳng phải là do bảo bối không nghe lời sao?"

Sở Ninh ngốc lăng, không nghĩ tới Kiều Tước để ý việc này như vậy, còn trực tiếp nói ra, cậu chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới chống ngực Kiều Tước, ngồi dậy nghiêm túc nói: "Kiều Tước, em chỉ là muốn trở nên càng tốt hơn."

Từ ngày Kiều Tước phát hiện ra thư trúng tuyển của Sở Ninh tới nay, đây là lần đầu tiên nhóc con này chính diện nhắc đến việc này, hắn tất nhiên càng coi trọng hơn, cũng ngồi thẳng dậy, sờ sờ đầu Sở Ninh: "Bảo bối, em đã rất tốt rồi."

"Anh đáng giá để em ngày càng tốt hơn." Sở Ninh ngửa đầu hôn tay hắn, đôi mắt cười đến cong cong. Trước đây hai người sinh sống ở hai giai đoạn khác nhau, thực lực cách xa. Trong lòng Sở Ninh, hai người thưởng thức nhau, nâng đỡ cho nhau cùng tiến bộ mới có thể tiến xa hơn.

Cậu suy nghĩ muốn giúp đỡ Kiều Tước, muốn tiến bộ, muốn sánh vai cùng Kiều Tước, cũng muốn theo đuổi cuộc sống của chính mình.

Điều cậu muốn nhất chính là đi cùng Kiều Tước đến hết đời này, cùng nhau trải qua sinh lão bệnh tử, trải qua thăng trầm của thời gian, hai người bọn họ thuộc về nhau, hiểu rõ lẫn nhau.

Hơn nữa, cậu là người không ngừng truy đuổi sự hoàn mỹ, không ngừng nỗ lực trở nên tốt hơn, làm như vậy cũng hết sức bình thường, xin nộp đơn chậm như vậy cũng chỉ là bị thân phận gián điệp trì hoãn mà thôi.

Sở Ninh hôn dọc theo tay Kiều Tước đi lên, cuối cùng ngửa đầu mổ lên môi mỏng của hắn, cười nói: "Hơn nữa em rất thích ngành học này, không phải lần trước đã nói qua rồi sao."

Kiều Tước khôn khéo như vậy, sao có thể không nhìn ra được chút tâm tư nhỏ của cậu chứ, chỉ là nhìn nhóc con này vẻ mặt ngây thơ cười tươi như ánh mặt trời, cho dù trong lòng hắn tràn đấy uất ức cũng không thể nói ra một lời trách móc nào, cuối cùng chỉ rũ mắt hôn lên sườn mặt Sở Ninh: "Ừm, về sau không được gạt anh nữa."

"Em không gạt anh mà, em vốn muốn là qua vài ngày nữa sẽ nói cho anh, là do anh nhìn lén thư của em." Sở Ninh giảo hoạt chớp mắt, dễ dàng chuyển đề tài.

Kiều Tước lười biếng cọ xát bên tai cậu, chậm rãi nói: "Ừm, bảo bối nói đúng."

Tất nhiên hắn cũng muốn để cho Sở Ninh theo đuổi ước mơ của chính mình, nhưng làm người từng trải, hắn biết sẽ phải trải qua gian khổ khó khăn ra sao, hắn chỉ là không nỡ mà thôi.

Nhưng dù sao đây cũng là Sở Ninh.

Kiều Tước nhìn Sở Ninh, khuôn mặt tinh xảo giảo hoạt của thiếu niên dưới ánh nắng sớm, xinh đẹp lại thuần khiết, sau lưng là lụa mỏng đang phất phơ trong gió hoa cỏ nở rộ bên ngoài cửa sổ, sóng biển vỗ rào rào.

Dù sao cũng là nhóc con không giống người thường, hắn tin tưởng cậu trăm phần trăm.

Cho dù là thành phố S hay là giới thương nhân, người biết chuyện Kiều Tước kết hôn đều nói Tước gia đã cưới một đứa nhóc, nhưng mà đứa nhỏ như vậy lại thông thái đến thế, sự lý giải đối với tương lai càng thêm rõ ràng so với bất cứ ai khác.

...

Khó có được thời gian không bị ai quấy rầy, hai người ở trên giường cọ xát một hồi, lúc rời giường đã là sau giờ ngọ*. Nguyên liệu nấu ăn của dân biển không nhiều lắm, chỉ có bánh mì nướng, trái cây và cá ngừ đóng hộp hằng ngày.

(*): Giờ ngọ: 11h - 13h

Hai người quyết định cùng nhau làm bữa sáng, thử nấu món ăn mới nhìn thấy trên weibo gần đây. Dù sao cũng chỉ là lót bụng, sau đó phải đi vào trong thị trấn thăm quan nữa.

Trong không khí là hương vị hoa cỏ bốc hơi, kèm theo vị mặn của gió biển. Mớ chén lưu li trong phòng bếp còn dính bọt nước, phản chiếu ánh sáng hoàng hôn say lòng người, một cái chén nhỏ khác chứa nước lạnh, ngâm quả mận và dưa hấu Sở Ninh vừa mới bỏ vào.

Trong bếp, Kiều Tước chuẩn bị lò nướng, Sở Ninh bên cạnh phết sốt và bỏ đồ ăn lên bánh mì, làm xong, Sở Ninh cầm đi nướng, sau khi lấy ra mẻ đầu tiên, cậu thổi thổi cho bớt nóng rồi há to miệng a ô ăn luôn, sau đó thỏa mãn bật cười, quai hàm phồng lên: "Nóng quá."

Trái cây là do chính bà lão dân bản địa ở đây chọn lựa, vị ngọt thanh hợp với mùi của cá ngừ đại dương, ăn vô cùng ngon.

"Nếm thử xem." Sở Ninh ăn xong một cái, lại cầm một cái mới thổi thổi rồi đưa cho Kiều Tước.

"Ừm." Trên tay Kiều Tước còn đang chế biến nguyên liệu nấu ăn, quay mặt nhìn cậu, cũng không ăn bánh mì mà Sở Ninh đưa sang, chỉ lười biếng cúi đầu liếm đi vụn cá bên môi cậu: "Ăn rất ngon."

Hai người vừa ăn vừa chọc ghẹo Kiều Tước, nhìn nhóc con này nỗ lực nhảy tới vói vói thức ăn trên tay mình, nhịn không được cúi đầu hôn cậu một cái, nụ hôn cực nhẹ không mang theo tình dục, lại chứa đựng mùi vị che chở.

Sở Ninh đã trải qua nhiều việc tình sắc hơn với người này rồi, nhưng lại bị một cái hôn như vậy làm đỏ mặt.

Kiều Tước vừa vuốt lông cho nhóc con đang tạc mao này, vừa thưởng thức vẻ mặt đỏ bừng của cậu.

Rõ ràng chỉ là phòng bếp mà mọi nhà đều có nhưng lại mang theo cảm giác gia đình. Một đường lạnh nhạt chìm nổi, trải qua cuộc sống biến hóa quỷ quyệt, ở trước mặt nhóc ngu ngốc này lại vô cùng mềm mại, làm cho Kiều Tước khiến người sợ hãi không nhìn thấu trong mắt người khác trở nên thẳng thắn, chân thật, ôn nhu không có chút phòng vệ nào.