Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!

Chương 12: Van xin



Một ngày cuối tuần, hiếm khi Đàm Dạ có ở nhà. Nhưng riêng hôm nay, chẳng biết động lực nào khiến hắn trở thành một thiếu gia hướng nội, ăn sáng xong liền mang laptop ra ban công ngoài hồ bơi làm việc.

Yên tĩnh chưa được bao lâu, Chu Thái Thi đã mang nét mặt nũng nịu ra tới.

"Anh à... Có người bắt nạt em kìa..."

"Ai mà to gan lớn mật vậy?"

"Thì cái cô bạn gái cũ của anh đấy, cứ thích chọc tức em, còn nói em sớm muộn gì cũng bị anh vứt bỏ nên mới không để mọi người trong nhà gọi em là Thiếu phu nhân."

Cánh tay đang gõ phím đều đặn bất ngờ bị người phụ nữ ôm lấy, khiến hắn phải dừng lại mọi việc, tâm ý vẫn rất lơ đễnh mà đáp:

"Em để ý mấy lời nói đó làm gì? Cô ta đang chọc tức em thôi, em nổi giận chứng tỏ đã trúng kế hồ ly rồi đấy."

"Nhưng mà em tức. Vả lại cũng không vui khi thấy cô ta cứ lảng vảng trước mặt, hay anh đuổi cô ta đi đi. Dù sao cũng là người cũ đã vứt bỏ rồi, hà tất phải miễn cưỡng giữ bên cạnh."

Bấy giờ, Đàm Dạ tạm gác công việc để quay qua nhìn Chu Thái Thi, điềm đạm hỏi:

"Em thấy không vui mắt khi gặp cô ta?"

"Dạ, cô ta khiến em chướng mắt."

"Thế ngày mai anh đưa em về Giang Nam ở với ba mẹ em, hoặc là thuê khách sạn cho em ra ngoài thư giãn."

Màn ý kiến của Đàm Dạ khiến Chu Thái Thi nghệch mặt ra vì không ngờ người hắn đuổi lại là cô chứ không phải Vi Uyển Uyển.

"Đàm Dạ, vậy là anh đuổi em rồi?"

"Sao lại cho là đuổi, anh đang chiều ý em hết mực rồi còn gì?"

"Nhưng em muốn ở bên cạnh anh cơ!"

"Anh còn bận nhiều việc ở tập đoàn, không thể suốt ngày ở nhà chơi với em, hiểu chuyện một chút đi nào cô gái."

Nựng cằm cô một cái, hắn ta tiếp tục trở lại công việc, làm lơ hẳn vấn đề đuổi Vi Uyển Uyển đi như ý muốn của cô ta, khiến tâm trạng đối phương như chó giẫm phải đuôi.

"Tóm lại là em muốn anh đuổi việc Vi Uyển Uyển. Em không muốn hai người ở gần nhau, em ghen."

"Cô ta còn chưa trả nợ xong thì không được rời khỏi đây, em muốn làm gì cũng được, nhưng anh không muốn nghe em nhắc lại chuyện này thêm một lần nào nữa."

Chốt lại vấn đề bằng một quyết định dứt khoát đi kèm ánh mắt sắc bén, Đàm Dạ đã khiến cô bạn gái của mình phải thay đổi sắc mặt.

"Em biết rồi! Nhưng mà anh nói em muốn làm gì cũng được đó nha?"

"Ừ, làm gì cũng được. Giờ thì ra ngoài chơi hay đi đâu đó đi, để anh còn làm việc."

"Vâng! Cơ mà em không về nhà với ba mẹ hay ra khách sạn ở một mình đâu đó, em muốn ở với anh."

"Tùy ý em!". Ngôn Tình Tổng Tài

"Thế em lên phòng đây, anh làm việc xong thì lên với em nha!"

"Ừm, đi đi."

Hắn nói chuyện, chứ tầm nhìn thì cứ dán chặt vào màn hình laptop. Thấy vậy, Chu Thái Thi cũng nhàm chán định lên phòng nhưng trùng hợp thay lại gặp Vi Uyển Uyển mang chiếc váy ra tới.

"Tôi giặt sạch cũng sấy khô luôn rồi, cô xem đã vừa lòng hay chưa."

Chu Thái Thi nhận lấy chiếc váy, vừa liếc mắt nhìn sơ qua đã bĩu môi, rồi ném trở về tay Vi Uyển Uyển.

"Còn bẩn, giặt lại lần nữa."

Nhìn chiếc váy trên tay, Vi Uyển Uyển không nói gì hết. Mặc dù cô biết vết bẩn đã không còn, nhưng vẫn mang đi giặt lại lần hai.

Cô rời đi, Chu Thái Thi cũng sải bước vào nhà đi lên phòng riêng. Lúc này, không còn ai tác động tới nhưng người đàn ông ấy cũng không thể tập trung làm việc được nữa.

Ánh mắt phức tạp, gương mặt lạnh lùng với bao ưu tư, cuối cùng hắn đóng laptop lại, rồi đi vào nhà, mà nơi hắn tới là phòng giặt giũ quần áo.

