Lọ Kẹo

Chương 4: Bonus: Huấn luyện gián điệp



Trong một gian phòng huấn luyện trông rất bình thường, bốn phía trên tường treo đầy những dụng cụ điều giáo, sau mỗi cái còn có một ngăn ám cách, chứa dụng cụ dự bị và những dụng cụ đã được cải tiến.

Chính giữa phòng huấn luyện, Sở Ninh trần trụi ngồi trên sàn, bộ dáng so với khi gặp được Kiều Tước lần đầu tiên đã bớt đi vài phần ngây ngô --- đây là lúc cậu bị thủ hạ của Kiều Thời Chiếu giam lại sau khi trở về, lần thứ hai tiến vào phòng huấn luyện.

Sau khi bị Kiều Tước cứu, đã suýt chút nữa bị Kiều Thời Chiếu chú ý, tuy trong lòng đau khổ không chịu nổi nhưng việc trước mắt cậu có thể làm, chính là cố gắng đừng làm cho Kiều Thời Chiếu trọng dụng cậu, cho đến khi gặp lại Kiều Tước mới thôi.

Đèn báo hiệu màu đỏ trên ghế chợt lóe, thiếu niên không thể không hạ quyết tâm ấn xuống nút bấm, đã tiếp xúc với ánh sáng, muốn lần nữa tiến vào bóng tối càng khó khăn hơn gấp nhiều lần.

"Sau năm phút nếu không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ phải bị người huấn luyện dạy bảo."

Thanh âm băng lãnh của máy móc vang lên, làm cho thiếu niên trên ghé run lên một chút.

Không, không cần người khác, không muốn Kiều Thời Chiếu chú ý tới cấu tạo của thân thể cậu.

Lông mi Sở Ninh khẽ run, răng hổ cắn xuống môi, ấn xuống đèn đỏ đang nhấp nháy, làm cho nó chuyển sang màu xanh an toàn, nhưng vẫn chưa thả lỏng được ---

Ở chính giữa trên mặt ghế, đặt một cái khiêu đản màu đen, hai mép bướm bị ghế dựa lạnh ngắt thô ráp ma sát tới co rút lại, khóa an toàn "Rắc" một cái khóa lại tay chân cùng với cái eo nhỏ của cậu.

Sở Ninh không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý cái khiêu đản kia không ngừng rung động, thừa dịp nhiệm vụ còn chưa bắt đầu, cánh mông tuyết trắng cố gắng nhích về phía sau, sợ khiêu đản sẽ đụng phải tấm màng xử nữ của cậu – đó là để lại cho Kiều Tước.

"...A...A..." Sở Ninh lén lút nhớ tới nam nhân tuấn mỹ tái nhợt tây trang phẳng phiu kia, khiêu đản bỗng nhiên động đến, làm cậu không nhịn được ưỡn ngực, đầy mặt xuân tình kêu to.

"A...Không được...a...rất...rất...a...sướng quá..."

Khiêu đản đáng chết không ngừng đỉnh lên âm đế mẫn cảm yếu ớt, khoái cảm điên cuồng không ngừng kéo đến, khiến cậu không ngừng giãy dụa, chỉ có thể phí công làm cho thịt mềm hai bên đùi bị ma sát tới đỏ hồng.

"...Không được...Ô...Không thể động...Chỗ đó...Muốn...Muốn...A!..."

Dây đai lạnh lẽo cứng ngắc giam cầm tay chân trắng nõn cùng với eo nhỏ của thiếu niên, khiêu đản chuyển động theo quy luật, kích thích tới âm đế sung huyết kia, khiến nó sưng to như hạt táo. . Truyện Điền Văn

Thiếu niên cơ hồ là bị khoái cảm điên cuồng lại hư không kia làm cho phát cuồng, cái bướm run rẩy, bên trong rối loạn làm cho cậu cong lên eo mềm.

"...Ô...Kiều Tước...Cứu em...A a...Thật ngứa...Ô..." Thiếu niên ngước cằm, nước mắt trong suốt trong đôi mắt đỏ bừng không ngừng đảo quanh, khoái cảm không thể phát tiết làm cho cậu không ngừng thẳng lưng xoay mông, tấm da đen dưới thân bị cậu làm ướt cả một mảng.

