Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!

Chương 47: Đứa bé là con ai?



Nơi Đàm Dạ đang đứng là khoa sản, nhưng hắn đâu có người yêu? Càng chưa lập gia đình. Người ở trong phòng siêu âm kia là bạn gái cũ. Phải, chỉ là cô bạn gái cũ vừa chia tay cách đây ít tiếng.

Hắn đứng đây chờ đợi trong trạng thái không danh không phận, vừa giận, vừa thương, nhưng thật tâm lo lắng là không thể chối bỏ.

Nếu Vi Uyển Uyển thật sự mang thai, vậy đứa bé là con của hắn sao? Nhưng cô vừa gặp tai nạn, liệu đứa bé có còn... Lỡ...lỡ chẳng may không như mong đợi, đứa bé không thể giữ, có phải hắn sẽ trở thành tội nhân gián tiếp giết chết một sinh linh bé nhỏ? Rồi hắn sẽ bị người con gái ấy hận đến tận xương tủy?

Một mớ hỗn độn trong đầu khiến hắn tự dọa chính mình, tự cảm thấy sợ hãi, cho tới khi tình cờ nhìn thấy Đàm Vũ và Tả Lãnh Thiền đang khẩn trương đi tới, thì tất cả những gì hắn vừa nghĩ ra đều tan biến, thay vào đó là cơn giận chiếm trọn lý trí.

Để kìm nén, hắn siết chặt nắm đấm đến mức nổi gân xanh, cố tình lơ đễnh ánh mắt nhìn qua hướng khác. Đợi đến khi hai người họ đi tới và chạm mặt nhau rồi, không gian giữa ba người đàn ông lập tức bủa vây luồng hàn khí lạnh lẽo đến âm độ.

Im lặng thật lâu, Đàm Vũ là người đầu tiên lên tiếng:

"Cô ấy thế nào rồi? Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phải xảy ra cớ sự thế này?"

Thái độ của Đàm Vũ là chất vấn. Nhưng to tiếng với hắn ngay lúc này là sai lầm lớn nhất. Chỉ cần vừa nói dứt câu thôi thì Đàm Dạ đã đứng dậy, trực tiếp vung thẳng một cú đấm vào mặt anh ta.

Dí đối phương vào tường, dùng cánh tay ấn trước cổ Đàm Vũ để dễ dàng chiếm lĩnh ưu thế. Đôi long nhãn đỏ ngầu như quỷ Sa Tăng trừng trừng nhìn người trước mặt, thật tình hắn chỉ muốn đem tên đàn ông này ra băm thành trăm mảnh mới hả dạ.

Xưa kia là mẹ anh ta khiến mẹ hắn trầm cảm, nay đến lượt anh ta chen vào phá hoại tình cảm của hắn, mang tâm cơ cướp mất người phụ nữ hắn yêu thương hơn tất cả.

Phải chăng sinh ra trong hoàn cảnh là con của người thứ ba thì định sẵn phải gánh lấy nghiệp chướng?

"Chính mày phá nát hạnh phúc của tao. Tại sao cứ phải khiến tao mất hết tất cả, hả?"

Đúng giây phút căng thẳng, bác sĩ từ phòng siêu âm đã ra tới, vậy mới giúp Đàm Dạ bình tĩnh trở lại.

Hắn ta buông tay, Đàm Vũ liền bước tới hỏi thăm:

"Tình trạng của cô ấy thế nào rồi bác sĩ?"

Vị bác sĩ đưa mắt nhìn từ Đàm Vũ, qua Đàm Dạ kể cả Tả Lãnh Thiền, với nét mặt hoang mang một hồi, ông dè dặt hỏi:

"Ba người, ai là ba của đứa bé?"

Đứa bé? Vậy là Vi Uyển Uyển đã mang thai, thông tin đó như sét đánh ngang tai hai người đàn ông cùng mang họ Đàm. Và giữa họ, ai sẽ là người lên tiếng thừa nhận?

"Tôi là ba của đứa bé! Mẹ con cô ấy vẫn ổn đúng không bác sĩ?"

Đàm Vũ nhanh hơn một bước, anh là người đưa ra câu trả lời, không chỉ khiến Đàm Dạ mà cả Tả Lãnh Thiền cũng đang sốc.

Đứa bé, sao có thể là con của Đàm Vũ? Nhưng vì anh nhanh miệng hơn, nên bác sĩ cũng tin lời anh.

