Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!

Chương 3: Hối hận chưa?



Vi Uyển Uyển bắt đầu cuộc sống mới tại căn biệt thự xa hoa của người yêu cũ. Cảm giác lúc này của cô thật sự khó tả, đau buồn có, thất vọng có, cô cũng muốn đấu tranh giành quyền lợi về mình, nhưng chẳng biết phải làm thế nào, vì tình thế hiện tại là tiến thoái lưỡng nan.

Đàm Dạ hiện đã là người quyết lực nhất nhì Bắc Kinh, hắn muốn hô mưa tạo gió gì mà chẳng được. Còn phận cô thấp kém, đến một công việc có chức vị đàng hoàng còn không có thì làm sao đối đầu với hắn.

Có những chuyện, nghe thì có vẻ phi lý, ngu ngốc, và sẽ có nhiều kẻ hỏi rằng sao cô không vùng dậy mà chạy đi kiện hắn.

Kiện ư? Kiện như thế nào khi mẹ cô đã ký tên vào giấy nợ với điều kiện chấp nhận để cô trở thành nô bộc hai năm. Kiện làm sao mới thắng, khi hắn là một kẻ quyền thế cao ngạo, địa vị, tiền tài nếu đem ra đốt cô còn chết? Cô càng không thể làm trái ý hắn, nếu không mẹ cô sẽ không bảo toàn tính mạng.

Cô biết, Đàm Dạ của bây giờ đáng sợ lắm...

Huống chi...huống chi sâu thẩm trong thâm tâm cô vẫn còn tồn đọng tình cảm. Ba năm qua, có bao giờ cô thôi nhớ nhung về hắn đâu chứ? Chắc có lẽ cô phải tập quên hắn trong một khoảng thời gian dài, nhưng quên thế nào khi ngày ngày chạm mặt?

"Vi Uyển Uyển, tưới hoa sao không tới vào hoa mà tưới ra đất thế hả? Làm việc nhưng tâm hồn bay đi đâu rồi?"

Cô đang đứng tưới hoa trong vườn thì bị phân tâm bởi những dòng suy nghĩ ngổn ngang trong lòng. Lúc nghe dì quản gia la hét chói tai mới giật mình định thần trở lại, nhưng ngay lúc đó cũng đã lãnh trọn một xô nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu dội xuống.

Đưa tay vuốt nước trên mặt xuống, nhìn thấy người đối diện mặt mày đanh đá, ánh mắt như thể xem cô là tội phạm mà tùy ý tra tấn.

Vi Uyển Uyển chỉ hỏi nhẹ một câu:

"Chỉ sơ ý tưới hoa nhầm chỗ thôi, có đáng để bị phạt thế này không?"

"Với người khác thì không đáng, nhưng với nô lệ không lương như cô thì đáng. Đó là mệnh lệnh của Thiếu gia, cô dám ý kiến thì đi mà tìm ngài ấy."

Bao nhiêu chất giọng khó nghe từ bà quản gia cứ vậy mà tẩn xối xả vào mặt cô gái. Vi Uyển Uyển cũng không nói gì hết, chỉ tắt nước, rồi đi vào nhà.

"Đứng lại đó."

"Chưa tưới xong chỗ hoa này thì không được thay quần áo. Cô dám chống đối thì điểm tâm sáng nay đừng hòng được ăn."

Lòng muốn đi mà chân chẳng dám bước, cô đứng đó gánh lấy ủy khuất mà không biết than vãn cùng ai.

"Thiếu gia đã nói rồi, nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời, thì mẹ cô cũng bị vạ lây từ họa do cô gây ra đấy."

Vi Uyển Uyển gật đầu, ngậm đắng nuốt cay quay trở lại tiếp tục tưới hoa. Trong khi nhiệt độ mới sáng sớm đã lạnh, cộng thêm những cơn gió thi thoảng thổi qua, cô mang cơ thể ướt nhẹp mà đứng đó hứng chịu.

Bàn tay lạnh dần, khuôn mặt lẫn đôi môi tái nhợt vì lạnh. Nhưng lúc Đàm Dạ bước ra và nhìn thấy, hắn vẫn xem như chẳng có gì to tác, nụ cười lạnh luôn in trên môi mỗi khi nhìn thấy cô.