Bấy giờ, Vi Uyển Uyển đang lom khom giặt lại chiếc váy với động tác chậm chạp, nhẹ nhàng, như thể chẳng có chút sức nào. Mà đúng là như vậy thật, cô đang sốt rất cao, từ tối qua tới giờ còn chưa có được ăn uống đàng hoàng thì lấy đâu ra sức.

Thế mà cô vẫn làm, giặt xong thì mang bỏ vào máy sấy, tới khi quay mặt lại mới giật mình khi thấy người đàn ông đó đã đứng phía sau tự bao giờ.

Hai người nhìn nhau, nhưng Vi Uyển Uyển là kẻ rời mắt khỏi đối phương trước. Cô không nói gì cả, chỉ muốn rời khỏi tình cảnh này nên đã lướt ngang qua hắn, nhưng khổ nổi đi chưa được ba bước đã bị hắn ta kéo ngược trở lại, ấn mạnh vào vách tường.

Cú va chạm khiến cô cau mày vì cơ thể vốn đã đang đau nhức.

Giương mắt lên nhìn hắn, nhìn cái bộ dạng ngang tàn, lãnh khốc của hắn, mà lòng cô cũng nguội lạnh mất rồi.

"Anh lại muốn làm gì nữa đây?"

Tuy đang đứng rất gần nhau, nhưng Đàm Dạ phải lắng tai kỹ lắm mới nghe thấy câu hỏi của cô.

Tưởng hắn sẽ thương xót khi thấy cô tiều tụy đến mức này, nào ngờ xuất hiện trên môi vẫn là nụ cười trào phúng.

"Muốn hỏi thăm xem sau đêm vừa qua, cảm giác của cô thế nào? Chắc vẫn đang nhớ nhung, lưu luyến tôi lắm nhỉ?"

Vi Uyển Uyển nhếch nhẹ khóe môi khô khan, chả buồn nhìn tới hắn, mà đáp:

"Đúng là luyến, nhưng tôi thấy anh tự luyến quá rồi."

Câu nói của cô khiến sắc mặt đối phương chuyển màu ngay lập tức. Vạch đen hiện rõ ràng trên trán, ánh mắt trở nên lạnh lùng mà tà mị.

Qua giây sau, không nói không rằng, liền trực tiếp cưỡng hôn cô gái. Tay hắn giữ chặt sau gáy cô, bàn tay còn lại ôm lấy bên eo để chiếm giữ một cách ngang tàn.

"Ưm..."

Âm thanh âm ức chẳng thể thốt thành lời, Vi Uyển Uyển chỉ có thể dùng chút sức lực yếu ớt còn lại mà đánh đấm vào ngực hắn, cô cũng muốn cắn hắn ta nhưng khổ nỗi ở nụ hôn này chính hắn là kẻ cầm quyền.

Mút lấy, thậm chí là cắn vào môi cô để thỏa mãn cơn giận được phát tiết bằng bản chất cầm thú, hắn đưa lưỡi khuấy đảo khoang miệng của cô, cảm nhận dư vị nhạt nhẽo vì sức khỏe không tốt khiến hắn có chút mất hứng nên mới chịu dừng lại trước khi Vi Uyển Uyển sắp ngất xỉu vì thiếu o-xy.

Đưa tay ôm ngực điều chỉnh lại hơi thở, cô trừng trừng đôi mắt ấm ức nhìn vào khuôn mặt bá đạo của hắn, rồi liền giơ tay muốn tát một cái, nhưng kết quả để hắn đảo ngược tình thế, xoay một vòng, cô lại bị hắn ôm trọn trong tay từ phía sau.

"Đàm Dạ, buông tôi ra."

"Suỵt... Nhỏ tiếng thôi, kẻo bạn gái tôi nghe thấy là cô không yên thân đâu đấy."

"Khốn nạn, mau thả tôi ra."

"Cầu xin tôi đi, tôi thích nghe thấy hai từ "van xin" của người yêu cũ, cũng thích nhìn dáng vẻ bất lực, yếu ớt này của cô."

Đối phương đã đưa ra điều kiện thẳng thắn, Vi Uyển Uyển cũng biết không thể thay đổi cục diện, nên cắn răng thốt lời năn nỉ:

"Đàm Dạ, coi như tôi xin anh, xin anh cho tôi chút bình yên. Tôi thật sự rất mệt, mệt đến mức sắp ngất rồi, xin anh đấy!"

Hắn cong môi cười hài lòng, nhếch nhẹ một bên chân mày với dáng vẻ thích thú, cuối cùng Vi Uyển Uyển cũng được buông tha.

Nhưng ngay sau đó, cô lại bị hắn ấn vào tường lần hai, tóm hai tay cô giơ lên khỏi đầu. Lúc hắn định hôn cô thêm một lần thì từ bên ngoài bất ngờ vang lên giọng nói của Chu Thái Thi.

"Đàm Dạ, anh đâu rồi?"