"Nếu anh là ba, thì lát nữa hãy an ủi mẹ của đứa bé, đừng để cô ấy kích động mạnh, vì sau tai nạn, túi thai đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không còn nghe được tim thai. Kết luận, thai nhi đã mất."

"Xin chia buồn cùng anh."

Bác sĩ cúi đầu trước Đàm Vũ, nhưng trên gương mặt anh không có một tí cảm xúc nào. Trái lại là Đàm Dạ đứng gần đó đã thất thần mà ngồi bệch xuống ghế như một gã đàn ông bị đánh mất linh hồn.

Lồng ngực trái đang cuộn trào từng cơn đau nhói, cái cảm giác mất mát, đau thương này sao lại xuất hiện nơi hắn chứ? Trong khi người nhận là ba, không phải hắn.

Nụ cười nhạt nhẽo trên môi, đâu đó chứa chan nỗi buồn sâu sắc khó tả. Tâm tình là một mớ hỗn độn không tìm ra lối thoát. Giữa ngã ba đường, ngã rẽ nào sẽ bình yên?

[...]

Vi Uyển Uyển được chuyển về phòng hồi sức sau khi hút bỏ thai nhi không còn sự sống trong bụng ra ngoài.

Nhìn cô bây giờ, nhợt nhạt, tiều tụy đến đáng thương. Bên cạnh giường, vẫn là hai người đàn ông thao thức cả đêm không ngủ chỉ để chờ cô tỉnh lại.

Họ không có gì để nói với nhau. Chính xác là Đàm Dạ không muốn lên tiếng, vì hắn biết cơn nóng giận của mình không thể kìm nén một cách tốt nhất. Huống chi người quan trọng nhất lúc này là Uyển Uyển, hắn muốn nghe chính miệng cô nói đứa bé là con của ai, kể cả khi nó đã không còn tồn tại.

Đợi chờ chưa bao giờ dễ chịu. Nhưng thực tại buộc họ phải kiên nhẫn ngồi chờ, chờ tới khi nhìn thấy người con gái ấy có dấu hiệu thức tỉnh, thì trên nét mặt cả hai mới thay đổi.

"Uyển Uyển..."

Bên tai là giọng nói ngọt ngào, đầy ắp quan tâm, lo lắng của Đàm Vũ. Cô thấy anh, thấy cả người đàn ông đang trầm tư ngồi bên sofa, nhưng chẳng nói gì hết.

Đưa tay đặt lên bụng mình, nỗi lo âu lớn lao trong nghi ngờ vẫn còn đó. Giương đôi mắt mông lung nhìn Đàm Vũ, cô khẽ hỏi:

"Có phải em mang thai rồi không?"

Câu hỏi đó, làm sao để trả lời mà không khiến người nghe kích động? Ai ai cũng trốn tránh, chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt mong chờ chứa chất biết bao hi vọng và lo lắng. Sợ nói ra rồi, cô không thể nào chịu nổi.

"Anh nói đi. Có phải em mang thai rồi, nhưng vì gặp tai nạn nên đứa bé không thể giữ lại nữa, đúng không?"

Âm giọng đó đã run run, nghẹn ngào khó nói, đôi con ngươi bé nhỏ phủ lên màn sương mỏng, rồi nhanh chóng rơi xuống hàng lệ bi thương khi nhìn thấy Đàm Vũ lén lút gật đầu xác định.

Nỗi đau mất con khiến tâm can tan nát, trái tim vụn vỡ. Cô khóc nhưng không thể thành tiếng, cứ ôm lấy ngực trái với những tiếng nấc đáng thương, nghẹn ngào.

"Em à, đừng khóc nữa! Rồi mọi chuyên sẽ qua thôi, tương lai tươi đẹp phía trước còn đang chờ em. Khép lại cánh cổng này, cánh cửa khác sẽ mở ra. Hãy quên đi và bắt lại từ đầu, anh vẫn ở đây, vẫn bên cạnh đồng hành, san sẻ cùng em!"

Dù người bên cạnh có giúp cô lau đi bao nhiêu lần thì mãi vẫn không thể lau hết lệ thủy đau thương ấy.

Đến khi Đàm Dạ bước tới, hắn quỳ bên cạnh giường cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô gái, với đôi mắt đỏ au nhìn cô, hắn ngậm ngùi hỏi:

"Uyển Uyển! Nói anh nghe, đứa bé là con của chúng ta đúng không?"

👉❤👈