Khiêu đản ong ong vang lên đã lâu, dường như thiết bị kiểm tra trên ghế dựa đã đo ra được Sở Ninh bị tình dục bao phủ, tần suất chuyển động của khiêu đản bỗng nhiên nhanh hơn, không ngừng đỉnh tới âm đế sưng đỏ đang run rẩy.

"A a a...Không...Muốn rớt...Không thể...Ô ô...Không thể...Sẽ...Sẽ hỏng mất..." Thiếu niên giống như là một chú cá mắc cạn, miệng nhỏ không ngừng rên rỉ giống như là một con mèo cái bị mèo đực phát tình đóng đinh, vòng eo tuyết trắng mềm mại buộc chặt, núm vú phấn nộn trên lồng ngực cùng với tiểu dương v*t phía dưới không ngừng phát run.

Trong nhất thời, trong phòng chỉ còn lại thanh âm khiêu đản hoạt động ong ong với tần suất cao cùng với thanh âm làm người ta cốt nhục sôi trào của thiếu niên, sau đó ---

Khiêu đản dừng lại, một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh tuyên bố huấn luyện đã đạt tiêu chuẩn của máy móc cùng với iếng thở dốc của Sở Ninh.

Khóa an toàn được cởi bỏ, đôi mắt nhắm chặt mở ra, trong đó toàn là nước mắt mông lung, lông mi bị mồ hôi tẩm ướt, lồng ngực dính đầy tinh dịch do chính cậu bắn lên, bộ phận sinh dục non nớt phía dưới là một mớ hỗn độn.

Âm đế nguyên bản phấn nộn bị ép buộc cao trào làm cho sưng đỏ, dương v*t đã bắn qua vô lực rủ xuống, lỗ bướm không ngừng chảy ra chất lỏng dính nị trong suốt lướt qua bắp đùi run rẩy.

Bởi vì vẫn còn màng trinh cảm lại, dâm dịch do cao trào tiết ra không thể một lầ phun hết, chi có thể từng chút từng chút chảy ra, dâm mĩ dính vào ghế.

Sau một lúc lâu, nghe được âm thanh đồng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ đi ra ngoài, Sở Ninh mới đứng lên, mới bước đi đã thiếu chút nữa không đứng vững.

Đỡ lưng ghế dựa nghỉ một lát, cậu mới lau sạch sẽ đống nước dịch trắng đục bị chảy xuôi xuống dưới, mặc quần áo, khôi phục thành bộ dáng người sống chớ gần, vừa thấy thì sẽ làm cho người khác bỏ qua khuôn mặt tinh xảo của cậu --- khó trách lâu như vậy, Kiều Thời Chiếu cũng chưa khai quật đến bảo bối này.

"Huấn luyện khiêu đản cưỡng chế cao trào chấm dứt, điểm: 99, có thể lựa chọn trạng thái thông báo."

"Lựa chọn thành công, trạng thái: Bảo mật."

Nghe thanh âm điện tử báo cáo, Sở Ninh mới mang khẩu trang, đẩy cửa ra, vừa ra khỏi của đã bị một thanh niên xinh đẹp bá vai.

"Oa, Ninh Ninh em thế nhưng có thể đi ra? Anh còn nghĩ em không có dục vọng, cũng chưa từng cùng người khác lên giường!"

Sở Ninh liếc mắt nhìn anh, đi về phía trước, trong một đám thiếu niên xinh đẹp quyến rũ cố gắng làm cho mình không bị người khác chú ý.

"A, em là nghĩ tới đối tượng thầm mến của em mới cao trào phải không? Ninh Ninh, em thật biến thái!"

"Không nghĩ tới anh ấy, chẳng lẽ nghĩ tới anh?" Sở Ninh cúi đầu quét mắt qua hạ thể của anh, nghênh ngang rời đi.

Bị cậu khinh bỉ, thanh niên một chút cũng không tổn thương, mặt dày đuổi theo, bóng dáng hai người dung nhập vào trong đám đông, càng lúc càng xa.