"Mới sáng ra đã chọc giận quản gia Đào rồi à? Nếu mà ngày trước không phản bội tôi thì hôm nay đã trở thành Thiếu phu nhân cao sang quyền quý rồi."

"Vi Uyển Uyển, cô đã thấy hối hận chưa?"

Lời lẽ khinh bỉ của hắn, đổi về nụ cười khắc khoải trên môi. Ánh mắt chăm chú vào những khóm hoa mà lơ đễnh đáp lời:

"Làm người quyền quý nhưng không biết phải trái đúng sai, làm kẻ cao sang nhưng khinh thường người khác thì có gì hay chứ?"

Hắn cau mày, nét mặt đã lộ rõ có chút không vui.

"Trưa nay làm thức ăn mang tới tập đoàn cho tôi. Đúng 11 giờ 30 phút, tôi phải thấy mặt cô tại phòng làm việc."

Hắn quay lưng đi về phía xe ô tô đã được chờ sẵn thì nghe Vi Uyển Uyển hỏi:

"Tập đoàn của anh ở đâu?"

"Tự tìm hiểu đi. Đừng có cái gì cũng hỏi người khác."

Vi Uyển Uyển nhận được câu trả lời phũ phàng, rồi chỉ lặng người mà nhìn hắn lên xe rời đi.

[...]

Tập đoàn Dạ Đỉnh...

Đúng 11 giờ trưa, Vi Uyển Uyển đã có mặt trước cổng tập đoàn. Cô đến đây bằng xe buýt rồi lại đi bộ thêm một đoạn đường, nên lúc tới nơi thì mồ hôi đã ướt đẫm trán, gương mặt cũng đỏ bừng vì trời nắng.

Ai đó ác ôn thật, bắt cô đi đưa đồ ăn, nhưng chẳng nói địa chỉ, cũng chả cho tiền đi taxi, làm hại cô phải thăm hỏi khắp nơi mới biết tập đoàn Dạ Đỉnh này nằm ở đâu.

Tìm được cơ ngơi của hắn rồi, vốn dĩ cô cứ nghĩ rằng sắp hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nào ngờ muốn bước qua cánh cổng lớn ở nơi đây cũng không hề đơn giản, vì hiện tại cô đã bị bảo vệ đưa tay cản đường.

"Cô là ai? Muốn đi đâu hả?"

"Tôi...tôi là người làm của Đàm tổng, đến đây để đưa cơm trưa cho ngài ấy."

Nam bảo vệ đưa mắt đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, rồi mới nói:

"Cô đứng đây đi, để tôi vào trong nhờ người báo lên sếp tổng trước đã."

"Vâng! Vậy làm phiền anh."

Vi Uyển Uyển tiếp tục chờ đợi giữa cái nắng 38 độ, cô chỉ đội hờ cái mũ rộng vành nhưng khí nóng vẫn ập vào người nên không thể tránh khỏi cảm giác bức bối, nóng rát.

Vài phút sau, bảo vệ đã quay trở ra.

"Chủ tịch đang họp, cô chịu khó đứng chờ một chút. Khi nào được sếp cho phép tôi mới dám cho cô vào trong."

"Vâng!"

"Thế cô tìm chỗ nào mát mà đứng, phòng bảo vệ ở đây cũng không thể cho người ngoài tự vào nên cô thông cảm."

"Không sao đâu ạ! Các anh cứ nghỉ trưa đi, đừng để ý tới tôi. Cảm ơn anh!"

Vi Uyển Uyển cúi đầu tỏ vẻ cảm kích, rồi bê túi thức ăn đi tìm bóng mát mà đứng tạm.

Một tiếng sau...

"Vi Uyển Uyển là cô đúng không?"

Nghe bảo vệ gọi, Vi Uyển Uyển liền vui mừng bước tới:

"Vâng, tôi là Vi Uyển Uyển."

"Vào trong đi, lễ tân sẽ đưa cô lên phòng làm việc của Chủ tịch."

"Cảm ơn anh!"

Sau một tiếng đội nắng chờ đợi, Vi Uyển Uyển cũng được phép đặt chân vào tập đoàn. Cô được lễ tân đưa lên phòng làm việc của Đàm Dạ, nhưng hiện tại đã là 12 giờ trưa, rõ là cô bị trễ mất ba mươi phút theo yêu cầu của hắn, chẳng biết điều gì đang chờ cô phía trước...